Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.5 - Chương 247: Ai Là Ai
T
rong phòng có hai người.
Một người đứng dựa bên cửa, chính là Quan Thương Hải vừa mới trở về, cả người khuất trong bóng tối. Một người khác nằm nghiêng trên chiếc giường êm gần cửa sổ, quay lưng về phía Quan Thương Hải, cả người tắm trong ánh sáng ấm áp ngày xuân, dáng vẻ biếng nhác.
Khóe miệng Quan Thương Hải nhếch lên một tia kỳ dị: “Nàng gặp một người!”
Người kia hỏi: “Người nào?”
Quan Thương Hải đáp: “Vương Ý Chi”.
Lặng im trong khoảnh khắc, rồi người kia mới tiếp lời: “Thế thì…ngươi gặp phiền toái rồi!”
“Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì…” Người nằm trên giường xoay người lại, ngồi dậy quay mặt về phía Quan Thương Hải: “Bởi vì, Vương Ý Chi đó…lúc còn ở Giang Lăng, có quen biết ta!”
Gương mặt hắn hiển hiện rõ ràng giữa ánh sáng ngày xuân tươi đẹp, trên mắt có một băng vải che, rộng chừng hai tấc, giống y hệt Quan Thương Hải đang đứng ở ngưỡng cửa.
Hai…Quan Thương Hải.
Quan Thương Hải đứng ở cửa mỉm cười, nụ cười lạnh lùng thâm sâu khó lường: “Thì ra là thế! Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra ta là ai, nên không nói gì!” Theo hắn phỏng đoán, sau khi mình rời đi, Vương Ý Chi sẽ không tiết lộ với Sở Ngọc, bởi vì chưa rõ chân tướng sự việc.
Quan Thương Hải trên giường lắc lắc đầu biếng nhác, lại nằm xuống: “Dù sao người đối mặt với vấn đề khó khăn là ngươi, không liên quan gì đến ta. Ngươi tự xử lý tốt là được!”
Quan Thương Hải đứng bên ngưỡng cửa tháo tấm vải băng mắt ra, tiện tay vắt lên chiếc bình phong. Hắn chậm rãi bước tới góc tường, chỗ bồn rửa mặt. Thấm khăn vào nước trong chiếc chậu đồng, hắn lau nhẹ gò má. Lau một lúc, trên mặt hiện ra một lớp mặt nạ mỏng.
Ngón tay thăm dò vào trong mặt nạ, đầu ngón tay khều nhẹ, bóc ra từng lớp màng mỏng màu da, vừa bóc vừa thấm nước. Cứ như vậy mấy lần, cuối cùng mới lộ ra gương mặt thật.
Hắn chậm rãi mở cặp mắt vẫn luôn khép chặt.
Khuôn mặt tuấn mỹ, thanh tao xa vời mà lại ung dung thản nhiên, mang vẻ quyến rũ lay động lòng người.
Thấy hắn lột bỏ ngụy trang, Quan Thương Hải trên giường mỉm cười: “Ngươi cứ mạo danh ta như vậy cũng không phải là cách hay. Một ngày nào đó ngươi sẽ phải trực tiếp đối diện với nàng, không thể đóng vai ta cả đời, phải không…Dung Chỉ sư đệ?”
Một người rất khó hóa trang hoàn toàn thành một người khác. Điều này không những Dung Chỉ biết rõ mà Sở Ngọc cũng hiểu được.
Hóa trang không chỉ dừng ở quần áo, thân hình. Thân hình khác biệt có thể dùng quần áo độn lên cho giống, nhưng khuôn mặt mỗi người một vẻ. Thay đổi khuôn mặt khác đi thì dễ nhưng bắt chước giống y hệt mặt một ai đó lại là việc rất khó khăn. Trước đây Dung Chỉ đóng giả Lưu Tử Nghiệp, ngồi trong phòng tối mờ đã là một việc không dễ dàng gì. Nhưng nếu hoạt động dưới ánh sáng ban ngày rõ ràng, lại ở gần trong một thời gian dài thì rất dễ để lộ sơ hở.
Nhưng Quan Thương Hải là một ngoại lệ.
Bởi vì phải chữa đôi mắt, nên khuôn mặt hắn luôn che một băng vải khá rộng, phủ kín mắt và hơn một nửa mũi, như vậy đã che mất bộ phận quan trọng nhất và khó hóa trang nhất trên gương mặt. Lại thêm trước đây Quan Thương Hải và Sở Ngọc không tính là quen biết, cho nên có chút khác biệt, nàng cũng sẽ không lưu tâm.
Hơn nữa, tấm vải băng mắt có tẩm thuốc, mùi thuốc luôn bên người Quan Thương Hải. Điều này che giấu đặc trưng của hắn, đồng thời lại tạo nên một đặc trưng khác. Đối với người khác, nghĩ đến Quan Thương Hải là nghĩ đến hai điều: băng vải che mắt và mùi dược liệu. Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy tấm vải, ngửi được mùi thuốc là tự động tin đó là Quan Thương Hải, sẽ không để ý những tiểu tiết vụn vặt khác.
Nhờ hai yếu tố quan trọng đó, Dung Chỉ đóng giả Quan Thương Hải đã hơn một năm mà không một ai ở Sở viên phát hiện ra.
“Thương Hải sư huynh!” Dung Chỉ gọi Quan Thương Hải rất lễ độ nhã nhặn, nhưng giọng điệu lại là của người trên cao có thể khống chế hết thảy: “Đó là việc của ta!”
“Ha ha” Quan Thương Hải cười thành tiếng: “Đúng là chuyện của ngươi. Nhưng mà sư đệ, ngươi ở đây đã hơn một năm rồi! Bên Bình Thành đã xảy ra biến cố. Thiên Như Kính đột nhiên xuất hiện, chắc là nhằm vào ngươi. Mặc Hương dĩ nhiên không chống đỡ nổi. Nếu ngươi không sớm ra tay, e rằng sẽ hại đến chính mình đó!”
Dừng một chút, giọng hắn trở nên trầm thấp: “Xưa nay ngươi sát phạt quyết đoán, lạnh lẽo vô tình, không cái gì là không thể dứt bỏ, không cái gì là không thể buông tay…Dung Chỉ sư đệ, tính cách đó của ngươi thực đáng ghét, nhưng nếu ngươi thay đổi, thì ta vô cùng kinh ngạc đó!”
Dung Chỉ khẽ cười: “Cho đến bây giờ ta cũng chưa từng yếu đuối. Thương Hải sư huynh, huynh quá lo lắng rồi!”
Quan Thương Hải không tin, cười lạnh một tiếng. Hơn một năm qua, hắn đã chứng kiến, Dung Chỉ mạo hiểm lấy danh nghĩa của hắn kết giao với Sở Ngọc. Ban đầu Dung Chỉ nói rằng chỉ ở lại đây khoảng bốn, năm tháng để điều dưỡng cơ thể. Bốn, năm tháng trôi qua, hắn nói ở lại thêm hai tháng. Hai tháng rồi lại hai tháng nữa, cho đến nay vẫn duy trì nguyên trạng.
Có lẽ đối với chuyện khác, Dung Chỉ vẫn luôn lạnh lùng tỉnh táo, phán đoán chuẩn xác, hành động kín kẽ. Dù bản thân ở tại Lạc Dương, cách Bình Thành hàng ngàn dặm nhưng hắn vẫn có thể bày ra thế cục, đứng sau Phùng thái hậu, dẫn dắt nàng ấy giành lấy quyền thế trong triều đình Bắc Ngụy, từng bước từng bước gọn gàng mạch lạc như hắn bài binh bố trận trên bàn cờ.
Nhưng ở phương diện này, hắn lại…dùng dằng trì hoãn, là vì sao vậy?
Ban đầu Dung Chỉ ở bên cạnh Sở viên là vì sức khỏe không tốt. Mặc dù sức lực ngày xưa dần dần phục hồi, nhưng vẫn còn một vấn đề nhỏ. Thỉnh thoảng khi hắn dùng sức một chút, thì bên trong bỗng phát sinh những luồng khí lực hỗn loạn mâu thuẫn nhau, khiến cơ thể mất khả năng khống chế. Ví dụ như lúc hắn định đưa tay lên, thì trong cơ thể xuất hiện lực ấn tay xuống, khiến hắn buộc phải hạ tay xuống.
Tình hình này tuy không thường xuyên, chỉ khoảng ba đến năm ngày mới xuất hiện một lần, nhưng khiến Dung Chỉ không thể yên tâm.
Hắn không hề nghi ngờ Sở Ngọc ra tay, cũng không nghĩ Thiên Như Kính rảnh rỗi đùa bỡn với mình kiểu này. Nhưng trực giác mách bảo có uẩn khúc gì đây mà hắn chưa biết được.
Vì vậy, một mặt hắn hạ lệnh tìm tung tích Thiên Như Kính, một mặt cùng Quan Thương Hải trở thành hàng xóm của Sở Ngọc.
Thật ra, cũng không phải là Dung Chỉ cố ý. Trang viện này vốn là nơi ở cũ của cha con Quan Thương Hải. Chẳng qua sau nhiều năm lưu lạc, bọn họ trở về chốn cũ mà thôi.
Ngay cả khi làm hàng xóm của Sở Ngọc thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Quan Thương Hải. Hắn chỉ cần ở đây, ai bên trái ai bên phải không quan trọng.
Mà Dung Chỉ ở cùng Quan Thương Hải, một mặt chữa trị cho cặp mắt của hắn, một mặt phái Mặc Hương đến Bình Thành trước để trợ giúp Phùng thái hậu.
Bọn họ ở đây yên ổn được vài tháng, thì Phùng thái hậu đến Lạc Dương, bị Sở Ngọc vô tình nhìn thoáng qua dung mạo. Sau đó nàng chú ý đến nhà hàng xóm này, vậy là từ đó kết giao.
Vốn dĩ Dung Chỉ đã định rời đi, nhưng lưỡng lự trì hoãn một lần, hai lần, thậm chí đã ba lần rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong