Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hãn Thích
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 174-3: Đều Có Mưu Kế (2)
T
hân phận của Lưu sấm thật quá nhạy cảm. Dù lúc Trần Khê tính kế cũng không tránh khỏi những băn khoăn.
Dù sao nếu giết Lưu Sấm... sẽ xảy ra rất nhiều tranh luận... Với một người luôn yêu quý thanh danh như Trần Khuê mà nói sao lại không cẩn thận được chứ?
- Lão đại nhân, ta sẽ lên đường ngay.
- Đúng rồi, ta bảo ngươi đi tìm Qúy Bật dựa vào quân Lưu Sứ, cậu ta nói thế nào?
Từ Tuyên nghe thấy vậy liền cười khổ.
- Ta đã nói chuyện này với Qúy Bật nhưng y tỏ vẻ không chịu.
Lông mày trắng của Trần Khuê lại nhướn lên, vẻ mặt bất mãn. Từ Tuyên vội vàng nói:
- Hán Du Công, thực ra chuyện này ta cũng nghĩ không thông. Tài năng của Qúy Bật ta và ông đều rõ, sao mà khiến y đi tìm Lưu Sứ quân nương tựa được chứ? Dù Lưu Sứ quân có mưu lược của Vương Bá, nhưng cuối cùng lại không đứng đầu Từ Châu. Hiện giờ tuy binh của y hơn vạn, nhưng vẫn không qua được Quan – Trương, tội gì phải giao hảo với y chứ? Qúy Bật tìm y nương tựa e rằng hơi thiệt thòi.
- Ngươi thì biết cái gì, tương lai nếu Lưu Sứ quân đến Từ Châu sẽ không thể thiếu cuộc hợp tác với y đâu. Nếu như Qúy Bật có thể sống yên dưới trướng của y, ta và ngươi cũng có thể có được nhiều tin tức hơn... Ngoài ra, để cậu ta đi tìm Lưu Sứ Quân nương tựa cũng là kế quyền nghi. Nếu Lưu Sứ Quân có thể ngồi vững ở Từ Châu, Qúy Bật được trọng dụng, còn nếu ngồi không xong thì sau này cũng có thể bày mưu kế được.
Từ Tuyên cười khổ trong lòng: Ông càng nói như vậy, chỉ e y lại càng không chịu đáp ứng. Đây rõ ràng là để Trần Kiểu đi làm người hai mặt. Với bản tính của hắn ta sao có thể đồng ý được chứ?
Chỉ có điều, y không tiện nói ra, chỉ hạ giọng:
- Hán Du Công, ta phải đi tìm y, lại khuyên Qúy Bật một chút, thế nào?
- Cũng được!
Trần Khuê nói chuyện xong muốn đứng lên. Lúc này cùng với lúc Chu Qùy cáo từ hoàn toàn không giống nhau. Lúc Chu Qùy đi, Trần Khuê không hề nhúc nhích nhưng bây giờ ông ta lại đứng dậy tiễn Từ Tuyên.
- Lão gia, ngoài cửa có một người tự xưng là Dĩnh Xuyên Lưu Sấm, đến bái kiến đại nhân?
Trần Khuê và Từ Tuyên nghe thấy ngẩn người ra, vẻ rất ngạc nhiên.
Lưu Sấm đến bái kiến?
Lông mày trắng của Trần Khuê nhăn lại, lập tức ngã xuống ghế giường rồi sai người mang đến một chiếc chăn mỏng, sau đó trầm giọng nói:
- Hãy nói sức khỏe của ta không tốt, tiếp khách ở thư phòng.
- Lão đại nhân, ông là...
- Bảo Kiên, lát nữa ngươi hãy đi cửa sau. Phản ứng của Phi Hùng này rất nhanh, lại muốn đến chỗ ta thám thính thực hư. Ngươi cứ theo kế hoạch của ta mà làm, ta sẽ khống chế tên Phi Hùng này.
Từ Tuyên vội vàng gật đầu đồng ý rồi hấp tấp ra khỏi phòng.
Có người dọn dẹp lại thư phòng, lúc này Trần Khuê ra bộ đang tĩnh dưỡng. Trần Khuê dựa vào nệm nằm nghiêng trên giường. Hai mắt của ông lờ mờ khác hẳn lúc khôn khéo vừa rồi. Ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân. Chỉ trong chốc lát một thanh niên cường tráng đã đứng ngoài cửa phòng.
- Dĩnh Xuyên Lưu Sấm phụng mệnh Khang Thành Công, đặc biệt đến bái kiến lão đại nhân.
Người thanh niên kia khom người thi lễ nhưng cơ thể cường tráng khiến cho người ta có một cảm giác bị lấn lướt. Dù hắn khom người thi lẽ nhưng lại khiến cho Trần Khuê có một cảm giác như núi lớn đè khiến ông ta nghiêng sụp.
Ông chột dạ biết rằng Lưu Sấm này đến đây là để ra oai với mình. Cho nên, tuy lòng tức như lửa đốt nhưng vẻ mặt lại làm như không có chút thay đổi nào. Làm ra vẻ ông ta đã tuổi già sức yếu ở vào buổi xế chiều.
- Lưu Đông Di mau đứng lên, lão phu không được khỏe, không thể đứng dậy, xin thứ lỗi.
- Lão đại nhân, đây là...?
- Hai ngày trước ta bị cảm phong hàn, vốn tưởng không có gì e ngại nhưng không ngờ... Ta già thật rồi, cũng nhiều bệnh tật hơn. Mau ngồi đi, người đâu bưng trà cho Lưu Đông Di.
Có gia thần mang nước Mật Tương đến, sau khi Lưu Sấm tạ ơn liền ngồi xuống.
- Lão đại nhân, lần này ta đến Hạ Bì, trước khi đi Khang Thành Công đã dặn dò muốn ta phải đến viếng thăm lão đại nhân. Chỉ có điều hôm qua sau khi đến bị Ôn Hầu kéo đi uống rượu đến tận bây giờ mới rảnh. Thêm nữa là nghe người ta nói, hiệu buôn Đông Dương kia là sản nghiệp trên danh nghĩa của lão đại nhân? Sấm thật lại không biết hiệu buôn Đông Dương có liên quan đến lão đại nhân, hôm qua vì giận dữ nên... Hôm nay đặc biệt đến đền tội với lão đại nhân.
Trần Khuê ho khan một trận dữ dội, xua tay liên tục.
- Lưu Đông Di không cần phải nói như tế, cái này không trách được Lưu Đông Di được, là do kẻ dưới tự chủ...Hôm qua ta cũng mới nghe tin này, không ngờ bọn họ dám cả gan làm vậy... Lưu Đông Di làm cũng không sai, thay lão phu rửa sạch môn hộ. Nếu không, lão phu thực không biết tên chó nào lại có gan lớn đến vậy. Không ngờ lại dám cấu kết với sơn tặc tội dan,h quả thực là không thể tha thứ. Nếu Dương Đông Di không đến, ta cũng sẽ đi đến Vương Thành thỉnh tội...
Nhìn bộ dạng thở không ra hơi của Trần Khuê, Lưu Sấm cũng thấy không đành lòng. Hắn ngồi ở bên cạnh liên tục xin lỗi Trần Khuê.
Nói chuyện được một lát, Trần Khuê ra vẻ buồn ngủ, vì thế hắn cũng không dám ở lại lâu liền đứng dậy cáo từ.
Tiễn Lưu Sấm, Trần Khuê ngồi dậy. Ông nhíu mày, vẻ mặt âm trầm một lúc lâu sau trầm giọng nói:
- Người đâu!
- Vâng!
Có người hầu từ ngoài chạy vào quỳ trên mặt đất.
Trần Khuê nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lập tức phái người đến Quảng Lăng nói với Nguyên Long, tâm ý ta đã quyết.
Từ trong nhà Trần Khuê đi ra, Lưu Sấm liều trèo lên lưng ngựa. Ngồi trong xe có hai người, một là Gia Cát Lượng, người khác mặc báo bào trắng nhìn rất có phong độ.
Nếu Từ Tuyên ở trong này nhất định sẽ giật mình. Vì người thanh niên mặc áo bào trắng đó chính là người mà lúc trước y định đi khuyên bảo, Trần Kiểu.
- Công tử, thế nào?
- Lão ta giả chết, giống như lâm bệnh từ lâu lắm rồi vậy!
Trần Kiểu nghe thấy cười khúc khích:
- Nếu Hán Du Công nghe thấy câu này của huynh chắc sẽ hộc ra ba lít máu mất.
- Vậy càng tốt, tránh cho ta phải tốn công.
- Mạnh Ngạn ca ca, Trần Hán Du tỏ thái độ thế nào?
Gia Cát Lượng không kìm nổi liền hỏi, y bừng bừng khí thế, có vẻ hứng thú.
Lưu Sấm cười nói:
- Còn có thể tỏ vẻ gì chứ, đơn giản là giả vờ chết thôi... Hừ ông ta càng che giấu càng chứng tỏ ông ta mờ ám. Ông ta làm ra vẻ rộng lượng cũng chứng minh lời của Qúy Bật vừa rồi. Lão già này e rằng đã có mưu kế.
- Vậy Ôn Hầu bên kia...
Lưu Sấm xoa xoa huyệt thái dương cười khổ nói:
- Đến nay dường như Ôn Hầu vẫn đang do dự.
Trần Kiểu nhăn mày lại:
- Khí phách như vậy thực không biết làm thế nào xứng với tên Hao Hổ.
- Quý Bật, ngươi không hiểu đâu!
- Hả?
Lưu Sám gõ vách xe, xe ngựa từ từ chậm lại.
Người đánh xe là Chu Thương.
Xung quanh xe ngựa chỉ có một nhóm Phi Hùng Vệ đi theo, cho nên cũng không sợ có tai vách mạch rừng.
Lưu Sấm thở dài:
- Thực ra, ta cũng hiểu được tâm trạng của Ôn Hầu. Ông ta rất coi trọng Từ Châu... hoặc có thể nói là ông ta quá muốn dù chỉ là một tấc đất. Nhớ lúc đó, ta tự qua Giang Đông Hoài Thủy, lúc chuẩn bị tới Dĩnh Xuyên cũng lo được lo mất. Bởi vì phiêu bạt đã lâu sinh ra chán nản cho nên mới muốn nhanh chóng được ổn định.
Lã Bố bắt đầu từ Tịnh Châu có thể nói là vết chân đã đi khắp Giang Bắc. Ông ta đến Đinh Nguyên quy thuận Đổng Trác, phụ tá Viên Thiệu, tranh đoạt Duyện Châu, nơi nào cũng đặt chân... Lúc trước, ông ta đến Từ Châu không khỏi phải sống nhờ tại quận Bái. Tâm trạng này đã rất rõ. Chính vì ông ta quá để ý đến Hạ Bì cho nên mới bị Trần Khuê khống chế.
Trần Kiểu ngẩn người ra rồi nhẹ nhàng gật đầu. Y cũng như vậy phiêu bạt khắp nơi, từ Từ Châu đến Giang Đông, từ Giang Đông lại quay về Từ Châu...
Lã Bố nổi dannh thiên hạ dũng lực vô song. Đáng tiếc là số phận của ông ta không được may mắn như Lưu Sấm rất nhanh đã có một lối ra. Quan trọng hơn cả là sau lưng Lưu Sấm có quá nhiều người âm thầm giúp đỡ. Nếu không được như vậy e rằng Lưu Sấm cũng không thể có được chức Giáo úy Đông Di, còn Lã Bố thì sao? Hoảng sợ như chó nhà có tang.
- Nói như vậy Trần Khuê e rằng cũng không kéo dài được lâu.
Trần Kiểu suy nghĩ một lát rồi hạ giọng nói:
- Nếu công tử không thể để cho Lã Bố nhanh chóng quyết định chủ ý, chỉ e sớm muộn gì cũng bị Trần Khuê tính kế.
Lão già Trần Khuê này đúng là có bản lĩnh. Nếu không phải là Trịnh Huyền và Mi Chúc nhắc nhở nhiều lần thì chưa biết chừng Lưu Sấm đã bị Trần Khuê lừa thật.
- Nếu Ôn Hầu không hạ được quyết tâm, vậy thì để ta đến giúp ông ta lấy chủ ý.
- Ý của công tử là...
Lưu Sấm khẽ gật đầu vẻ mặt cười lạnh lẽo.
Đêm qua Trần Kiểu chạy đến trạm nghỉ chân tìm hắn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Vốn dĩ hắn còn không biết làm sao để liên lạc được với Trần Kiểu, thì Trần Kiểu lại tự tìm đến cửa, thật khiến hắn bớt được rất nhiều phiền toái.
Tối qua Trần Kiểu đã nói: nếu Trần Khuê nổi giận thì chứng tỏ ông ta chưa quyết định gì.
Còn nếu ông ta vẫn ngầm nhượng bộ thì tức là đã có mưu đồ.
Đây cũng là nguyên nhân chính mà hôm nay Lưu Sấm ghé thăm Trần Khuê. Xem ra như vậy e rằng lão già này đã có sự chuẩn bị kỹ càng...
Xe ngựa dừng lại ở trạm nghỉ chân, Lưu Sấm vừa từ trên xe xuống đã nhìn thấy một người bước nhanh đến.
- Công tử, Ôn Hầu ời!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hãn Thích
Canh Tân
Hãn Thích - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=han_thich__canh_tan