Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Tài Tướng Sư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 257: Nhà Khách
Đến tối, cả nhà bác hai của Diệp Thiên đều đi tới Tứ Hợp Viện này, cả Tứ Hợp Viện bình thường vắng lặng, cũng trở nên náo nhiệt, Lưu Lam Lam và Đường Tuyết Tuyết tuổi xấp xỉ, rất nhanh liền chơi thân nhau.
Ăn xong cơm chiều, Diệp Thiên về phòng của mình, từ bình sứ trên giá sách đổ ra một viên thuốc trị thương, sau đó cầm món nhạc cụ của thầy tu hình con giáp còn sót lại cuối cùng, bỏ vào trong túi.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên mở ngăn tủ phía dưới giá sách, dùng tay mở một tấm ván gỗ, một két sắt có kèm mật mã liền hiện ra.
Đây là Diệp Thiên đặc biệt nhờ kỹ sư Vương đặt cho hắn chế, đặc biệt cất giữ những thứ trong lòng Diệp Thiên cho rằng quý giá nhất, như là la bàn sư phụ lưu lại và những bí thuật sư môn, đều đặt ở bên trong.
Diệp Thiên cũng không biết được tình hình ở Khúc Dương, có chuẩn bị cũng không thừa.
Năm Diệp Thiên mười hai tuổi, khi lão đạo sĩ bày trận pháp lấp lại cổ mộ Tử Môn trong núi, nếu không phải nhờ có một món đồ nhạc cụ của thầy tu hộ thân, chỉ sợ cũng bị sát khí nơi đó làm thương tổn đến thân thể.
Tuy rằng với khả năng của Diệp Thiên, chỉ có hơn chớ không kém so với lão đạo sĩ năm đó, đối với hiểu biết về thuật pháp càng không cần so sánh với Lý Thiện Nguyên, nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, Diệp Thiên cũng không dám có chút khinh thường.
Đại Tề Thông Bảo và Vô Ngân, còn có khối pháp khí, đương nhiên là mang theo bên người, sau khi đặt la bàn vào một cái ba lô, Diệp Thiên gọi cha nói chuyện.
- Chuyện gì? Thần thần bí bí?
Diệp Đông Bình hôm nay tâm trạng khá tốt, sau khi Đường Văn Viễn cùng hắn đi đến ngân hàng, không phải chỉ ba ngàn vạn, mà trực tiếp chuyển vào bốn ngàn vạn, nhiều hơn một ngàn vạn, tính là tiền thuê nhà của hắn.
Nhưng Diệp Đông Bình cũng chưa nghĩ chuyện chuẩn bị đổi xe, ngoài việc làm thêm ba thẻ ATM có ba trăm vạn, còn lại ba nghìn bảy trăm vạn đều đem gửi tiết kiệm, bây giờ con trai ông còn trẻ, sau này nói không chừng sẽ đến lúc biết sử dụng đồng tiền.
- Ba, lát nữa con đi rồi, ba cho con mượn chìa khóa xe đi!
Diệp Thiên vươn tay ra trước mặt cha.
- Không phải nói ngày mai con mới đi sao?
Diệp Đông Bình thấy khó hiểu, nhìn con.
- Con cũng không có giấy phép lái xe, đi ra ngoài vạn nhất bị người ta tóm sẽ thực phiền toái...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Ba, không có chuyện gì, kỹ thuật lái xe của con mà ba vẫn chưa yên tâm sao? Cái xe nát đó để cho con, dúng lúc ba có thể đổi cỗ xe mới, đi xe Santana mất mặt quá!
Diệp Thiên vốn cũng muốn sáng mai đi, nhưng hắn không tin lắm lời của Chu Khiếu Thiên, vạn nhất la bàn kia trấn trụ không nổi âm huyệt, đến lúc đó xử lý sẽ càng thêm phiền phức.
Nhưng đi ngay, xe từ Bắc Kinh đến Khúc Dương cũng không có, Diệp Thiên chỉ có thể tự mình lái xe, an toàn thật ra không thành vấn đề, dù sao khi Diệp Thiên mười bốn mười lăm tuổi, đã cùng cha lái xe đi đi về về thị trấn Mao Sơn.
- Mua xe gì hả? Tiểu tử ngươi đừng có thấy có chút tiền rồi tiêu hoang chứ!
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt một cái, giáo huấn nói:
- Ba cho con biết, trong thành Bắc Kinh này, người nhiều tiền hơn so với con nhiều lắm, người ta không phải cũng uống rượu với lạc rang đó sao?
- Cũng không phải con khoe khoang, mua cũng là cho ba lái mà, gần đây người ta đi làm kinh doanh, lái cái xe Benz còn thích hơn xe Santana mà?
Diệp Thiên cười hắc hắc vươn tay, móc vào trong túi quần cha lấy cái chìa khóa, nói:
- Ba, con không đi cáo biệt được, lúc nào ba nói với ông lão kia một tiếng hộ con là được!
Diệp Đông Bình cũng bó tay trước đứa con này, chỉ có thể đi theo sau hỏi:
- Nghe ba hỏi đây, con đi đâu cũng nên nói cho ba một tiếng chứ?
- Khúc Dương, Hà Bắc...
Thân thể Diệp Thiên đã đi vào ga ra ở hậu viện, giọng nói như từ rất xa truyền lại.
- Tiểu tử thối này, chẳng ngày nào chịu an phận!
Diệp Đông Bình dậm chân, vẻ mặt bất đắc dĩ quay trở về trung viện.
Từ Bắc Kinh đến Khúc Dương tổng cộng hơn hai trăm km, đường cao tốc lại không thể đi nhanh được, từ bắc Bảo Định rẽ lên đường cao tốc, cũng đã hơn mười một giờ đêm, đến khi Diệp Thiên chạy tới Khúc Dương, thời gian đã là rạng sáng.
Ở tiểu thị trấn chân núi Thái Hành Sơn, không có nhiều chỗ ăn chơi, tới đêm khuya, trên đường căn bản là không nhìn thấy một bóng người, Diệp Thiên muốn tìm người hỏi đường đều tìm không thấy.
Lái xe dọc theo đường cái hơn mười phút đồng hồ, Diệp Thiên mới thấy một khu nhà giải trí, dừng xe lại, cầm gói thuốc đi vào nói không ít lời, lúc này mới hỏi được nhà khách chỗ Chu Khiếu Thiên ở.
- Mẹ nó, tiểu tử này không đến mức nghèo thế này chứ?
Đến khi Diệp Thiên tìm được nhà khách kia, cũng mất thêm một giờ, nhìn thấy nhà khách nhìn như nhà dân, Diệp Thiên không khỏi nổ ra câu nói tục.
Đó là một nhà ba tầng nhỏ, lớp sơn bên ngoài tường nhà đã bong hết ra, bên ngoài có thể nhìn rõ từng dãy hệ thống sưởi cũ kỹ, cái biển hiệu bên cạnh đề: "nhà khách Thuận Phong", còn có bảng hiệu tắm nóng lạnh.
Trong lòng Diệp Thiên cũng buồn bực, một thời gian trước mình mới mất ba vạn đồng mua đồ từ tay anh bạn này, hắn không biết tìm chỗ nào tốt hơn mà ở hay sao?
Cái nhà khách rách nát này đương nhiên cũng không có bãi đỗ xe, Diệp Thiên nghĩ một chút, dừng xe trên đường cái cách nhà khách một trăm mét, cầm ba lô vào nhà khách.
Đi lên cầu thang, định đặt một căn phòng, bên trong lóe lên ngọn đèn u ám, Diệp Thiên nhìn thoáng qua tấm kính, một người phụ nứ béo không rõ bao nhiêu tuổi đang ghé vào bàn ngủ say.
- Ôi, bà chị, tôi muốn ở trọ, còn phòng không nhỉ?
Diệp Thiên biết, Chu Khiếu Thiên ở nơi này, chắc chắn sẽ không dùng tên thật, nếu mình nói muốn tìm người, phỏng chừng bà béo này có thể lấy cái chối mà đuổi mình ra ngoài♠
Cùng với tiếng gõ ngoài cửa kính, người phụ nữ kia mới ngẩng đầu lên, mắt còn buồn ngủ lơ mơ nhìn Diệp Thiên, tức giận nói:
- Phòng sáu người hai mươi đồng tiền một đêm, bốn người ba mươi đồng!
Diệp Thiên nhíu mày, mở miệng hỏi:
- Bà chị, tôi ngủ phải yên lặng, nghe người ngáy ngủ không ngủ được, còn phòng một người không?
- Muốn ở riêng một phòng thì đi khách sạn đi, tới nơi này để làm chi?
Người phụ nữ kia không kiên nhẫn, lật cuốn vở vừa rồi chị ta nằm úp lên, còn mang nước miếng của chị ta, trở mình một chút, nói:
- Còn có một phòng, tám mươi đồng một đêm!
Kỳ thật phòng đơn nơi này, đắt nhất cũng chỉ là năm mươi đồng một đêm, nhưng chị béo này xem Diệp Thiên ăn mặc cũng không tệ lắm, muốn chém hắn mà thôi, hai mươi đồng còn lại có thể đút vào hầu bao của mình.
- Được, tám mươi thì tám mươi, đây là tiền, còn có chứng minh nhân dân!
Diệp Thiên lấy ra 100 đồng cùng giấy căn cước đưa cho chị ta.
Nhưng tiền thì bị thu, giấy căn cước thì lại bị đẩy lại cùng một cái chìa khóa.
- Ở nơi này không cần giấy căn cước, hai mươi đồng làm tiền thế chấp, lúc trả phòng trả lại, tầng hai phòng số 4, tự đi nhé.
Diệp Thiên cũng không còn nói nhiều, cầm cái chìa khóa cùng giấy căn cước quay đầu liền đi lên tầng hai, mở cửa đi vào phòng, lúc này mới vỗ đầu một cái.
- Ha ha, mình thật sự là càng ngày càng hồ đồ!
Diệp Thiên đã sớm nên nghĩ tới, với công việc của Chu Khiếu Thiên, nhất định là càng khiêm tốn càng an toàn, nếu hắn dám đi ở khách sạn, có chuyện xảy ra, cục công an nhất định sẽ điều tra người đi và ở trong khoảng thời gian này, tuyệt đối là dễ bị lộ.
Mà nhà khách giống như vậy, hai ba mươi đồng ở một đêm, căn bản là không ai hỏi giấy căn cước của anh, những chỗ đông người hỗn tạp, là địa điểm ẩn thân tốt nhất.
Việc này Diệp Thiên cũng rõ, năm đó hắn và lão đạo sĩ đi giang hồ, chủ yếu cũng đều ở những chỗ này, nhưng qua vài năm không đi, Diệp Thiên nhất thời đã quên chuyện này.
Lái xe suốt 5-6h, Diệp Thiên cũng có chút mệt mỏi, mặc dù biết phòng Chu Khiếu Thiên ở cũng trong một tầng này, cũng chẳng muốn đi tìm hắn.
Lấy ba lô trở thành gối đầu, Diệp Thiên liền nằm lên trên giường, vừa ngủ đã tới sáng trưng, tới hơn chín giờ sáng ngày hôm sau, mới từ trên giường bò dậy.
Nhà khách như thế này thường không có nhà tắm, cũng không cung cấp bàn chải đánh răng, kem đánh răng, một cái WC ở tầng trệt là nơi đánh răng rửa mặt chung.
Rửa mặt xong, mang ba lô của mình, Diệp Thiên đi tới trước của phòng Chu Khiếu Thiên, áp tai ở trên cửa nghe ngóng một chút, bên trong truyền ra tiếng thở hổn hển nhưng rất nhỏ, xem ra tiểu tử này thật sự bị tổn thương không nhẹ.
- Cốc cốc…
Diệp Thiên nhẹ nhàng gõ mấy cái ở trên cửa, tiếng thở bên trong liền tiêu biến, có tiếng ván giường kêu vang, sau đó Diệp Thiên nghe được vài tiếng bước chân nhỏ như không thể nghe thấy tiếng.
- Ai?
Giọng trầm thấp của Chu Khiếu Thiên truyền ra.
- Mở cửa!
Có lẽ là bị người nầy làm lây nhiễm, bây giờ Diệp Thiên ở bên ngoài nói chuyện cũng là từng chữ từng chữ mà ra bật.
- Vào đi!
Nghe được giọng của Diệp Thiên, người ở bên trong dường như nhẹ nhàng thở ra, tiếng mở khóa cửa vang lên, cửa phòng được mở ra một khe nhỏ.
Đợi cho Diệp Thiên đi vào, Chu Khiếu Thiên ló đầu ra ngoài cửa đánh giá một hồi, lúc này mới đóng cửa lại, sau khi khoá trái cửa, còn cái then bên trong lại.
- Anh sống thế này có mệt hay không hả?
Đợi cho Chu Khiếu Thiên trở vào, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không có một tia máu, Diệp Thiên vốn đang tràn ngập lửa giận cũng không còn thấy đâu.
Là một thuật sư được truyền thừa, lại có thể sống thảm như vậy, cho nên mặc dù Diệp Thiên không thích hắn, nhưng xuất phát từ thân phận người cùng nghề, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút không vui.
- Mệt, nhưng vẫn phải sống, khụ... Khụ khụ!
Chu Khiếu Thiên nói còn chưa dứt lời, liền kịch liệt ho khan, Diệp Thiên có thể cảm ứng rõ ràng, trên người hắn đã đầy âm hàn sát khí.
Đã không còn nhạc cụ của thầy tu là cái la bàn hộ thân, sức khỏe Chu Khiếu Thiên khỏe lắm thì cũng chỉ hơn so với người bình thường một chút mà thôi, hắn học được không phải là công pháp của thuật sư, thì không cách nào chống được âm sát khí xâm nhập.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chung quanh căn phòng, không khỏi ngây ngẩn cả người, cau mày hỏi:
- Anh ăn thế thôi sao? Một thời gian trước kiếm được tiền của tôi đâu rồi?
Ở trên bàn phía trước cửa sổ, đặt mấy túi cải bẹ, bốn năm cái bánh mỳ đã cứng, đặt ở bên cạnh cải bẹ, côc nước bằng gốm sứ đã không còn một hơi nóng nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Tài Tướng Sư
Đả Nhãn
Thiên Tài Tướng Sư - Đả Nhãn
https://isach.info/story.php?story=thien_tai_tuong_su__da_nhan