Trường Sinh Giới epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 239: Tâm Cảnh
ịch Giả: Cẩm Y Vệ
Biên Tập: Maison
Tiêu Thệ Thủy đánh bại Sở Hành Cuồng, một trong Ân Đô tứ kiệt. Tin tức này như là một trận cuồng phong chỉ trong một đêm lan khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh đô đế quốc Đại Thương. Không thể nghi ngờ rằng đó là tin tức cực kì chấn động.
Ân Đô tứ kiệt gần như vô địch trong giới thanh niên, danh chấn kinh thành đế quốc Đại Thương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Căn bản bọn họ tìm không được đối thủ. Ngay cả những bậc cường giả ba mươi tuổi hơn họ nửa thế hệ cũng đều không thể tranh phong.
Đấu Thú Cung, Đổ Thành, Trầm Ngư Lạc Nhạn cung, Bế Nguyệt Tu Hoa điện... khắp nơi đều thấy tu giả đàm luận chuyện này, hải ngoại tán tu Tiêu Thệ Thủy chỉ một đêm mà danh chấn Ân Đô.
Nhất là trong thế hệ kế tiếp các đại thế gia, sau khi nghe được tin tức đều phá lệ đặc biệt chú ý đối với chuyện này. Sở Hành Cuồng này chính là một nhân vật thanh niên đại kiệt xuất nay lại bại trận như thế, quả thật là sự kiện trọng đại.
"Vận Mệnh Song Sinh Tử được xưng bất diệt, Minh Vương Chí Bảo và Thiên Phật Bảo Luân khi xuất hiện, đủ để kiêu ngạo với cả một lớp thanh niên. Có bao nhiêu người có thể đủ sức cùng tranh phong? Nhưng rồi lại thua ở dưới tay một vị hải ngoại tán tu đột ngột xuất hiện, phải tìm bằng được tên tán tu kia"
"Xem thử liệu có thể lôi kéo Tiêu Thệ Thủy cho chúng ta dùng hay không"
Không ít gia tộc sau khi được bẩm báo đều coi như đã hạ mệnh lệnh như vậy. Cường giả trẻ tuổi như vậy, sau hơn mười năm đến trăm năm tuyệt đối phải là tuyệt đỉnh cao thủ nhiều phương kinh sợ. Nếu được bồi dưỡng đắc lực thì có thể làm cỏ cường giả lớp trên cũng vô cùng có khả năng. Các đại thế gia làm sao không cố chiêu nạp?
Thần thông Bát Tướng Thế Giới lần đầu tiên hiện ra trước mắt người đời liền lập tức danh chấn một phương.
Hơn nữa Tiêu Thần tinh thông Vô Úy Sư Tử ấn, Bất Động Minh Vương ấn, Thần Vận Niêm Hoa ấn, Viên Mãn Bảo Bình ấn, Không Linh Vĩnh Hằng ấn, lại càng khiến cho lai lịch của hắn cực kì thần bí. Ngũ đại ấn pháp có năng lực quỷ thần khó lường đã từng danh chấn thiên hạ.
Lại còn Linh Tê kiếm ba có lực sát thương cực kỳ kinh khủng càng làm kinh sợ thiên hạ. Hơn nữa Âm Dương Thập Trọng Phong Thần kỹ, tất cả những điều này tựa hồ đều ở biểu thị... lai lịch của Tiêu Thần thật không đơn giản. Phía sau hẳn là cường giả danh tiếng cái thế, bằng không như thế nào có thể học được những tuyệt kĩ thất truyền đã lâu này?
Suốt cả đêm này khắp thành Ân Đô đều xôn xao, cho dù là ở Đổ Thành hay là chốn lầu hồng, rất nhiều tu giả đều bàn luận nhao nhao.
Mà cũng ngay chiều nay, mọi người còn biết một việc, một trong Ân Đô tứ kiệt - Yến Lăng Không nội trong ba ngày sẽ trở về Ân Đô. Sở Hành Cuồng trong lúc đại chiến tiếp nhận tin khẩn cấp chính là của Yến Lăng Không gửi tới.
Tin tức kia khiến cho tất cả mọi người vạn phần chờ mong. Sở Hành Cuồng- một trong tứ kiệt -đại bại. Liệu Yến Lăng Không có thể ra tay hay không? Không phải để trả thù cho việc đó, nhưng hẳn là cũng nên lấy lại một chút mặt mũi chứ.
Dù sao, tứ kiệt như chân với tay ( nv: đồng khí liên chi). Vốn là bạn tốt, hôm nay Yến Lăng Không trở về, làm sao sẽ khoanh tay đứng nhìn? Như vậy, thời gian tiếp theo ở Ân Đô tất nhiên phi thường đặc sắc.
Ngoài ra, còn có một tin tức khác nữa. Chỉ có những người trong phạm vi nhỏ nhấtcủa thế gia đệ tử biết. Một "Tráng Lão Hổ" của gia tộc Hổ gia cường thế tại Trung thổ đang ở kinh đô Đại đế quốc Thương. Nếu biết được tin tức hai "Tiểu Lão Hổ" bị diệt, tin tưởng rằng "Tráng Lão Hổ" của Hổ gia cho đến giờ vốn nổi tiếng dung túng cho con cháu chỉ sợ ngồi không yên....
Một đêm này nhất định sẽ khiến rất nhiều người mất ngủ, do đó những ngày tiếp theo càng làm cho người ta thêm mong đợi.
Mọi người đã sớm trả lại sự yên tĩnh cho Nguyệt Hồ. Giờ phút này cũng đã khuya khoắt lắm rồi.
Ánh trăng sáng tỏ tỏa xuống khắp nơi, nước Nguyệt Hồ trong vắt như bảo thạch phản chiếu muôn vàn tia lấp lánh dịu dàng. Trông cả hồ như là một khối bảo thạch phát quang thật lớn. Hơn nữa nó còn được ánh trăng điểm xuyết như cùng tôn nhau lên, giống một màn sương khói nhàn nhạt bao phủ thực xinh đẹp tựa cảnh thần tiên.
Một con thuyền nhỏ đang lững lờ trôi trong Nguyệt Hồ, mặt nước dập dờn lan tỏa từng vòng từng vòng sóng nhấp nhô khiến cho ánh trăng trong hồ như tan thành muôn vàn viên ngọc bích.
Tiêu Thần ngồi một mình trên đầu thuyền ngắm trăng uống rượu. Không có niềm vui sướng sau chiến thắng, chỉ có nỗi trống rỗng sâu lắng. Từ xa vọng về tiếng ồn ào nô đùa hết mức, còn hắn một mình đơn độc lang thang trôi giữa Nguyệt Hồ.
Lúc đại chiến thì đích thực hắn từng có cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Khi đó ý chí hắn bùng phát, cả người như đắm chìm trong ngọn lửa sinh mệnh hừng hực làm bùng cháy cảm xúc mãnh liệt trong quyết đấu, làm sự tìm tòi cả đời bộc phát sáng lạn. Trong giây phút quyết đấu sinh tử hắn đã thưởng thức được cảm giác ý nghĩa đích thực giữa sự sống và cái chết, cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng sau những khoảnh khắc vô cùng thăng hoa đó, khi cảm xúc mãnh liệt dần dần biến mất, lúc nhiệt huyết dần dần nguội lạnh, hắn lại cảm giác thấy một nỗi niềm trống rỗng bải hoải vô bờ.
Thế giới ngoài kia thực ồn ào náo nhiệt, còn hắn giờ phút này lại mới cô đơn làm sao.
Cho dù toàn bộ thế giới này đều ủng hộ hắn thì cũng không ngăn được sự hiu quạnh này.
Danh, hắn sớm đã có. Lợi, hắn giành dễ như trở bàn tay.
Nhưng là...
Kệ cho chúng sanh huyên náo ồn ào, riêng mình cô đơn, đây mới đích thực là tâm trạng của hắn lúc này.
Tựa lưng vào mép thuyền, cầm trong tay chén rượu Thanh Đồng ngắm trăng đối ẩm, gương mặt Tiêu Thần tràn đầy nỗi cô đơn tĩnh mịch.
Hắn đã ngà ngà say, đối mặt ánh trăng huyền ảo này làm hắn có cảm giác thực hỗn độn.
Trường sinh, rốt cuộc có gì ý nghĩa? Bất tử bất diệt, tồn tại mãi mãi ở trên thế gian này có lẽ cũng không phải chuyện may mắn. Trong những năm tháng bất tử lê thê đó hắn có thể phải đối mặt nỗi đơn côi vô tận lạnh lùng khủng khiếp.
Có lẽ khi hơn bốn mươi tuổi, lúc đạt tới Trường Sinh, xem ra “về nhà” sẽ trở thành động lực duy nhất để hắn có thể không ngừng đi tới.
Có điều suy nghĩ cẩn thận một chút, cha mẹ già tóc đã bạc phơ, thân thể cũng không còn an khang tráng kiện. Sau hai mươi năm tuy đã trở lại nhân gian thì liệu còn có thể gặp lại cả hai người hay sao?
Còn có người thiếu nữ chốn nhân gian nữa, hai mươi năm sau nàng đã thuộc về ai?
Mình dùng tuổi thanh xuân để tu hành, nhưng lại nhìn không thấy tương lai, không thấy kết quả... Điều này đáng giá sao?
Tiêu Thần yên lặng, một mình ngắm trăng. Đột nhiên hắn có cảm giác vô cùng mỏi mệt, tựa như có một xiềng xích vô hình đang khóa chặt hắn lại.
Không bằng trở lại...
Nghĩ tới cảnh tượng sau hai mươi năm, hắn bỗng có cảm giác niềm tin sụp đổ, tất cả cố gắng phấn đấu đều là công dã tràng, mọi kỳ vọng trở thành bọt nước vỡ tung tóe. Đối mặt với điều khiến cho người ta nảy sinh tinh thần chán nản rã rời... Rốt cuộc còn muốn tiếp tục sao?
Say!
Tiêu Thần say thật rồi.
Tâm trạng rối bời mà suy nghĩ miên man, sự không động lòng của tu giả vào giờ khắc này đã thất bại.
Hắn dĩ nhiên bắt đầu hoài nghi sự tu luyện của mình rốt cuộc có ý nghĩa không.
Trường sinh sao? Sống cùng trời đất, thọ cùng trăng sao, từ đó bất lão bất tử dõi mắt nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng mà trừ cái đó ra thì liệu còn có là điều gì nữa?
Ý trời thực khó dò, tình cõi tiên như sương.
Với sự cô đơn lạnh lùng làm bạn, đây sẽ là kết quả cuối cùng?
Hồng trần đầy quyến rũ, cõi phàm lắm oán hận, như thế thì liệu theo đuổi trường sinh còn có ý nghĩa sao? Có lẽ cứ như một người bình thường. Đơn giản mà sung sướng sống suốt đời này mới là tốt nhất.
Cần gì phải đập vỡ thiên giới khuấy động địa ngục, đâu thèm đoạt mạng Tổ Thần, nghịch thiên gieo họa. Cứ tự mình tiêu dao nơi trần thế, thu được tư chất lẫn thành quả nhiều như vậy là đủ rồi.
Trong Nguyệt Hồ. Tiêu Thần đơn độc ngắm trăng uống rượu, sau nửa đêm nơi này trở nên cực kì vắng lạnh, yên tĩnh tới cực điểm.
Trong lúc mơ màng con thuyền nhỏ cứ nhẹ trôi theo song dập dờn.
Cũng không biết khi nào, Tiêu Thần giống như nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên nghe được những tràng âm thanh leng keng, đao kiếm va nhau chấn động vang trời.
Ngẩng đầu lên, phía trước trên làn sóng nhấp nhô lại có một nữ tử lăng không bay đến. Mặc dù tư thái tuyệt đẹp, nhưng sát khí lại bốc lên đến trời mây.
"Hồng trần dương. Hắc phát loạn, thủ trung trưởng đao động tiêu hán. Mâu trán lãnh điện, tâm bỉ thiết kiên, đao phong sở hướng vạn lý chiến..."
( tạm dịch: "Bụi đỏ bốc lên, tóc đen toán loạn, trường đao trong tay động trời cao. Ánh mắt lạnh lùng, tâm như bàn thạch, đao phong chấn động vạn dặm trường...")
Ca từ dễ nghe, câu chữ như chùy gõ vào trái tim trong lời ca mênh mông cuồn cuộn giữa đất trời khiến Tiêu Thần trong phút chốc tỉnh lại. Không biết vì sao hắn phảng phất thấy được bóng thần chiến tranh, cảnh tượng giang sơn vạn dặm trường đao điên cuồng trút hận, trong lòng đang nguội lạnh trong phút chốc lại được thiêu đốt.
"Thiên phong khởi. Đại địa chiến. Hung tàng thiên binh thiên bách vạn. Khí thôn sơn hà, chí áp nhật nguyệt. Nhất nộ cảm nhượng thiên địa loạn..."
( Tạm dich: "Gió trời cuồn cuộn. Đất mẹ rung rinh. Lòng ẩn chứa trăm vạn thiên binh. Khí nuốt sơn hà, chí đè nhật nguyệt. Giận dữ khiến thiên địa rối bời..." )
Tiêu Thần như bị sét đánh, trong nháy mắt cảm giác nhiệt huyết sôi trào, bị tiếng ca khuấy động trong phút chốc chí khí lại bốc lên tới mây xanh, giống như có thể đi lay động Tổ Thần trong thiên địa.
Tiếng ca chập chờn lúc được lúc mất, giống như chính cuộc đấu tranh của Tiêu Thần làm hắn thoát khỏi cơn mê để tìm được bản thân. Đây là hành khúc tranh đấu của nam nhân, trong lúc nhất thời làm hắn có cảm xúc mãnh liệt mênh mông.
Ca từ cũng không phải trau chuốt, nhưng ý cảnh như vậy đã khiến huyết mạch hắn trào dâng mà hoàn toàn khôi phục thần trí.
Đời người như trong bài ca, đại trượng phu sống ở thế gian nào có thể nào do dự và mê muội. Để cho khỏi bỏ phí cuộc đời, muốn tràn ngập ý chí chiến đấu ngang nhiên đứng giữa đất trời, muốn cho cả đời này đều tràn trề màu sắc lộng lẫy.
Cho dù là tương lai như thế nào, không hỏi kết quả, quan trọng là... đã từng cố gắng.
Quyết chí tu giả của Tiêu Thần trở nên kiên định. Hắn sẽ tiếp tục đi tới, phương hướng không đổi, thủy chung như một chưa từng có từ trước đến nay.
Mỗi người là như vậy, không có khả năng đơn giản thuần nhất, tính cách mọi người đều là phức tạp. Tiêu Thần cũng như thế, sau giây phút cô đơn yên tĩnh ngắn ngủi thì lại tràn đầy nhiệt huyết mênh mông, tin tưởng và động lực lại càng tỏ ra mạnh mẽ hơn.
Tiếng ca đã dứt, tuyệt đại giai nhân tựa như ảo mộng đã biến mất không thấy đâu trên Nguyệt Hồ.
"Thanh Thanh... là Thanh Thanh sao?"
Tiêu Thần gọi to, Bát Tướng Thế Giới hiện ra. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng lên bầu trời mây mờ ảo. Nhưng chỉ có một khoảng không trống rỗng lạnh lùng, nào đâu có cái gì, chỉ thấy ánh trăng cùng vệt sao lao xuống.
"Sau khi đánh một trận lại nảy sinh tâm ma, suýt nữa tự hủy tâm đạo, thực là nguy hiểm!" Tiêu Thần cảm thán như vậy.
Đơn độc đầu thuyền, nhìn lên tinh không, ánh mắt kiên định, tâm chí vững vàng. Tiêu Thần cảm giác tinh thần tràn trề, tu vi đã tăng đến Thức tàng Lục trọng thiên, giống như tùy thời đều có thể sẽ đột phá mà tiến lên Thức Tàng Thất trọng thiên.
"Hồng trần luyện tâm, quả thật là một con đường sáng."
Tiêu Thần cảm thụ sâu sắc càng mạnh mẽ quyết định đi vào hồng trần, trăm dạng người đời đang chờ hắn.
Ba ngày chỉ chớp mắt là trôi qua, Tiêu Thần cầm đầu lâu Ác Tử đến Nguyệt Hồ, ác thân của Sở Hành Cuồng trong phút chốc hiện lên, quay về Tiêu Thần vừa chắp tay vừa bay đi.
Ba ngày mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cho Tiêu Thần trở thành đại tu giả mà mọi người ở Ân Đô đều biết tên.
Ác thân của Sở Hành Cuồng thật sự bị phong bế ba ngày khiến mọi người giật mình đồng thời cũng không khỏi không bội phục thủ đoạn và dũng khí của Tiêu Thần. Dám trấn áp một Tiểu vương gia thì thật sự là phi phàm.
Trong ba ngày lẳng lặng giác ngộ tại Nguyệt Hồ, tâm cảnh Tiêu Thần một lần nữa tiến lên một bậc, thần thức đã đi trước thân thể đột phá vào được Thức Tàng cảnh giới Thất trọng thiên.
Búng người bật lên biến mất ở phía sau con thuyền nhỏ. Nhờ có Bát Tướng cực nhanh mà Tiêu Thần trong phút chốc xuất hiện ở trên đường lớn của Ân Đô. Trời xanh vẫn thế, mây trắng như xưa nhưng mà tâm cảnh đã khác rồi. Ba ngày giống như trong chớp mắt trôi qua.
Khi Đại Thương Vương đặt kinh đô của mình ở đất Ân là đã có nhiều suy nghĩ cân nhắc. Không kể tầm cỡ chiến lược và quyền hành kinh tế, quan trọng hơn bởi vì đây chính là một miền đất Thượng Cổ quí giá. Tương truyền, Phục Hy và mấy vị Tổ Thần tại xa xưa đều từng ẩn cư một thời gian ngắn ở Ân Đô và để lại ở chỗ này những di chỉ không thể xóa nhòa.
Nghe nói, nơi này là một chỗ chí tôn bảo địa. Cũng có thể là một chốn đất lành thần táng. Trên có Thiên Long khí lững lờ, dưới là Long thần mạch chiếm cứ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Thần không nghĩ đến chuyện rời khỏi Ân Đô. Hắn đã đến di tích của Phục Hy, hắn còn muốn đi xem qua mấy nơi được coi là có cất giữ cổ vật ngày trước.
Bất tri bất giác, Tiêu Thần lại đi tới Vọng Nguyệt lâu. Cảm thấy tức cười, thói quen con người cũng đáng sợ, chẳng qua mới chỉ tới hai lần mà thôi. Vậy mà dưới tình huống vô thức thì lại quen chân đến nơi này.
Nếu tới rồi nơi đây, không có lý do gì mà không lên.
Du ngoạn sơn thuỷ đã lâu, chỉ nháy mắt mà Tiêu Thần tỉnh ngộ, hôm nay Tiêu Thệ Thủy đã được coi như là danh nhân. Bắt đầu thế này thì tựa hồ có chút không ổn.
Nhưng mà giờ đã muộn rồi, hàng loạt ánh mắt đã quay về phía hắn. Vốn là đang cao hứng tranh luận mà Cửu lâu trong phút chốc yên lặng tới cực điểm.
Ngay sau đó, tiếng chào hỏi thân thiện vang lên:
"Tiêu huynh mời sang bên này..."
"Ra mắt Thệ Thủy huynh, xin mời qua đây..."
Mọi thế gia đệ tử hàng đầu trong phút chốc vây quanh lại. Không ít người đang muốn chiêu mộ hắn làm thượng khách. Tìm kiếm đỏ mắt mấy ngày cũng không thấy bóng dáng, nay đột nhiên lại gặp thì có thể nào không lôi kéo làm quen.
Đây chính là cao thủ đánh bại Sở Hành Cuồng, Bát Tướng Thế Giới phong bế được Vận Mệnh Song Sinh Tử. Có thể nói là tiềm lực vô hạn đáng để cho Đại gia tộc lôi kéo.
Vẫn là những người đó, Tiêu Thần lại gặp đám người Ân Phong, Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, cũng thấy được trong phòng thuê bao có đám người Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, a Băng, a Thủy, Hỏa Niểu.
Có điều hôm nay đã không như mấy ngày trước, Ân Đô thế gia đệ tử không còn lên mặt vênh váo, không có châm chọc nhằm vào cường giả ngoài Trung thổ. Ba ngày trước đánh một trận, đầu tiên có Độc Cô Kiếm Ma hóa kiếp đối thủ Ân Đô, sau có Tiêu Thần đánh bại một trong Ân Đô tứ kiệt Sở Hành Cuồng. Những điều đó đã hoàn toàn làm tan vỡ tính tình cao ngạo của thế gia đệ tử Ân Đô.
"Tiêu Thệ Thủy. Đến đây đi"
Một cửa phòng được mở ra. Độc Cô Kiếm Ma lưng đeo Thiết Kiếm, dựa cửa mà đứng.
Tiêu Thần cười chắp tay với mọi người rồi bước dài về phía Độc Cô Kiếm Ma cùng hắn đi vào trong phòng.
Cửu lâu lập tức ồn ào, Độc Cô Kiếm Ma cũng là đối tượng mà mọi người đang tìm kiếm muốn lôi kéo. Không ngờ lại cũng ở Vọng Nguyệt lâu này. Trong lúc nhất thời đám người Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, Ân Phong đều nảy ra chủ ý.
Còn trong một phòng khác mà giờ phút này đang đóng lại, một trong Ân Đô tứ kiệt Yến Lăng Không hỏi Sở Hành Cuồng: "Chính là hắn... kẻ có thể diệt được Vận Mệnh Song Sinh Tử của ngươi?"
Yến Lăng Không dáng người thon thả, mày ngài mắt sáng, cực kỳ xinh xắn rực rỡ. Nói không khoa trương thì tuyệt đối là thiếu nữ sát thủ, dường như có khí chất oai hùng nam nhân. Từ điệu bộ quân nhân tản ra luồng Sát Phạt khí đặc biệt vô cùng rõ rệt, ánh mắt sắc bén vô bờ.
"Là hắn." Sở Hành Cuồng gật đầu đáp: "Ta nghĩ lôi kéo hắn vào trong quân, ngươi xem như thế nào?"
"Nếu như hắn nguyện ý, đương nhiên là tốt rồi" Yến Lăng Không lắc nhẹ chất rượu vàng sánh trong chén rượu nói: "Chỉ sợ kẻ đó coi thường công danh (vân đạm phong khinh), không muốn đi chiến trường"
Sở Hành Cuồng lắc đầu nói: "Mặt khác, ta cảm giác được hắn đang tiến hành du ngoạn tu hành, thuyết phục hắn đi chiến trường có thể sẽ thành công. Đối với hắn mà nói đó là một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có. Trăm vạn đại quân quyết đấu trên sa trường, với đao quang huyết ảnh đích thực như vậy, đối với hắn mà nói là rất thích hợp."
"Nếu không trước hết để ta đánh bại ngạo khí của hắn đi." Từ trong mắt Yến Lăng Không lóe ra một đạo quang mang sắc bén.
"Ha ha..." Sở Hành Cuồng nở nụ cười, đạo: "Chỉ sợ ngươi cũng như ta lại bị người ta chặt đứt đầu. Ngạo khí thì từ trên người hắn đã nhìn thấy, nhưng mà ngông nghênh cũng có. Dùng cách ép buộc mà nói chỉ làm hắn phản cảm mà thôi, nếu như thuyết phục được thì tốt hơn"
Yến Lăng Không như là nhớ ra điều gì chợt hỏi: "Ta nghe nói có một Tráng Lão Hổ đã ở đế đô, Lão Hổ này khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ chứ?"
Trong một căn phòng khác, Vũ Văn phong, Độc Cô Kiếm Ma, Tiêu Thần lặng lẽ chạm li uống với nhau một chén. Rồi sau đó cửa phòng được mở ra, Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, a Băng, a Thủy, Hỏa Niểu đi đến.
Ngoại trừ ba người Tây Cương, mấy người Nam hoang lại tụ hội, nhưng cảm nhận của Tiêu Thần khác nhau rất lớn.
Sau lúc yên lặng ngắn ngủi, mọi người bắt đầu hàn huyên. Đến như Độc Cô Kiếm Ma vốn kiệm lời cũng không keo kiệt phát ngôn.
Yến Khuynh Thành hỏi: "Độc Cô Kiếm Ma ngươi sẽ đi con đường nào?"
"Trường kiếm du hành đường trường, đời này chỉ vì tu kiếm. Những chuyện khác cùng ta vô duyên”
"Còn ngươi thì sao?" Đang khi nói chuyện, hắn lại hỏi Vũ Văn Phong.
"Ta... chỉ là một người thất bại mà thôi. Vậy sẽ đi xa tận biên thùy tây nam, tiến vào Thánh Sơn của thú tộc để tìm kiếm Thượng Cổ Thú Vương hồn. Rồi ta sẽ lần nữa trở lại Ân Đô" Vũ Văn Phong nói như là thề thốt.
Đối với Vũ Văn Phong, Tiêu Thần ít nhiều có chút đồng tình. Vốn là cường giả một phương, nhưng lại là người gặp chuyện bi đát. Liên tục gặp đối thủ mạnh mẽ, bị đả kích mấy lần. Vì vậy cũng chỉ có thể nói an ủi với hắn: "Lúc đầu đã gặp một chút thất bại, cũng không phải chuyện xấu. Khi nhìn đến mặt trời thì bóng ma sẽ để lại sau lưng ngươi"
"Cám ơn." Vũ Văn Phong gật đầu.
"Đừng có hỏi ta" Thấy Yến Khuynh Thành sắp mở miệng, Tề Lạp Áo lẩm bẩm: "Đại lục Trường Sinh rộng lớn như thế, hàng trăm chủng tộc san sát, có có thể so với các chiến tộc thần linh cổ xưa. Có những tộc người thần thái có một không hai, những nơi này ta đều muốn lưu lại dấu chân của mình. Ta sẽ vượt qua trăm núi ngàn sông, du lịch thiên hạ."
"Tiêu huynh sẽ đi con đường nào?" Yến Khuynh Thành hỏi.
"Ta... sẽ tôi luyện giữa hồng trần”
A Băng, a Thủy, Hỏa Niểu cũng nói ra dự định tương lai của mình.
Bên trong phòng trong thời gian ngắn lâm vào tĩnh lặng, trong lúc nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Mọi người cũng biết, ngày hôm nay gặp mặt rồi có lẽ hơn mười năm, thậm chí cả đời đều không có khả năng tái ngộ. Như thế có thể xem như cuối cùng thì mỗi người đều có tương lai của mình, đều muốn đi đi đến những nơi xa xôi, những nẻo đất phương trời của mình.
Bên trong phòng tràn ngập một luồng hào khí li biệt nhàn nhạt đầy thương cảm.
Tác giả: Thần Đông
Trường Sinh Giới
Trường Sinh Giới Trường Sinh Giới - Thần Đông Trường Sinh Giới