Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tú Sắc Nông Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 247: Gặp Chuyện Không May (Trung)
E
dit: Khuê Loạn
Beta: Nora
Người cáo trạng chính là Tạ Đại. Huyện thái gia tra hỏi theo lệ thường, Tạ Đại liền kể lại đầu đuôi sự việc: “… Lúc trước người trên mỏ đứng ra bảo đảm, nên chuyện này tạm thời thảo dân chưa truy cứu. Vốn thảo dân nghĩ rằng nếu tên trộm này có thể tự nghĩ thông suốt mà trả bạc lại thì cũng thôi, thế mà đợi cả mấy tháng liền cũng không thấy có ai đến trả. Sau đó thảo dân liền tra được tên trộm này hóa ra chính là Vương Nguyên Sinh, do trong lòng cảm thấy quá giận nên bây giờ mới cáo trạng.”
Huyện thái gia nghe vậy vuốt vuốt chòm râu, gật đầu: “Được, biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi có thể cho tên trộm kia một cơ hội đúng là hiếm thấy! Nhưng tên trộm này lại không biết hối cải, nhất định không thể tha thứ được.”
Huyện thái gia cầm lấy mộc tỉnh đường uy phong lẫm liệt vỗ mạnh xuống: “Dựa theo luật lệ của Thiên triều ta, tùy theo tình tiết vụ trộm có nghiêm trọng hay không mà có hình phạt thích đáng, tội nặng thì bị đày đi biên cương, thậm chí chém đầu…”
Chưa đợi Huyện thái gia nói xong, Vương Nguyên Sinh đã sợ đến khóc nấc lên. Hóa ra tội ăn trộm lại nghiêm trọng đến thế, nhưng mà đâu phải do hắn trộm chứ. Hắn liền quay đầu ra ngoài nhìn về phía Loan Loan và Bách Thủ kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ phu, nhanh cứu đệ với! Không phải đệ, không phải đệ mà…”
Sắc mặt cha Loan Loan trắng bệch cả đi, mà mẹ nàng thì đã sớm bị dọa sợ cho ngất xỉu. Mọi người liền luống cuống tay chân, vội vàng ấn vào huyệt nhân trung giúp mẹ Loan Loan tỉnh lại. Huyện thái gia nhìn thấy bên ngoài hỗn loạn bèn hỏi sư gia, sau đó chân mày nhíu lại. Lúc này có một nam nhân quần áo vải thô, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, đi lên phía trước một bước, chắp tay hướng về phía quan huyện nói: “Huyện lão gia, thảo dân có chuyện muốn nói.”
Bách Thủ một thân quần áo vải, vẻ ngoài nông dân, nhưng khí chất lại không hề tầm thường. Huyện thái gia lần đầu tiên khai ân, hướng ra ngoài nói: “Ngươi là kẻ nào?”
Bách Thủ nghiêm nghị nhìn về phía Huyện thái gia có vẻ chính khí ở bên trên: “Thảo dân là tỷ phu của Vương Nguyên Sinh. Lão gia, bắt trộm phải bắt quả tang, đây tất cả đều là lời nói một phía của Tạ Đại. Chuyện gì cũng phải có nhân chứng vật chứng mới được.”
“Đúng vậy.” Loan Loan đứng bên cạnh cũng nghiêm túc phụ họa: “Hơn nữa, chuyện này đã qua mấy tháng, bây giờ Tạ Đại mới báo quan, chúng ta có lý do để nghi ngờ hắn bụng dạ khó lường. Còn nữa, lão gia, vừa rồi người đã buông lời đe dọa, chúng ta có quyền kháng án, nha huyện không thể dùng hình.”
Huyện thái gia khẽ kinh ngạc, hơi khép mi mắt xuống. Hừ, hai người này quả nhiên miệng lưỡi lợi hại.
Hắn nhìn về phía ngoài, khẽ gật đầu: “Hai vị nói rất đúng.” Rồi quay đầu nhìn về phía Tạ Đại: “Ngươi có nhân chứng, vật chứng không?”
“Không có vật chứng, nhân chứng thì…” Tạ Đại ngừng một chút: “Người này hôm nay không có ở trên mỏ. Mai mới có thể tìm được.”
“Hỗn xược!” Huyện thái gia đột nhiên quát lớn: “Nhân chứng vật chứng đều không có, ngươi còn muốn cáo trạng! Dám đùa giỡn bổn huyện sao?”
“Không phải đâu Huyện thái gia, người kia trong ngày mai nhất định sẽ tới mà. Hôm nay thảo dân cáo trạng là vì sợ Vương Nguyên Sinh nghe được tin sẽ trốn mất, cho nên mới phải đề phòng trước.” Tạ Đại nói như thật.
Huyện thái gia mặt mày cau có, cầm lấy mộc tỉnh đường vỗ vài cái, đứng dậy quát: “Hôm nay đã không có nhân chứng, án này ngày mai lại tái thẩm. Bãi đường.” Chần chừ một chút hắn lại nói: “Đề phòng nghi phạm chạy trốn, tạm thời bắt giữ Vương Nguyên Sinh lại.”
“Oan uổng, oan uổng quá… Cha, mẹ, tỷ, tỷ phu… Cứu đệ với!”
Vương Nguyên Sinh thét gọi như heo bị chọc tiết. Chân mẹ Loan Loan mềm nhũn cả ra, kéo tay Loan Loan năn nỉ: “Nhị muội, sao lại bị giam lại? Mau, mau đến cầu Huyện lão gia thả Nguyên Sinh ra đi! Ở trong ngục sẽ không được tiếng tốt đâu, hu hu… Nhỡ họ đánh đệ đệ con thì sao?”
Loan Loan và Bách Thủ cũng đang lo lắng chuyện này. Theo lý thuyết, Huyện thái gia có thể thả Vương Nguyên Sinh về, nhưng Tạ Đại còn chưa yêu cầu, tri huyện đã cho bắt giữ người trước, thậm chí còn không phải tội phạm giết người. Đang ở công đường, hai người cũng khá lo lắng Vương Nguyên Sinh sẽ bị đánh.
Mọi người đang đứng bên ngoài công đường lo lắng không biết làm sao để nha môn thả người về trước, liền nhìn thấy Tạ Thiên đi từ bên trong ra. Bách Thủ vui mừng, bước lên phía trước: “Tạ đại ca.”
Tạ Thiên đi tới, áy náy nói: “Các người vẫn còn chưa đi à? Dương huynh đệ, thật xin lỗi, không ngờ Vương Nguyên Sinh lại là người nhà của hai người, nếu không lúc đến áp tải người đã sớm báo tin cho hai người trước mà còn có chuẩn bị.” Hắn và Mã Nhạn có việc ở ngoài nha môn, lúc gần đi nghe thấy có người đánh trống kêu oan, không ngờ bị cáo lại là người nhà Loan Loan.
Mẹ Loan Loan nghe nói người nọ ở trong nha môn, liền lập tức tiến lên cầu xin: “Vị huynh đệ này, cầu xin ngươi giúp đỡ Nguyên Sinh nhà ta. Chuyện này nhất định không phải do nó làm đâu, nó vẫn còn trẻ con lắm mà.”
Tạ Thiên cười an ủi bà: “Đại nương đừng lo lắng quá! Vụ án này không nghiêm trọng, không đáng sợ như mọi người tưởng tượng đâu.”
“Tạ đại ca, nghe nói Tạ Đại còn có nhân chứng?” Loan Loan đang quan tâm đến chuyện này.
Tạ Thiên gật đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là Tạ Đại đến cáo trạng, huyện thái gia liền phái người đi bắt đệ đệ ngươi. Nhưng lúc nãy ở dưới công đường ta đã thăm dò giúp hai người, mà hình như nghe nói nhân chứng này cũng là người trên mỏ điều tra giúp, chẳng lẽ hai người không biết gì sao?”
Loan Loan và Bách Thủ cùng khó tin được.
Trên mỏ điều tra được, vậy sao một chút tiếng gió Bách Thủ cũng không nghe thấy?
Lòng hai người lập tức trầm xuống. Điều tra được, lại gạt không để cho Bách Thủ biết được, chỉ có hai người, một là Lưu quản sự, còn lại chính là Tạ Nhàn. Chuyện này thì liên quan gì đến Lưu quản sự chứ? Vậy chỉ còn lại Tạ Nhàn thôi. Nhưng vì sao Tạ Nhàn lại làm như vậy? Vì nàng không đồng ý hợp tác cùng, cho nên nhân cơ hội này để trả thù?
Thương lượng một lúc rốt cục đã có biện pháp, trước tiên đưa chút bạc cho cai ngục, vào thăm Vương Nguyên Sinh đã, cũng thuận tiện có chuẩn bị luôn, tránh cho Vương Nguyên Sinh phải chịu khổ. Sau đó Loan Loan đi đến tửu lâu tìm Dư chưởng quỹ, Bách Thủ thì trở về trên mỏ.
Vì vậy hai người nhờ Tạ Thiên đút cho cai ngục chút bạc để được vào thăm Vương Nguyên Sinh. Lúc mấy người đi vào thì bắt gặp một ông lão xách theo một cái rương nhỏ đi ra. Khi nhìn thấy Vương Nguyên Sinh mấy người lại càng hoảng sợ, mặt mày hắn loang loáng vết máu chưa khô, vầng trán bị quấn băng, đúng là đã bị thương.
Nhanh như vậy, vừa mới vào đã bị đánh rồi! Loan Loan và Bách Thủ đều sầm mặt. Mẹ Loan Loan bị dọa sợ lại gào khóc: “Con à, con ta…”
Sắc mặt cha Loan Loan lạnh đến mức có thể bào ra một lớp sương.
Tạ Thiên nghiêm mặt hỏi cai ngục: “Chuyện gì đây? Ai cho phép các ngươi tự ý dụng hình?”
Tạ Thiên là bộ đầu trong nha môn, đương nhiên có thân phận cao hơn đám cai ngục. Bị quát hỏi, cai ngục cũng buồn bực trong lòng, giải thích: “Không có ai tự ý dụng hình đâu ạ, là do tự hắn té ngã đấy.”
Thì ra là Vương Nguyên Sinh thấy mình bị bắt vào ngục, nhất thời bị dọa sợ đến mềm nhũn cả chân, lúc đi vào không cẩn thận vấp ngã đập đầu vào cục đá. Cai ngục cũng không đối xử tệ với hắn, liền cho mời đại phu ngay.
Loan Loan nghe xong thì cảm thấy dở khóc dở cười! Trong lòng thầm mắng Vương Nguyên Sinh không có tiền đồ, lại cảm thấy hắn thật đáng thương.
Vương Nguyên Sinh cũng không biết chuyện gì xảy ra. Sau khi hắn bị bắt đến đây trừ những lời tra khảo trên công đường thì không còn ai hỏi hắn thêm gì nữa cả.
Thăm Vương Nguyên Sinh xong, Loan Loan lại cho cai ngục hai lượng bạc để hắn chiếu cố Vương Nguyên Sinh thêm một chút. Mới đầu cai ngục còn từ chối, bảo rằng chỉ vâng theo lời huyện thái gia. Sau đó Tạ Thiên lại nhét bạc vào trong tay hắn: “Huyện thái gia sai bảo ngươi cứ làm theo là đúng. Chỉ là nếu có người muốn tự ý dụng hình, ngươi giúp can ngăn vài câu là được.”
Chuyện này đơn giản, cai ngục nhanh chóng đồng ý.
Ra khỏi nha môn, Loan Loan đi đến tửu lâu Phúc Sinh, Bách Thủ về trên mỏ. Cha mẹ Loan Loan đi đến ngã ba thì chia tay Bách Thủ, trở về Vương gia thôn.
Đến tửu lâu Phúc Sinh, đúng lúc nhìn thấy gã sai vặt đã tới Dương gia thôn mấy lần, Loan Loan vội gọi hắn lại: “Tiểu ca, xin hỏi Dư chưởng quỹ đâu rồi? Phiền ngươi đi gọi giúp ta được không?” Sau đó đút một lượng bạc qua.
Gã sai vặt trả lại bạc: “Nhà Bách Thủ có việc chỉ cần nói một tiếng là được, không cần khách khí như thế.”
Loan Loan lại đẩy bạc qua, cười nói: “Bình thường vẫn hay nhờ tiểu ca chiếu cố, chút bạc này ngươi cầm lấy uống chút rượu đi.”
Gã sai vặt cười híp mắt nhận lấy bạc, rồi bảo nàng đến phòng khách ngồi chờ. Loan Loan lắc đầu bảo không cẩn, sau đó gã sai vặt đi đến sân sau, chỉ lát sau Dư chưởng quỹ đã ra tới.
Loan Loan buồn phiền kể lại cho ông nghe, cuối cùng nhờ ông giúp: “… Đệ đệ ta tuyệt đối không phải người như vậy! Cũng không biết nha môn này làm sao nữa, chưa thẩm vấn đã bắt giam người lại. Người trong nhà lo đệ ấy bị người gài bẫy, thân thể nó yếu ớt, chỉ sợ chẳng may ở trong ngục bị dùng hình ép cung…”
Dư chưởng quỹ cau mày, hỏi: “Cô nói chuyện này là trên mỏ điều tra ra?”
Loan Loan gật đầu: “Tạ Đại nói như vậy.”
“Người nào chịu trách nhiệm tra xét?”
“Ta cũng không biết, Bách Thủ đã về mỏ rồi.”
Nghĩ ngợi một chút, Dư chưởng quỹ nói: “Vậy cô cứ về trước đi. Ta sẽ đến nha môn ngay.”
Loan Loan cảm tạ ông rồi ra về.
Lúc cha mẹ nàng trở về thôn bị mọi người chỉ trỏ không ngừng. Có người ngày thường quan hệ khá tốt đi đến quan tâm hỏi han đôi câu. Mẹ Loan Loan cũng miễn cưỡng cười nói: “… Là do trên mỏ có người không vừa mắt Nguyên Sinh nhà ta nên hãm hại nó. Rồi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sau khi hai người về nhà chưa được một lúc, Vương Nguyên Sinh đã về đến.
Mẹ Loan Loan lập tức ôm lấy hắn thương tâm khóc nấc lên. Lúc này mặt mày Vương Nguyên Sinh cũng trắng bệch, hắn cũng bị dọa sợ, nước mắt chảy rào rào.
Cha hắn đứng bên cạnh cũng lau nước mắt. Ngày thường ông không thích Vương Nguyên Sinh không có tiền đồ, có chuyện liền đánh chửi. Bây giờ xảy ra chuyện, trong lòng ông rất khó chịu, thế mới biết số nó đã vậy rồi, không dám hy vọng xa vời nó có tiền đồ gì, chỉ hy vọng nó được bình an thôi.
Suy nghĩ một chút, đoán rằng chắc là Loan Loan đi nhờ vả Dư chưởng quỹ kia được rồi, nên Vương Nguyên Sinh mới được thả ra.
Lúc này Vương Nguyên Sinh mới lau nước mắt, nói với hai người: “… Hình như là chưởng quỹ ở tửu lâu mà Nhị tỷ làm việc đến nói giúp. Con không gặp ổng. Lúc đi ra ngoài có một tiểu ca đang chờ con, đưa con đến bên ngoài thôn thì hắn liền ra về, bảo con tối nay về trước, sáng mai lại đến nha môn.”
Hai người như thấy được chút ánh sáng. Dư chưởng quỹ này chỉ đơn giản nói một câu, Vương Nguyên Sinh đã được thả ra, nói không chừng ngày mai còn có thể nhờ ổng giúp cho.
Bên kia, Bách Thủ hộc tốc chạy về Dương gia thôn. Lúc vừa đến đầu thôn hắn liền kinh ngạc vô cùng. Vốn ngày mai mới phải chuyển than đá đi mà lúc này xe chuyển than đã xếp thành một hàng dài trong thôn. Hắn gặp được một người khá quen nên kéo lại hỏi thăm. Phu xe kia nói với Bách Thủ: “Vừa nhận được tin báo, đã đến được một lúc lâu rồi.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tú Sắc Nông Gia
Quả Vô
Tú Sắc Nông Gia - Quả Vô
https://isach.info/story.php?story=tu_sac_nong_gia__qua_vo