Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phù Thiên Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 257: Nghẹn Đến Khóc
H
iểu lầm vẫn hoàn hiểu lầm, Vương Chi lẫn Mộ Thiên Thù, cả hai ai cũng đều rất có thành kiến đối với người kia. Ấn tượng ban đầu bọn họ dành cho nhau quả thực... Khá là tệ.
Không may thay, mối quan hệ vốn dĩ đã tệ ấy của họ, giờ phút này, nó lại càng trở nên tồi tệ hơn nữa. Hết thảy... Đều bởi vì một câu nói.
“Mộ Thiên Thù... Ta không có sở thích ngắm nhìn nữ nhân thay đồ. Thân thể của ngươi ta đã xem qua, chẳng có lấy một tí gợi cảm nào cả. Rất tầm thường và vô vị”.
...
Câu nói ấy, Mộ Thiên Thù nghe xong thì liền đứng chết trân tại chỗ. Một minh chứng cho sự đả kích mà nàng vừa mới nhận.
Chẳng có lấy một tí gợi cảm? Rất tầm thường và vô vị?
Lời bình phẩm này... Với nữ nhân mà nói thì nó còn hơn cả một cái tát vang dội vào mặt đấy!
Thú thật thì Mộ Thiên Thù đã bị sốc mạnh.
Tuy nhiên, sự choáng ngợp kia đã không ngự trị quá lâu trong tâm trí nàng. Thay vào đó, một cảm giác khác đã nhanh chóng thế chỗ: Tức giận.
“Sắc đẹp chính là sinh mạng thứ hai của nữ nhân”.
Chẳng phải tự dưng người ta lại đi ví von như vậy, tất cả đều có nguyên do của nó. Đó... Là một sự đúc kết. Từ thực tiễn, từ năm tháng, từ ý nghĩ và hành vi của vô số nữ nhân...
Mọi người ai cũng đều yêu thích cái đẹp. Trong mắt nữ nhân, cái đẹp dOldH64F lại càng có tầm quan trọng, đặc biệt là thân thể của chính mình. Khuôn mặt, dáng người, chúng là những thứ mà họ để ý nhiều hơn tất thảy. Họ soi gương, họ ngắm nhìn, họ chăm chút, họ gìn giữ... Không phải chỉ phàm nhân thế tục, nữ tu sĩ cũng là như thế thôi. Mặc dù họ theo đuổi thực lực và hướng tới sự trường sinh, thế nhưng đối với dung nhan của bản thân, họ... Cũng rất bận tâm.
Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại, trên đời vẫn có những nữ nhân chẳng hề xem trọng hình thức bên ngoài của mình tí nào. Họ không quá chăm chút, thậm chí có người còn chẳng buồn gìn giữ.
Nhưng vấn đề ở đây là: Mộ Thiên Thù không nằm trong số nữ nhân ngoại lệ ít ỏi này. Nàng thuộc về đa số, tướng mạo với nàng mà nói chẳng khác nào sinh mạng thứ hai cả. Trước nay, nàng vẫn luôn tự hào về nó – cái dung nhan khiến vạn người mê ấy. Tại sao không chứ? Nàng đẹp đến thế kia mà. Dù là khuôn mặt hay dáng người, từ trên xuống dưới đều chẳng có lấy một khuyết điểm nào hết...
Mộ Thiên Thù nàng là một đại mỹ nhân chân chân chính chính. Đó là điều mọi người công nhận. Những người nàng từng gặp.
Và nàng, nàng hoàn toàn tin tưởng vào điều đó. Ấy thế mà hôm nay, lúc này đây, cái khuôn mặt diễm lệ này, cái dáng người hoàn mỹ không tì vết này, chúng lại bị người ta phán là chẳng có lấy một tí gợi cảm, rất tầm thường và vô vị...
Phỉ báng! Trần trụi phỉ báng!
Đây là cố tình bôi nhọ! Đây là cố tâm chà đạp! Đây là...
...
Mộ Thiên Thù đã triệt để bị Vương Chi làm cho tức giận. Nó rất lớn, đến mức khiến nàng quên luôn cả nỗi sợ.
Nàng rất muốn, phi thường muốn chửi bới Vương Chi thật to, đấm hắn thật mạnh, đá hắn thật đau...
Chắc chắn, tuyệt đối, nàng sẽ làm những điều đó... Nếu như thực lực của nàng cao hơn hắn.
Tiếc rằng... Tất cả vẫn chỉ là nếu. Mong ước sau cùng vẫn chỉ là mong ước.
Bàn về tu vi, Mộ Thiên Thù nàng đích thị là cao hơn Vương Chi tận hai cảnh giới; Nhưng xét về thực lực chân chính thì... Sợ là ngay đến một chưởng của đối phương nàng cũng chẳng thể tiếp nổi. Hôm qua, tại Vạn Kiếm Môn, chính mắt nàng đã nhìn thấy hắn dùng một chiêu Long Nộ Cửu Thiên: Phẫn Vi Thiên Hạ hủy nát toàn bộ Anh Tiên Đài a. Cảnh tượng kia... Thật sự là khiến người phải kinh tâm động phách.
Hoàn toàn không ngoa khi nói rằng ở Mộ Thiên Thù và Vương Chi, chênh lệch giữa bọn họ chẳng khác nào như trăng và sao trong mắt phàm nhân thế tục, ánh sáng phát ra là hoàn toàn thuộc về hai tầng thứ, cách biệt quá rõ ràng, đến độ dù một đứa bé lên ba cũng dễ dàng nhìn ra được.
Phải, nó quá khác biệt. Mộ Thiên Thù tự mình hiểu lấy điều đó. Rất tường tận. Nàng đâu phải kẻ thiểu năng chứ.
Cũng chính vì nhận thức rõ ràng như thế nên lúc này đây, dù trong lòng vô cùng tức, vô cùng giận nhưng nàng vẫn kiềm chế, cố không để bản thân làm ra hành động ngu ngốc gì.
Dẫu vậy, hai mắt nàng vẫn đỏ hoe, răng nàng vẫn cắn chặt,... Trong những hơi thở nặng nề đứt quãng, bộ ngực ngạo nhân kia cũng phập phồng lên xuống, rất đỗi mê người...
Đáng tiếc, sự mê người chợt nảy sinh ấy lại chẳng có tác dụng gì với Vương Chi cả. Từ đầu tới cuối gương mặt hắn đều thủy chung như nhất. Lạnh tanh. Hung ác.
...
Khí tức phát ra mỗi lúc một rợn người, hắn yêu cầu, hay nói đúng hơn là ra lệnh:
“Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau đi thay đồ đi”.
Thái độ cùng lời nói của Vương Chi, chúng hệt như một viên đá làm tràn ly.
Nước đã chảy ra ngoài.
Là từ trong đôi mắt của Mộ Thiên Thù. Nàng... Thật sự khóc rồi...
Trong lòng nàng rất ấm ức. Nàng cảm thấy mình bị ‘kết tội’ hết sức oan uổng. Khuất nghẹn nhất là nàng lại chỉ có thể cam chịu, không phản bác hay thanh minh gì được.
Nhận ‘tội’ và chết, giữa hai điều ấy Mộ Thiên Thù nàng phải chọn một. Không chịu tội lẽ nào chịu chết sao?
Từ xưa tới giờ nàng đều rất sợ chết a!
Nàng hoàn toàn không muốn mạng sống của mình sẽ kết thúc trong tay Vương Chi. Nàng thà sống quỳ còn hơn chết đứng...
Thế nhưng... Ai lại cam nguyện khom lưng quỳ gối mà sống đây?
Hết thảy đều là bởi không còn lựa chọn tốt hơn...
Hoàn cảnh của Mộ Thiên Thù lúc này chính là như vậy đấy. Phục tùng và sống. Dù trong lòng có căm giận thế nào, chán ghét ra sao thì nàng cũng phải cúi đầu chấp nhận... Để được sống.
Đem tâm tình đè nén xuống, Mộ Thiên Thù đưa tay gạt nhanh nước mắt, cầm lấy y phục của Tiểu Kiều quay đầu lặng lẽ bước đi...
Nàng không hề biết rằng sau khi mình cất bước, từ phía sau, vẻ hung ác trên mặt Vương Chi đã lập tức tan biến, thay vào đó, một biểu cảm khác lại hiện ra: Nghi hoặc.
Hắn thấy có chút khó hiểu. Thần sắc trắng xanh lẫn lộn cùng giọt nước mắt vừa rơi xuống kia của Mộ Thiên Thù, nó có nghĩa gì?
“Cũng không giống như đang sợ hãi...”.
Nhẹ lắc đầu, Vương Chi thở ra một hơi, xoay người về hướng khác. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hết sức vô tình, hắn bắt gặp một đôi mắt đang lén nhìn mình.
Là Tiểu Kiều. Nàng vẫn đang đứng bên cạnh từ nãy giờ.
Khỏi cần đoán cũng biết là sau khi nhận ra mình đã bị phát hiện thì phản ứng của cô gái nhỏ này sẽ thế nào.
Giật mình, đó là điều vừa xảy ra trên người nàng. Và kế đấy thì... Vội vã quay đi.
“Tiểu Kiều...”.
“Công tử...”. – Chẳng cho Vương Chi nói thêm chữ nào nữa, Tiểu Kiều vội cướp lời – “... T-Ta đi xem cá bơi”.
Lời còn chưa kịp dứt, thân ảnh nhỏ nhắn của nàng đã lập tức bước thẳng xuống suối, bộ dáng khẩn trương thấy rõ.
“Làm sao thế nhỉ?”. – Nhìn theo bóng lưng đang bước vội của nàng, Vương Chi cau mày lẩm bẩm.
Tâm tư của nữ nhân, hắn thấy nó thật quá phức tạp.
“Có lẽ ta đừng nên bận tâm nhiều sẽ tốt hơn. Dù sao thì sau này...”.
Tới đó thì Vương Chi dừng lại, không nói thêm lời nào nữa. Chẳng biết nghĩ gì mà gương mặt hắn bỗng trầm đi hẳn. Sâu trong đôi mắt dường như lại vừa điểm thêm một chút tang thương buồn bã...
Có điều rất nhanh, chúng đã được giấu đi. Dù là nét mặt hay ánh mắt, toàn bộ đều trở lại bình thường. Điềm đạm và hờ hững...
Ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, nơi một đạo lưu quang vừa xuất hiện, hắn khẽ giọng:
“Rốt cuộc cũng về rồi”.
Vài giây sau, bằng một tốc độ làm người líu lưỡi, đạo lưu quang nọ cuối cùng đã dừng lại, đáp xuống trước mặt Vương Chi.
Quang hoa tán đi, một thân ảnh yêu kiều tức thì lộ rõ.
Là... Vương Tuyết Nghi!
“Vương Chi!”.
Ngay khi vừa hiện thân, Vương Tuyết Nghi bất ngờ reo lên, trước ánh mắt kinh dị của Vương Chi, nàng chạy tới ôm chầm lấy hắn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phù Thiên Ký
Bắc Hải Minh Chu
Phù Thiên Ký - Bắc Hải Minh Chu
https://isach.info/story.php?story=phu_thien_ky__bac_hai_minh_chu