Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mật Thám Phong Vân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 8 - Chương 248: Hỏng Cả Hình Tượng
N
gũ Thử đã có mặt, Triển Chiêu còn sống cũng không có gì lạ.
Chỉ là kể cả vậy Triển Chiêu đáng ra nên ở Khai Phong, đâu ra lại ở Thái Nguyên?
Lăng Phong nghi ngờ đây là Triển Chiên, là vì khi xưa ở Mật Thám ty xem qua sách sử thế giới này, Lăng Phong đã từng lục tìm thời kỳ Tống Nhân Tông trăm năm trước, không có vị nào ở Khai Phong tên là "Thanh Thiên lão gia" Bao Chửng cả. Lúc đó hắn nghĩ là lịch sử đổi thay, Khai Phong không còn là kinh thành, cho nên Bao Chửng cũng bị đổi chỗ.
Lăng Phong xác nhận lại với Bạch Ngọc Đường:
- Hắn là Triển Chiêu?
- Đúng vậy. Hắn là Bộ đầu ở Thái Nguyên này, chuyên gia ăn chặn của bọn ta, huynh đệ nếu đã biết thì mau đi thôi.
Lăng Phong hồ hởi nhìn về cuối phố, đi là đi thế nào, tiện thể báo án luôn.
Lát sau.
- Các hạ là Triển Chiêu?
- E hèm, đó là nhũ danh, không tiện xưng hô.
- Vậy... Triển Đại hiệp?
- Có thể. Tuy nhiên ta vẫn thích người ta gọi biệt danh hơn.
- Ngự Miêu? Miêu... Đại hiệp?
- Có thể chấp nhận.
Lăng Phong tặc lưỡi.
Trước mắt hắn, một thân quan phục đỏ thẫm, mày kiếm mũi cao, râu quai nón bóng loáng, coi như miễn cưỡng không làm xấu mặt hình tượng Triển Hộ vệ.
Chuyến đi Thái Nguyên này quả không tệ, lại làm quen được cả nhân vật nổi tiếng. Nhân đây kiếm cái vật chứng lưu lại, lỡ như sau này có về được thời hiện đại, tiện tay viết quyển "Dị giới ký sự" gì đó, không biết chừng lại kiếm bộn tiền.
Lăng Phong xoa xoa tay, háo hức nói:
- Haha, không ngờ đánh bậy đánh bạ, lại gặp Ngự tiền Tứ phẩm Đái Đao Thị Vệ Triển Chiêu.
Khen xong xuôi đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy "Đái Đao Thị Vệ" đáp lời, Lăng Phong không khỏi kỳ quái nhìn lại.
Chỉ thấy Triển Chiêu vẻ mặt chưng hửng, biểu tình cổ quái, giống như chính hắn lần đầu nghe đến chức danh này.
- Cái gì Ngự tiền Tứ phẩm? Ngươi đang nói ai?
Lăng Phong ngẩn ra.
Thằng này vẫn chưa làm Hộ vệ? Vậy làm sao lại có biệt danh Ngự Miêu?
Lăng Phong vỗ vỗ đầu cố nhớ lại, thứ tự rõ ràng không sai.
Có khi nào chỉ là trùng tên?
Có điều, trùng một lúc từ Triển Chiêu cho đến Ngũ Thử, trùng 1 phát 6 người đó, m* cái này trùng cũng hơi quá đi.
Phong ca lại quên mất, Triển Chiêu không biết có thật không, nhưng Ngũ Thử thì không hề thật. Nói vậy chả có gì là trùng hợp cả, có chăng là thế giới này kỳ quái.
Ngoài ra, còn có một chuyện khác khiến Phong ca đau đầu.
Vị Triển Hộ vệ này... hình như mắc bệnh ngôi sao.
Chẳng là Chiêu ca từ lúc gặp Lăng Phong, mồm tuy bắt chuyện nhưng mắt không nhìn Lăng Phong bao giờ. Phong ca ban đầu còn nghĩ, có khi Chiêu ca đây một lòng tận tụy công việc, vừa trò chuyện với dân chúng nhưng không quên nhiệm vụ, mắt luôn quan sát phố phường đảm bảo an ninh trật tự. Chẳng qua, suốt từ đầu đến giờ cứ nhìn tận đẩu tận đâu, hình như có điểm khinh người hơi quá đi.
Lăng Phong tạm gạt bỏ nghi vấn, chắp tay nói:
- Tại hạ hâm mộ uy danh Ngự Miêu đã lâu, thậm chí phim... Ài, nói ra dài dòng. Không biết Đại hiệp có thể nào làm kiểu ảnh... ấy quên... cho ta xin cái chữ ký hay không?
- Chữ ký gì? - Triển Chiêu ngờ vực hỏi lại.
Vẫn như cũ, mắt Triển ca không hề nhìn Lăng Phong, cũng không rõ đang nhìn cái gì.
- À, đại khái một dòng chữ kỷ niệm là được...
Triển Chiêu do dự một lát mới nói:
- Này... Bản đại hiệp viết chữ không tốt lắm. Vậy đi, hay để ta làm vài đường đao trên người ngươi...
Lăng Phong mồ hôi đầy đầu, vội vàng xoa tay ngăn lại:
- Ấy, haha. Đột nhiên tại hạ lại thấy Miêu Đại hiệp gần gũi bình dị, vừa gặp đã như quen, không cần vật kỷ niệm nữa...
Triển Chiêu vỗ vai Lăng Phong cười nói:
- Sao vậy được? Bản Đại hiệp đối với người hâm mộ luôn một mảnh chân tình đối đáp. Vậy đi, đóng cái dấu thế nào?
Nói rồi lôi trong người ra một con dấu bằng gỗ, xem chừng con dấu của Bổ đầu.
Lăng Phong vuốt mũi cười cười. Cái cảnh này, có điểm giống vượt đèn đỏ bị lập biên bản. Lại nhìn Triển Chiêu hồ hởi vui vẻ, có cảm giác như ngài ấy rất ít khi được đóng dấu.
Thôi thì, người ta đã thịnh tình như vậy, Phong ca từ chối chẳng hóa làm đắng lòng người hâm mộ khắp nơi?
Lăng Phong liền rút đại một cái khăn, cũng chả thèm nhìn là khăn tay hay khăn lau bàn, đưa ra nói:
- Cũng được. Phiền Miêu Đại hiệp đóng vào đây đi, coi như làm kỷ niệm...
Triển Chiêu hồ hởi, tay vung được nửa đường bỗng dừng lại hỏi:
- Đóng vào đâu?
- Vào đây a. - Lăng Phong ngơ ngác.
Hắn kỳ quái nhìn Triển Hộ vệ, lại càng kỳ quái hơn.
Lúc này, có tên bổ khoái đứng cạnh, hình như sốt ruột nhịn không nổi, chen vào nói:
- Đại nhân, hay để tiểu nhân đóng hộ ngài.
- Ngươi nói cũng phải.
Triển Chiêu như được đại xá, vội vàng đưa con dấu cho tên nọ.
Lăng Phong hết ngờ vực này đến ngờ vực khác. Đóng cái dấu cũng phải bắt lính làm. Vị Triển Hộ vệ này hình như hơi quan liêu.
Không kìm được tò mò, Phong ca nhỏ giọng hỏi tên sai:
- Đại nhân nhà ngươi, bình thường đều thế này à?
Tên kia không thèm ngẩng đầu, chép miệng:
- Đại nhân mắt bị tật, không thế này thì thế nào?
Lăng Phong suýt nữa chúi mũi xuống đường cái.
Ra vậy.
Anh tuấn tiêu sái Triển Chiêu, tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ, khiến nam chính Lăng Phong phải bất chấp tính mạng, vượt không thời gian đến gặp, thế mà lại... bị lé.
Hình tượng sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ.
Kế hoạch làm quen với Triển Hộ vệ, xem ra cần phải xem xét lại.
...
Nửa ngày sau.
Lâm Hàm Uẩn đang đứng trước một phủ đệ khá lớn, bên trên ghi hai chữ “Lâm phủ”. Cửa lớn đã đóng kín, còn dán giấy niêm phong của quan phủ.
Nàng ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt.
Trời chỉ sợ sắp mưa.
Bỗng nàng thấy từ đằng xa có một thân ảnh xuất hiện. Hắn cầm chặt một chiếc ô trong tay, tay còn nắm lại dứ dứ trước mặt, có lẽ muốn vẫy nàng lại. Nàng ngại ngùng, chỉ biết bẽn lẽn cúi đầu.
Có lẽ nhận ra tâm ý của nàng, hắn bỗng lấy hết can đảm chạy đến gần.
Nàng cảm kích nhìn hắn:
- Cám ơn.
Hắn đỏ mặt:
- Đừng khách sáo, 10 lượng thôi.
Hắn vẫn thô lỗ như vậy, thật là dễ thương.
...
Lăng Phong nhìn phủ đệ bị niêm phong, một tay cầm ô, tay kia gãi đầu áy náy nói:
- Đây là nhà cô?
- Ưm.
- Này, cô cầm ô được không? Ta mỏi tay quá.
- Được.
Lăng Phong liếc Lâm Hàm Uẩn một tay cầm ô che mất mặt, thầm nghĩ có lẽ nàng ta đang giận hắn.
Giận càng tốt, hắn tính toán chính là như vậy.
Chẳng qua, chuyện cái ngọc bội đúng là xui.
Đêm đó dưới sông, nhân lúc khó khăn ép người ta giao ra ngọc bội, bây giờ vô duyên làm mất. Cái này thì không thuộc phạm vi thô lỗ, tốt xấu cũng nên tìm lại cho người ta.
Chỉ nghe Lâm Hàm Uẩn nói:
- Ngươi cứu mạng ta, còn giữ lời mang ta về đây. Ngọc bội kia coi như ta trả ơn...
- Vậy sao được. Quý giá như vậy, ta nhất định sẽ tìm lại.
Lăng Phong hơi ngạc nhiên. Dù sao tấm da sói hôi rình kia, kể cả hiếm thế nào đem ra chợ bán cũng chỉ vài trăm quan tiền là hết.
Đã hiểu.
Trừ phi cái ngọc bội kia là đồ giả?
Biết ngay mà, còn may là có vụ mất đồ mới lòi ra. Bằng không hắn lại áy náy mãi.
Lâm Hàm Uẩn như hiểu tâm ý Lăng Phong, lại nói:
- Ngươi nếu áy náy, vậy đưa cho ta tấm da sói lần nọ là được.
- Không áy náy. Cùng lắm thì ta đem đi bán.
Lâm Hàm Uẩn không biết suy nghĩ của Lăng Phong, nếu không chỉ e tát chết hắn. Ngọc bội kia nàng từng nói qua một lần, là vật chí bảo của gia đình nàng, hàng thật vô giá.
Lúc này Lâm Hàm Uẩn nhìn về cửa lớn, giọng thổn thức:
- Chục năm trước, nơi này chiến tranh với người Liêu, nhà chúng ta mua lương thực khắp nơi cứu tế, triều đình còn cho xây miếu công đức khen ngợi. Không nghĩ tới... chiến tranh qua đi, bọn họ lại quay đầu bội bạc với chúng ta, ngay cả đám dân chúng kia cũng hùa vào.
- Lòng người khó đoán.
Lăng Phong chỉ nói cụt lủn. Vốn đoạn bạn gái mở lòng tâm sự thế này, hắn có thể nhân đó biên cả một đống lời nhảm, chẳng qua vị này thì thôi đi.
Chỉ là Lâm Hàm Uẩn lại nức nở, đôi vai nàng run run. Cả người nàng bắt đầu nghiêng dần, có xu hướng dựa vào Lăng Phong.
Lăng Phong liếc thấy, trong lòng hô nguy hiểm. Dùng một ngón tay giữ vai nàng ta cách hắn một đoạn, còn âm thầm thi triển chút "khí lực" cho chắc ăn.
Đại tỷ, đừng có nghiêng nữa.
Hắn từ đầu đã quyết tâm giữ khoảng cách. Thiếu nữ tuổi này rất dễ rung động, nếu lúc nào cũng galant với các nàng, khiến nàng ta sinh hiểu lầm, về sau chỉ tổ lắm chuyện.
Lăng Phong kiếm đại chuyện để nói:
- Thực ra, mẹ ta họ Lâm.
Lâm Hàm Uẩn ngước mắt nhìn hắn:
- Thật sao?
Lăng Phong im re, cố dời ánh mắt đi chỗ khác, đỡ mất công bị nàng ta quyến rũ.
Nhớ đến Lâm thị đang chịu độc bất tỉnh ở Trường An, hắn không khỏi tự trách bản thân. Cũng đã mấy tháng rồi, có nhiều lúc hắn thậm chí quên luôn tình hình của Lâm thị.
Chốc nữa kiếm cái dịch quán, gửi một bức thư về vậy.
Lâm Hàm Uẩn là nữ, nàng nhạy cảm phát hiện biến hóa của hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi nhớ mẹ?
- Phải. - Lăng Phong thở ra.
Nói rồi hắn lại gượng cười, cố che dấu cảm xúc:
- Nói không chừng, chúng ta là họ hàng xa, haha.
Lâm Hàm Uẩn bẽn lẽn cười, bộ dáng rất đáng yêu.
Lăng Phong toát mồ hôi. Thầm nghĩ nữ nhân cho dù xấu một chút, một khi nữ tính bột phát thì đều đáng yêu cả. Thảo nào thời sau đọc báo, một ngày kiểu gì cũng có vài vụ hiếp d*m. Gặp chị em mà cứ thế này, anh em định lực kém lại làm bậy.
Lâm Hàm Uẩn rời tay Lăng Phong, tiến lại gần cửa lớn, đưa tay muốn giật niêm phong xuống.
- Ế, cô muốn làm gì?
- Bên trong có bài vị của cha ta...
Lâm Hàm Uẩn quay đầu nhìn Lăng Phong hỏi ý kiến.
Lăng Phong thở dài, nói:
- Cô muốn vào ta đưa cô vào. Ở đây đối diện đường lớn, phá niêm phong chưa đầy một khắc chỉ e quan binh sẽ kéo tới.
- Xin lỗi. Ta hơi rối trí.
Lâm Hàm Uẩn cúi đầu nhỏ nhẹ.
Lăng Phong dẫn Lâm Hàm Uẩn đi vòng ra Hậu viện.
Thật may có một chỗ không cao lắm, cạnh đó còn có đụn đất đủ cho Lăng Phong nhảy qua tường. Phong ca luyện thân đã lâu, nhưng còn chưa được như các vị anh hùng trong phim, cái gì "thằn lằn leo tường" vượt tường như đi trên đất bằng này nọ.
Hai người mất ít thời gian lôi kéo bồng bế mới vào được bên trong.
Nói chung trong quá trình đó, Lăng Phong cũng sờ được vài bộ vị của Lâm cô nương. Nhưng đường lối cách mạng đã định ra, Phong ca coi như không có cảm xúc gì.
Lát sau.
Nơi này là Từ đường Lâm gia.
Lăng Phong lấy đá lửa châm vài ngọn nến, gian phòng sáng lên chút ít. Chỉ thấy không ít bài vị nằm ngổn ngang, xem ra đã có người động tay động chân qua.
- Phụ thân, nữ nhi đã trở về...
Lâm Hàm Uẩn đột nhiên quỳ sụp xuống, nghẹn ngào cất tiếng khóc.
Cũng may chỗ này kín tiếng, Lăng Phong không lo ngoài đường nghe thấy. Vả lại, có nghe thấy chắc không ai rảnh hơi đi quản, chỉ sợ còn nghĩ ma quỷ gì đó.
Đợi thêm một lát Lâm Hàm Uẩn mới dần bình tĩnh, Lăng Phong đang muốn khuyên nàng rời đi, đột nhiên ánh nến bập bùng, một cỗ sát khí xuất hiện.
"Có người mai phục?"
Lăng Phong nhanh như cắt lộn một vòng, theo bản năng lao người về trước, ôm lấy Lâm Hàm Uẩn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mật Thám Phong Vân
Thần Long
Mật Thám Phong Vân - Thần Long
https://isach.info/story.php?story=mat_tham_phong_van__than_long