Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 253: Song Hỷ Lâm Môn
1
2h30’ đêm, cuối cùng phòng của Ngô Ngôn đã yên tĩnh trở lại. Đúng thế, yên tĩnh một cách lạ thường, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu to của con dế mèn giữa mùa thu từ trong bụi cỏ.
Trong phòng tràn đầy hương vị của một đôi nam nữ sau khi vui vẻ. Trần Thái Trung duỗi thẳng chân thoải mái nằm trên giường. Ngô Ngôn quay lưng lại với hắn, cuộn tròn mình ở một góc giường, hai người đều không có hứng nói chuyện.
Một lúc lâu, Trần Thái Trung mới uể oải đặt câu hỏi:
- Ngô Ngôn, chuyện của Dương Tân Cương, cô giúp tôi làm xong rồi chứ?
- Vì sao tôi phải làm giúp anh?
Ngô Ngôn im lặng một lúc lâu. Cuối cùng mở miệng trả lời.
- Hửm! Em rất không ngoan đó nha!
Trần Thái Trung nghiêng đầu nhìn cô một cái. Tiếc là, hắn chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng mịn và đường cong của cô. Mái tóc dài ngang vai của cô xõa trên gối trên chăn, hắn không nhìn thấy đầu của cô.
- Em quay mặt lại đây.
Trần Thái Trung duỗi tay ra, liền nắm lấy Ngô Ngôn, kéo thân hình cứng rắn của cô quay lại, lại mang cái đầu nhỏ bé của cô đặt trên cánh tay trái của mình.
Cánh tay trái của hắn duỗi ra, liền đem cơ thể của cô ôm vào trong lòng, tay phải lại không ngừng vuốt ve người cô, sờ sờ đằng trước, thăm dò ở phía sau. Trong lúc nhất thời, niềm vui sướng thỏa mãn đã chiếm toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn.
Thành công trên con đường làm quan, thăng chức thành Trưởng phòng; chăm sóc dạy dỗ thành công, Ngô Ngôn bây giờ nghe lời hơn nhiều!
- Quay về đề bạt Tân Cương một chút, có nghe thấy không vậy?
Hắn vừa động chạm thưởng thức đôi gò hồng đào của cô, vừa nói một cách tùy ý:
- Đó là cấp dưới cũ của anh, rất có khả năng, người cũng ngay thẳng.
Ánh mắt của Ngô Ngôn vẫn nhắm như cũ, không nói lời nào.
Mẹ nó, cô rất quá đáng đó, Trần Thái Trung xoay người ngồi dậy. Nghĩ tới một vài ý tưởng ngày trước, di chuyển bàn tay, máy chụp ảnh lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Ngay sau đó, hắn kéo mạnh hai chân của Ngô Ngôn ra, lách tách chụp lấy chụp để, vừa chụp trong miệng vừa lầm bầm:
- Không ngoan ngoãn chứ gì? Hừ…
Lúc đầu, ánh mắt Ngô Ngôn vẫn nhắm chặt, tiếc rằng, đèn flash của máy ảnh thường thường phát ra một ánh luồng ánh sáng, khiến cô trong một khoảng thời gian rất ngắn, liền đoán được Trần Thái Trung đang làm cái gì.
Lần này, cô lo lắng thật sự, mở mắt rồi ngồi dậy:
- Anh… anh thật vô liêm sỉ.
Cô nhanh chóng nghĩ tới việc khép hai chân và che ngực lại, nhưng Trần Thái Trung sao chịu cho làm thế? Mặt của hắn tối sầm lại:
- Có muốn tôi lại một lần nữa điểm huyệt đạo của cô không?
Cảm nhận này trong lòng Ngô Ngôn, thật sự là không có có gì để nói. Cô nhìn một cách tội nghiệp:
- Nhưng… Thái Trung, anh, anh làm vậy cũng như giết tôi rồi…
Những bức ảnh này lưu truyền ra bên ngoài, cô làm sao gặp mọi người được phải không?
- Vậy cô có đồng ý chuyện của tôi không?
Trong tay Trần Thái Trung đang cầm một chồng ảnh mới ra lò, nhìn cô một cách hung dữ:
- Thể diện này cũng không cho tôi phải không?
- Tôi… Tôi đã làm cho anh rồi đó thôi.
Hai hàng nước mắt, khóe mắt của Ngô Ngôn không ngừng rơi xuống, cô khóc thút thít mà giải thích:
- Hai ngày trước bổ nhiệm Dương Cương đã đi xuống rồi!
Ồ? Hóa ra con này vốn dĩ là ăn nói ngang ngạnh hả? Trần Thái Trung sửng sốt một lúc, thấy cô khóc như hoa lê gặp mưa, thật là thê thảm, tâm trạng đành phải mềm nhũn ra. Cầm máy ảnh thả xuống, lại ôm lấy cô khẽ hôn lên.
- Được rồi! Anh cũng chỉ là hù dọa em. Ừ, được rồi… Chẳng lẽ em không cảm thấy được. Chụp mấy bức ảnh vào lúc này, rất có hứng mà phải không?
- Anh thật sự là đồ khốn nạn!
Ngô Ngôn nói thầm một cách oán hận, lại không nghĩ rằng, hàm răng nghiến chặt của mình buông lỏng, bị một đầu lưỡi lớn tiến vào…
Cô vứt bỏ hoàn toàn sự đề kháng, bắt đầu trôi dạt. Không lâu sau, cô lại bắt đầu di chuyển đầu lưỡi, cùng đối phương vui đùa. Thái Trung thực sự… là một người đàn ông không tồi, không phải sao?
Nụ hôn đó, duy trì khoảng 10 phút. Cuối cùng chính là Trần Thái Trung nhịn không nổi, ngẩng đầu lên:
- Được rồi! Môi của anh đều sắp sưng lên rồi.
Ngô Ngôn mở mắt, nhìn hắn một cách xa xăm, chỗ tròng trắng của đôi mắt tràn đầy vẻ quyến rũ của sắc hồng nhạt:
- Khốn khiếp…
- Thử xem trình độ chụp ảnh của anh đi.
Trần Thái Trung cầm lấy một chồng ảnh, mở từng cái cho Ngô Ngôn:
- Thấy thế nào? Rất đẹp phải không?
Bị hắn ép buộc nhìn mấy bức ảnh, Ngô Ngôn không chịu được:
- Ồ! Lẽ nào chỗ đó… là kiểu dạng này ư?
Cái gọi là hình ảnh kiểu dâm, chính là kiểu này, có thể kích thích cơ quan cảm giác của nam và nữ. Xem một lát, Ngô Ngôn cảm thấy cơ thể có chút bức rức. Hai người lúc này lai đang quấn lấy nhau, cô động tình xuân sớm đã bị ánh mắt sắc bén của Trần Thái Trung phát hiện, và rồi…
Năm giờ sáng, Trần Thái Trung rón rén đi ra cửa nhà của Ngô Ngôn, trong lòng lại tràn đầy đắc ý, buổi tối hôm qua hai người đã lên tới ba lần. Tuy rằng đã tiêu hao một chút thể lực của hắn, nhưng rõ ràng, hạ được một Bí Thư Quận ủy, vẫn khiến cho con người có cảm giác thành tựu
Đến cuối cùng, Bí Thư Ngô lại hỏi tới việc hắn hôm qua vì sao không đến:
- Ngày hôm qua em… Mấy cảnh sát tới mai phục… anh sao không tới?
Với kiểu câu nói ngập ngừng, muốn nói lại thôi, Trần Thái Trung cơ bản không chú ý. Tiện tay lại đét vào mông cô một cái:
- Ít cái kiểu này đi, hôm qua anh đánh nhau với người ta, nếu không đã tới đây rồi…
Vừa hồi tưởng những chi tiết này, lòng chuộng hư vinh của hắn liền đạt được sự thỏa mãn cực kỳ lớn: Ha ha. Nữ cường nhân trong quan trường thì sao nào? Còn không phải là khúm núm trước mặt khí chất bá chủ của anh đây sao?
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Trần Thái Trung tùy tiện đi bộ về nhà. Từ sau khi đi buôn lậu ô tô, hắn còn chưa trở về nhà, dù thế nào cũng nên trở về xem sao.
Người khác đều là buổi tối trở về nhà, hắn ngược lại, sáng sớm mới trở về nhà, vẫn may, bố mẹ của hắn đã làm việc cả đời, đều là người thật thà ngủ sớm dậy sớm. Ở trong sân, hắn đã gặp cha già đang tập thể dục sáng
- Đứa con này, con còn biết trở về à?
Cha già kéo tai của hắn rồi thì răn dạy một trận:
- … Đúng rồi! Ngày hôm qua có một cuộc điện thoại của người họ Lâm gọi tới, nói là tìm con có việc riêng tư, còn để lại một số điện thoại.
- Việc riêng tư?
Trần Thái Trung cân nhắc tỉ mỉ một lúc, có chút kỳ lạ, mình và họ Lâm ít giao tiếp mà. À, có tên Lâm Hải Phong, nhưng mình đã để Bưu mặt chó ném xuống sông rồi:
- Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?
- Nam, nghe không biết bao nhiêu tuổi. Tuy nhiên, giọng điệu của người này không hay lắm.
Mặt của ông Trần, lộ ra vẻ phẫn nộ:
- Nói chuyện trống không, Thái Trung, hiện tại con cũng là cán bộ, không được giống như người khác đó.
Điều này rất bình thường, Thư lý của Phó Chủ tịch thành phố, đối với nhân vật cấp bậc Phó trưởng phòng, khi nói chuyện có chút giọng điệu quan liêu - Cái này là sai sao?
- Con của cha, cha cứ yên tâm đi.
Trần Thái Trung mỉm cười trả lời, trong lòng lại có chút tức giận. Mẹ, thằng nhãi mày là ai? Không ngờ dám lên mặt với cha ta ư?
Nghĩ vậy, hắn liền sờ vào điện thoại muốn gọi đi. Lúc này hắn mới phát hiện, điện thoại di động sớm đã hết pin, thay xong pin liền nhìn thấy, choáng váng, cuộc gọi này đã gọi ình tám lần.
Rõ ràng, đây đúng là có việc gấp. Trần Thái Trung vừa chạm tay, liền muốn gọi đi. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại: xéo sang một bên đi, là việc riêng tư… Anh có việc riêng tư tìm tôi, còn dám ngông cuồng như vậy sao?
Nếu là việc công, hắn có lẽ không xử lý rề rề như vậy, bất luận nói thế nào, bưng bát cơm của Nhà nước, vậy thì phải phục vụ kỷ luật Nhà nước, có chút oan ức, xoa xoa cái mũi sẽ nhận ra. Nhưng lúc này, bản thân anh cũng biết là việc riêng tư, còn dám vô lễ với cha tôi sao?
Không thờ ơ với y, y cũng không biết sự lợi hại của Trần Thái Trung mình đây! Nhận ra được điều này, hi vọng Trần Thái Trung gọi điện cho Tiểu Lâm, đó chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.
“Kế hoạch một ngày vào lúc bình minh.”
Thời gian buổi sáng, trôi qua rất nhanh, chờ sau khi Trần Thái Trung đi vào văn phòng của mình, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Dương Tân Cương.
Ai ngờ, nhận điện thoại lại là Trương Tân Hoa. Từ số cuộc gọi đến, Bí thư Trương biết là số điện thoại di động của Trần Thái Trung:
- Ha ha. Tiểu Trần à. Anh còn nhớ gọi điện thoại cho văn phòng khu phố chúng ta sao?
- Bí Thư Tân Hoa, xem anh nói kìa, đây là nhà mẹ đẻ của tôi mà.
Trần Thái Trung cười gượng hai tiếng:
- Đúng rồi, Tân Cương có ở đó không?
Lời của hắn nghe có vẻ rất cung kính. Tuy nhiên, không hỏi han Trương Tân Hoa mà trực tiếp nhắc tới Dương Tân Cương, chứng minh phần khách khí cũng chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Nhưng nói đi nói lại, hắn tới bước này, vẫn có thể duy trì sự thân mật với Bí Thư Trương, cũng không phải dễ dàng, ít nhất, chứng minh hắn không phải là người vong ơn bội nghĩa.
- Tân Cương có ở đây. Tuy nhiên… Tân Cương anh chờ chút.
Rõ ràng, Bí Thư Trương cướp lấy điện thoại của Tân Cương. Điều này khiến Trần Thái Trung cảm thấy có chút khó hiểu, hai người này quen thân như vậy từ khi nào?
- Tôi nói Thái Trung, việc của nhà họ Gia nghe nói đã làm xong rồi, mấy ngày trước đó, tôi và lão Phan đúng là chiêu đãi không không ít tên… Thụy Viễn đó! Lúc đó, người khác vẫn không dám đụng chạm y mà.
Rõ ràng, Bí Thư Trương cuối cùng đã nghe thấy một số tin đồn. Nhưng, đúng là bởi vì sự biết sau của y, trái lại càng biểu hiện rõ sự chân thành của sự tiếp đãi đó trước đó. Đương nhiên, Bí Thư Tân Hoa có lẽ có chút không hài lòng với Trần Thái Trung, có thể không có… Điều này có ai có thể nói rõ ràng được không?
Lúc này Bí Thư Trương nhắc lại chuyện cũ, nhất định là muốn kéo đầu tư vào khu kinh tế mới:
- Thấy thế nào, địa chỉ nhà máy chọn được chưa?
- Nói thật nhé! Ý của tôi cũng là mang nhà máy đặt tại nhà mẹ đẻ tôi.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, rõ ràng, thằng nhãi ranh này trải qua hơn một năm gột rửa ở quan trường, cũng càng ngày càng biết nói năng.
- Tuy nhiên, không dám cam đoan à.
- Được rồi! Tân Cương, điện thoại lãnh đạo cũ của anh…
Bí Thư Trương cuối cùng mang điện thoại trả lại
- Tân Cương à! Chuyện của anh, tôi đã cố gắng hết sức.
Trần Thái Trung nói một cách thản nhiên:
- Anh cứ chờ bổ nhiệm nhé. Ha ha! Đại khái không có thay đổi gì đâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Tiên
Trần Phong Tiếu
Quan Tiên - Trần Phong Tiếu
https://isach.info/story.php?story=quan_tien__tran_phong_tieu