Q.4 - Chương 170: Lấy Công Làm Thủ
ẻ địch đổ ào ạt ra từ các ngôi lều. Tất cả đều ngơ ngác, nhìn hắn một cách khó tin.
Ánh mắt Long Ưng nhìn sang Bạch Đế Văn, Mịch Nan Thiên và ba tướng lĩnh Thổ Phiên mặc quân phục, hắn cười dài nói:
- Ta rất nghĩa hiệp phải không! Chỉ là mượn tên và mượn lều của các ngươi thôi mà! Ha ha! Chào mọi người!
Nghe thấy hai chữ “mượn tên”, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi. Mịch Nan Thiên và Bạch Đế Văn cũng không ngoài lệ. Có thể thấy chúng đã hoảng sợ với tài bắn của Long Ưng, và không ai thốt được tiếng nào và cũng không biết phải đối đáp lại hắn ra sao. Long Ưng không thèm để ý đến đối phương sức mạnh người đông, ngay lập tức áp chế hoàn toàn kẻ địch.
Kẻ địch thực sự khổ sở không nói nên lời.
Dù con người có cậy mạnh được, thì chiến mã cũng không phối hợp cùng ngươi, chẳng lẽ bây giờ toàn bộ xông lên giết Long Ưng sao?
Nếu Long Ưng quay đầu chạy, chúng nên tiếp tục đi vào khu vực nguy hiểm bị nước mưa hóa thành bùn nhão này, hay quay đầu trở về? Huống hồ cái tên Long Ưng quá vang dội, hai cao thủ hàng đầu của bên địch vừa bị thương nặng. Nếu đuổi theo kẻ địch một cách không tính toán như vậy, thì đâu phải là hành động của kẻ khôn ngoan?
Vì vậy nhất thời tình thế rất khó xử, đuổi đánh cũng không được, mà để yên càng không xong.
Mịch Nan Thiên nhẹ nhàng chạm vào vai Bạch Đế Văn, Bạch Đế Văn bước ra khỏi đám người, hét lên:
- Long Ưng, ngươi dám ăn nói ngông cuồng đến vậy, để ta đánh tay đôi với ngươi một trận, không chết không thôi.
Một người tướng lĩnh khác ra hiệu tay, hai thuộc hạ ngay lập tức rời khỏi đám người, kiểm tra vật tư và bò ngựa.
Ánh nắng mặt trời ngày càng lan rộng. Bóng đen lớn nhanh chóng tan đi, dưới ánh sáng chói chang, nước bị bốc thành hơi nghi ngút, cảnh vật vô cùng kỳ lạ.
Long Ưng cười hà hà nói:
- Bại tướng dưới tay lão tử như ngươi mà lại to gan lớn mật như vậy. Mặc dù ngươi không biết trời cao đất dày là gì, nhưng lão tử cũng cảm thấy vinh dự. Mau thả ngựa ra đây, nhưng những người khác không được bước tới nửa bước, để lão tử chém chết ngươi trước mặt những chiến hữu của ngươi, đảm bảo rằng không quá mười chiêu.
Bạch Đế Văn rất lịch sự, không hề nổi cáu. Nhưng y không nói được gì.
Y biết rằng mình đã bị thương nặng, lại biết rõ những thủ đoạn khó lường của Long Ưng, đâu dám xông lên động võ?
Mịch Nan Thiên chỉ để Bạch Đế Văn đi dò xét hắn mà thôi. Y bước đến bên cạnh Bạch Đế Văn, hai mắt sáng lên, nói:
- Ta, Mịch Nan Thiên, hãy để ta đến cùng các hạ đấu vài chiêu được không?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đương nhiên là rất hoan nghênh, có điều ngươi không bị thương nặng như Bạch Đế Văn, phải đánh đúng ba trăm hiệp. Để tránh bị người khác làm phiền, chẳng bằng chúng ta hãy đi ra ngoài trăm dặm tìm một nơi tốt, để chơi một trận?
Một tướng lĩnh Thổ Phiên trung niên không chịu nổi hét lên:
- Thật quá kiêu ngạo ngông cuồng! Nếu có gan thì đừng đi.
Long Ưng cười gập bụng lại, chỉ vào y rồi nói:
- Ngươi đang nói tiếng người à? Giờ đây hơn một nghìn người các ngươi đến truy sát, ta nên khách sáo lễ phép với các ngươi sao? Đi hay không đi là vấn đề sách lược, cũng là vấn đề sở thích. Bởi lẽ lão tử thích giết từng tên các ngươi một, dùng hết mũi tên lại đi cướp tiếp. Hãy nhìn kìa! Mặt trời xuống núi rồi, đến khi trời tối, các ngươi sẽ nếm phải những mũi tên lạnh lùng không trượt của lão tử.
Tướng lĩnh Thổ Phiên lên tiếng vừa rồi là chủ soái của đoàn quân lần này.
Y hét lên ra lệnh, toàn bộ các chiến sĩ đều rút binh khí ra, xông về phía Long Ưng, mặc dù ai nấy đều miệng cọp gan thỏ, nhưng vẫn có uy lực nhất định.
Nhưng Bạch Đế Văn, Mịch Nan Thiên và hơn mười cao thủ dị tộc không mặc quân phục vẫn đứng yên bất động, để nhìn rõ tình hình rồi mới quyết định phải hành động thế nào, thể hiện ra mưu trí của một cao thủ.
Long Ưng ung dung hạ khung lều trên vai xuống, lấy Chiết Điệt Cung ra, giương lên rồi nhanh nhẹn rút ra bốn mũi tên dài từ bao tên phía sau. Một mũi tên trong số đó được chống lên dây cung, kéo thành hình trăng rằm.
Tiếng dây cung vang lên.
Một mũi tên lao đi như tốc độ điện giật, bay về phía tiểu tướng dẫn đầu chỉ cách hắn hơn 1200 bước. Rõ ràng nhìn thấy mũi tên sắp bắn tới, còn né sang một bên, nhưng vẫn bị tên đâm thẳng vào ngực, ngã ngửa về phía sau, chết ngay tại chỗ.
Kẻ địch sợ hãi tản ra.
Ba mũi tên còn lại được bắn ra, cảm giác như mũi tên vừa rời cung, đã đến gần cơ thể vậy. Tốc độ mũi tên nhanh đến nỗi mắt thường khó mà nhìn thấy được, ngay lập tức lại có ba người trúng tên gục xuống.
Long Ưng nhìn kẻ địch đang rút lui sau mệnh lệnh, bèn cười lớn nói:
- Ở một nơi không gì che đậy này, sao lại không cầm thêm một tấm lá chắn, thật là lỗ mãng!
Lời chưa dứt, phía sau kẻ địch xông ra gần một trăm Thuẫn Bài Thủ, đằng sau là mấy chục Xạ Thủ, bắt đầu phản kích có tổ chức, giống như có hai đạo quân đang đánh nhau vậy. Chỉ là một bên là hơn nghìn người, một bên kia chỉ có mình Long Ưng.
Mịch Nan Thiên và những người khác bắt đầu tiến lại gần cự li 1500 bước.
Long Ưng như đang biểu diễn kỹ thuật bắn tên. Đầu tiên hắn bắn hai mũi tên lên nền trời, sau đó lại bắn thẳng, vì hắn đang ở trên ngọn đồi cao, nên được lợi thế.
Kẻ địch cùng phân làm hai đội, ép vào đánh Long Ưng từ hai phía.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai Xạ Thủ được yểm hộ bởi tấm lá chắn phía trước đều bị trúng tên giữa mặt, ngã ngửa về phía sau.
Hai mũi tên khác càng lợi hại hơn, xuyên qua tấm lá chắn, đâm vào ngực kẻ địch.
Vốn dĩ kẻ địch tấn công với khí thế hừng hực, ngay lập tức loạn cào cào.
Long Ưng ung dung nhìn mặt trời đang hạ xuống phía tây, thu Chiết Điệt Cung lại, rồi lại vác khung lều lên vai. Kẻ địch gần hắn nhất đã cách hắn không đến tám trăm bước.
Long Ưng hét lớn:
- Tiểu đệ xin lỗi, đi trước nhé!
Ngay trong lúc mọi người đều tưởng rằng hắn sắp bỏ chạy, Long Ưng đột nhiên lướt ngang.
Mịch Nan Thiên và một đám cao thủ đều biến sắc, triển khai cước pháp, lao về vị trí của Long Ưng.
Long Ưng dùng chiếc khung lều làm vũ khí, tấn công về phía hơn trăm kẻ địch đang từ sườn phía nam xông đến như một cơn gió. Kẻ địch sao có thể ngờ rằng chúng đánh Long Ưng lại trở thành bị đón đầu, và dù sĩ khí, đấu chí, thể lực đều ở vào điểm thấp nhất. Tất cả đều không kịp phòng vệ, Long Ưng đã như sói lao vào bầy cừu, khung lều trong tay bạt ngang đâm dọc, điên cuồng đánh cho đối phương ngã túi bụi.
Chớp mắt đã làm bị thương hơn mười người dẫn đầu, khiến kẻ địch lăn xuống sườn đồi, những kẻ xông lên ở phía sau cũng loạn cả lên.
Long Ưng được thế không tha cho chúng, hắn đã quyết tâm càng làm cho nhiều người bị thương càng tốt, những vết thương đó nhất định không phải trò đùa, có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Chớp mắt hắn đã xuyên ra phía sau trận thế, còn đuổi theo đánh giết kẻ địch đang chạy tán loạn, ngay sau đó lại có năm tên địch bị hất văng lên nền trời.
Đến khi Mịch Nan Thiên và những tên khác chạy đến, hắn đã vượt ra hơn trăm trượng.
Kẻ địch ào ạt chạy tới, để cứu viện người bị thương.
Long Ưng nhảy lên một khối đá, cười ha ha nói:
- Yên tâm đi! Trước khi lão tử giết hết các ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ đi đâu. Mau thả ngựa ra đây, để lão tử có thể giết cho thỏa thích!
Tướng lĩnh dẫn đầu thở hổn hển chạy tới, đang định ra lệnh tấn công, thì bị Mịch Nan Thiên giơ tay ngăn lại, y nói với Long Ưng bằng tiếng Hán:
- Ưng gia nổi tiếng ở Tái Ngoại, quả nhiên danh bất hư truyền. Ưng gia đã hứng thú đến vậy, vậy thì đêm nay, ta sẽ ở ngoài năm mươi dặm phía đông, lĩnh giáo inh.
Long Ưng bật cười:
- Ta đang hứng thú giết, đâu có hơi mà đánh với ngươi! Nhìn xem! Trời bắt đầu tối rồi! Chỉ việc dùng tên bắn vào lều để giết người đã làm lão tử vô cùng kỳ vọng. Nói cho ngươi biết, lão tử chính là thợ săn đáng sợ nhất ở Khương Đường, các ngươi sẽ biến thành con mồi của ta hết. Đầu tiên ta sẽ giết những kẻ canh gác bên ngoài doanh trại. Tốt nhất là có thêm mấy trận mưa đá và tuyết lớn nữa, để tăng thêm không khí giết người trong đêm đen. Mẹ kiếp! Lão tử đã từng sợ ai chứ? Mặc dù các ngươi bố trí thiên quân vạn mã ở cao nguyên, lão tử chẳng phải vẫn tự do tự tại đó sao? Huống hồ các ngươi chỉ có gần nghìn người, mà số người giờ đang không ngừng giảm đi. Khi lão tử cảm thấy hài lòng, ta sẽ tự đánh từ tối đến sáng. Mẹ kiếp! Ngươi dám đến dây với lão tử sao, có phải sống chán rồi không?
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn đầy tia ma quỷ, kết hợp với khí thế đầy ma uy của hắn, thực sự có uy lực khiến kẻ địch khiếp sợ.
Mịch Nan Thiên và những người khác quay ra nhìn nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ. Long Ưng lợi dụng môi trường và thời tiết hay thay đổi độc đáo ở cao nguyên, phát huy rất tốt những nhân tố có lợi. Mặc dù thực lực của đối phương gấp hắn nghìn lần, nhưng hắn giống như con cá trạch trong vũng bùn vậy, trơn tuột khó bắt, còn bị hắn cắn trả nữa.
Trong đám cao thủ phát ra một tiếng hét lớn. Một người trong số đó liều lĩnh xông đến, lao về phía Long Ưng, đồng thời rút ra mã đao bên eo, chuẩn bị chặn lại tên của Long Ưng.
Đầu tiên Mịch Nan Thiên và Bạch Đế Văn đều chấn động. Hai tên vội vàng đuổi theo, nhưng đã chậm hơn gần năm mươi trượng.
Những người khác cố gắng đi theo, nhưng đều hơi miễn cưỡng, bởi lẽ thể lực đã bị tiêu hao quá lớn.
Long Ưng đặt cung lên tay như làm phép, một tay còn lại sờ về phía sau, lấy ra bốn mũi tên. Khi kẻ địch còn chưa nhìn rõ, tiếng dây cung đã vang lên, một mũi tên lao về phía cao thủ ở ngoài ba mươi trượng.
Đinh!
Người đó cũng đáng gờm, một đao đánh xuống mũi tên đang lao đến, nhưng bị mũi tên dốc đầy Ma Kình bật lại lảo đảo. Một mũi tên khác lao đến ngay sau đó đâm thẳng vào cổ y. Ngay lập tức máu tươi phun ra, người đó ngã xuống đất, còn chưa kịp phát ra âm thanh trước khi chết.
Những người đang đuổi tới không ai là không sợ hãi ngừng bước, bởi lẽ mũi tên thứ ba của Long Ưng đang nhằm đúng vào chúng. Ai cũng hiểu rằng bằng kỹ thuật bắn tên gần như thần thánh của Long Ưng, càng tiếp cận hắn càng gần với cái chết.
Long Ưng cười hì hì rồi nói bằng tiếng Thổ Phiên:
- Kẻ địch của Long Ưng ta chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp. Những tên thức thời hãy mau đầu hàng với huynh đệ Hoành Không Mục Dã của lão tử, nếu không khi chúng ta đánh vào thành La Ta, các ngươi sẽ đầu rơi xuống đất hết. Ha ha! Đương nhiên rồi! Đầu tiên các ngươi phải sống qua đêm nay đã.
Trước khi mặt trời xuống núi, cao nguyên hoang vu lại nổi gió mạnh, bầu trời lại có mây đen vần vũ, nhưng sẽ có tuyết, có mưa, hay mưa đá, vẫn là điều chưa biết.
Ở vào tuyệt vực thế này, dù ngươi mạnh mẽ thế nào, cũng bị một loạt sự thay đổi khó lường giày vò đến độ thương tích đầy mình.
Long Ưng đã có được kinh nghiệm chữa bệnh phong phú ở Đông Cương, cộng thêm linh cảm siêu phàm, cảm thấy ở đây lúc nóng lúc lạnh, lại khó hô hấp, khiến người ta dễ trở nên mệt mỏi. Điều đáng sợ nhất ở đây là bị thương hàn. Hắn dựa vào sức lực một người, mặc dù có thể đánh giết đối phương, nhưng dù sao thì cũng có hạn. Khi kẻ địch đã rút kinh nghiệm xương máu, sẽ nghĩ ra một loạt biện pháp để phòng ngự những mũi tên của hắn. Vì vậy những lời giết từng tên một đều là lời nói khoác, mục đích là để kẻ địch phải đuổi theo, không thể nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Mệt càng thêm mệt, lại ở vào trạng thái sợ hãi bất an, lúc lạnh lúc nóng, ngoài những cao thủ thực sự bên địch, không ai có thể chịu nổi. Long Ưng đã lợi dụng môi trường độc đáo của Khương Đường, để dần tiêu hao kẻ địch.
Một ngày hắn vẫn còn ở gần đây, kẻ địch vẫn không dám và cũng không thể có cách phản kích hữu hiệu gì, càng đừng nói tới việc đuổi theo Mỹ Tu Na Phù.
Giờ đây Long Ưng đã nghịch chuyển hoàn toàn thế hạ phong, đảo khách hành chủ.
Trời tối lại, Long Ưng ở phía đằng xa trở thành một cái bóng lờ mờ trong mắt kẻ địch, càng tăng thêm cảm giác đáng sợ trong lòng chúng.
Chủ soái trung niên không còn sự lựa chọn nào khác, y lấy chiếc kèn bên cạnh thổi quân hiệu, dàn xếp trận pháp, hai đội người ép từ hai bên trái phải, bao vây về phía Long Ưng như một chiếc kìm lớn. Sau đó trung quân dùng lá chắn đi đầu, xạ thủ đi sau, Mịch Nan Thiên và những cao thủ khác bảo vệ, cẩn thận từng bước đi về phía Long Ưng đang đứng nơi cao.
Long Ưng thu cung lại, nhìn trời nói:
- Tên chủ soái là ngươi suy nghĩ gì vậy, sao lại bắt người ta đi chịu chết trong lúc sấm chớp đì đùng chứ?
Chủ soái trung niên hét lớn:
- Bắn tên!
Đùng!
Tiếng sét vang lên, kẻ địch vốn rất chỉnh tề giờ loạn như cào cào.
Những người ở đây có ai chưa từng nếm trải mùi vị kinh người của sấm sét chứ. Không cần chủ soái dặn, ai nấy đều tranh nhau chạy về doanh trại. Một luồng điện đánh vào lùm cây, mấy người bị đánh cháy đen, lăn lóc khắp nơi.
Mịch Nan Thiên, Bạch Đế Văn và những cao thủ khác cũng thầm kêu cứu mạng rồi quay đầu chạy, điều khác biệt duy nhất là chúng chạy nhanh hơn những người khác.
Mưa to như trút nước, những dòng nước, gió vô tình quất vào mặt đất.
Sấm sét ngày càng dày đặc, khiến mọi người mở mắt mà như mù, tai cũng mất đi thính giác bình thường.
Long Ưng xông ra, trong hoàn cảnh địch ta khó phân này, vũ khí lều trại phát uy được uy lực lớn nhất, gặp người là đánh, giết vô cùng sung sướng.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị