Chương 252 : Nhân Ngoại Hữu Chim, Thiên Ngoại Hữu Trym!
hân sinh? Tốt! Trần mỗ đã sớm muốn thảo luận nhân sinh cùng người rồi, tiếc là sư tôn luôn bế quan, sư huynh đệ đều cũng bế quan, vốn định cùng tham khảo cùng sư đệ, ngươi đã muốn thì chúng ta liền tham khảo một chút cũng được.
Trần Phàm nhất thời phấn chấn nói.
- Trước khi thảo luận nhân sinh, ta cảm thấy chúng ta phải có chút tiền hí mới được, tỷ như… chúng ta nói về khí trời sáng nay? Nếu muốn nói về thời tiết khí trời, thực tế phải cần có rất nhiều học vấn…
- A! Thời tiết? Này.. được rồi, sáng hôm này thời tiết không tệ lắm, phải không!? Nhưng ta cảm thấy chúng nên thảo luận về sát khí trên người tiểu sư đệ mới là việc chính!
- Ồ!? Ngươi cũng đồng ý quan điểm của ta, ngươi nói quá đúng, ngươi nói quá chính xác rồi. Ta đã sớm nói a, thời tiết không tốt có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của con người, ngươi nhìn, không phải có chuyện như vậy sao….
- Còn có cách nói như vậy, việc này Trần mỗ lần đầu tiên nghe nói, bản thân ta cảm thấy rất có lý. Bởi vì ta nhớ một ngày năm đó, cũng vì thời tiết bên ngoài âm u, ta tu hành liền cảm thấy không quá thông thuận, một ngày đều phiền chán, ừ, người nói có đạo lý…
- Rất có lý? Ngươi lại nói ta nói có đạo lý, trời ạ, ông trời ơi, đời trước, ta chưa từng gặp được tri âm như vậy, ngươi lại nói ta nói có đạo lý…
Con vẹt kích động phát run, từ trên vai Mạnh Hạo bay lên, đứng trước mặt Trần Phàm.
Mạnh Hạo nghe mà nhức cả đầu, hắn ngơ ngác nhìn vẻ mặt thành thật của sư huynh đang nói chuyện với con vẹt, một người một chim, hai mắt đều chậm rãi phát sáng, hoàn toàn giống như gặp được tri kỷ. Còn có chút dấu hiệu như trong lúc tranh luận mà phát sinh tỷ thí, Mạnh Hạo bỗng nhiên run rẩy, thân hình nhanh chóng rút lui về sau.
Sau khi lui thật xa, ngồi tại một góc sáng sủa, hắn vội khoanh chân ngồi đả tọa. Hắn lo lắng, nếu mình còn nghe tiếp thì dần sẽ phiền chán. Con chim kia vốn đã làm cho Mạnh Hạo không thể chịu nổi rồi, hôm nay lại…
- Kỳ phùng địch thủ, gặp được lương tài..
Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm cùng con vẹt, trong đầu hiện lên tám chữ to đùng đùng….
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo vất vả mới gạt bỏ được âm thanh bên ngoài, cho đến khi qua một lúc lâu, hắn mới mở to mắt, cảm thấy chắc là thảo luận gần xong rồi, nhưng hắn vẫn xem thường tình cảm mãnh liệt bộc phát ra khi Trần Phàm cùng con vẹt gặp nhau rồi.
- Đúng hay không?! Ngươi nói ta nói đúng hay không!???
- Đúng là rất có lý a, ngươi nói như thế ta mới nghĩ tới, ta nhớ rõ vào một ngày năm trước, ta…
- Đương nhiên, ta nói luôn có lý, đúng rồi, chúng ta vốn tham khảo nhân sinh, như vậy, đã nói xong thời tiết buổi sáng, giờ lại nói tới ánh trời ban trưa đi…
- Ý kiến hay, ta cũng hiểu được, nhân sinh hẳn là nên thảo luận vào cuối cùng, tốt nhất là lúc hoàng hôn.. dưới trời chiều mới đúng là nhân sinh a…
Hai tai Mạnh Hạo tràn ngập tiếng ong ong, hắn ngơ ngác nhìn Trần Phàm kích động, nhìn con vẹt kích động… Một người một chim, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác như keo sơn, làm cho Mạnh Hạo run rẩy. Hắn lại nhanh chóng ngồi xuống, sợ Trần Phàm cùng con vẹt lôi kéo tham dự vào thảo luận.
Thời gian, lại trôi qua…
Bình minh.. Mạnh Hạo mở mắt, sau khi nhìn lại, hắn lại vội nhắm tiếp!
- Tri âm a! Ta đã qua vài đời tự mình lầm bầm lầu bẩu rồi, chẳng lẽ ta không biết lẩm bẩm như vậy là rất không có ý tứ, chẳng lẽ ta không biết như vậy là nhiều người chán ghét ta sao! Thậm chí có người còn đặt tên cho ta là “Cực Yếm”!...(cực ghét)
- Đúng vậy a, cho tới bây giờ, sau khi đến Nhất Kiếm Tông, ta chưa từng được tham luận như ngày hôm nay.
- Đến đến, chúng ta nói xong trời giữa ban trưa, hiện tại lại nói trời chiều…
Sáng sớm… ánh mặt trời chiếu rọi vào lầu, Mạnh Hạo lại mở mắt, ngơ ngác nhìn miếng mỡ đông cùng Trần Phàm, hắn thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục nhắm mắt.
- Ta và ngươi nói, ta ghét nhất là buổi chiều, ta còn nhớ rõ một chiều năm đó, lúc ấy ta….
- Ngươi nói rất đúng, kỳ thật ta cũng như thế, tiếc là mỗi lúc như vậy, ta đều chỉ có thể cắn răng…
Lại trôi qua thêm mấy canh giờ, đã đến buổi trưa, Mạnh Hạo lại mở mắt, nhưng rất nhanh, hắn liền lộ ra nụ cười khổ, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt.
Trần Phàm cùng miếng mỡ đông nói một đêm, lại nói tới trưa, nhưng một người một chim lại không chút mỏi mệt, ngược lại, tinh thần càng thêm tỏa sáng.
Mạnh Hạo bỗng nhiên cực kỳ bội phục Trần sư huynh, hắn cảm thấy sư huynh cùng miếng mỡ đông chết tiệt này đúng là tuyệt phối…
Mạnh Hạo trầm mặc, cố tình đứng dậy, nhưng lại sợ quấy rầy tới Trần Phàm cùng miếng mỡ đông, vạn nhất hai người kéo mình vào, nghĩ tới hậu quả kia, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng nhắm mắt chịu đựng, làm như không nghe không thấy.
Dần dần, bên ngoài đã trở chiều.
- Ta thích nhất mặt trời chiều rồi, mỗi lần nhìn trời chiều, ta lại nghĩ tới một năm kia, khi ta còn là một miếng da nhỏ, ta…
- Trời chiều vô cùng tốt, ngươi không biết, mỗi ngày tu hành rất vất vả, đúng rồi, về trời chiều này, mấy năm nay ta đã góp nhặt hơn một ngàn truyền thuyết khác nhau. Hôm nay vừa lúc nói với ngươi, đến đây, trước tiên ta nói tới truyền thuyết thứ nhất…
Sau trời chiều, đến hoàng hôn, đảo mắt đã là trời đêm. Một người một chim này vẫn còn lải nhải nói một ngày một đêm. Giống như không biết mỏi mệt, cho đến khuya thì Mạnh Hạo không chịu nổi nữa.
- Này… Nếu không thì chúng ta nghỉ ngơi một chút!?
- Đừng a, khó mà được nói chuyện thống khoái như vậy, chúng ta còn chưa tham khảo nhân sinh nữa mà. Nhân sinh a, đó là một thứ sáng lạn, đúng rồi, đúng rồi, trước khi chúng ta tham khảo nhân sinh, thì nên nói một chút về ánh trăng…
- Vậy… được rồi, được rồi… Dù sao ta còn có hơn ba ngàn truyền thuyết về ánh trăng…
- Ồ!? Ta cũng có a, ta có hơn một vạn đây này, ngươi nói trước đi, nói xong thì đến ta!
Mạnh Hạo muốn chết đi cho rồi, trong mắt hắn đã lộ ra tơ máu, hô hấp cũng dồn dập, sau một lúc mới miễn cưỡng bình ổn, tiếp tục ngồi xuống.
Đêm dần trôi qua, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, nhưng trong phòng thì một người một chim vẫn còn nói chuyện liên miên. Khi ánh sáng ban mai xuất hiện lần nữa thì Trần Phàm đã lộ vẻ tiều tụy rồi, trong mắt đã lộ ra tơ máu.
- Chúng ta nghỉ ngơi đi… Hôm nay ta.. ta còn có việc…
- Đừng mà, ta còn chưa nói hết mà, chúng ta còn chưa nói tới nhân sinh a, ta mới nói được chín nghìn truyền thuyết về ánh trăng mà thôi, chúng ta tiếp tục a….
Sáng sớm trôi qua, buổi trưa lại đến, thời gian trôi đi, cho đến khi trời chiều dần lặn thì Trần Phàm đã ngu người rồi, ngây ngốc nhìn con vẹt thao thao bất tuyệt trước mặt, trong mắt lộ vẻ kính nể.
- Rốt cuộc nói xong tiền hí, biện tại chúng ta có thể tham khảo chút nhân sinh rồi, ồ… bên ngoài trời sắp tối rồi, ta chợt nhớ tới lúc trước đã quên nói tới ba vạn truyền thuyết về trời chiều rồi, không nên, không nên, cơ hội hiếm có, ta muốn nói xong…
Con vẹt kinh ngạc mở miệng, ho khan vài tiếng lại nói tiếp.
- Ta … ta thật sự có việc…
Trần Phàm chần chừ một chút, sau khi nghe được một lúc lâu, với định lực của gã, với khả năng dông dài của gã cũng không thể thừa nhận nổi rồi, gã gấp gáp đứng lên.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên