Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 243: Vẫn Là Đồng Tiền Đó
C
hẳng cần nghĩ cũng biết cái lò gạch hạng hai kia trong thời gian ngắn sẽ thay thế bọn chúng thành nhà cung ứng gạch lớn nhất kinh thành, nghĩ tới đó là hoảng rồi, thương nhân là người thuần túy nhất, tuyệt đối không có chuyện biết sai không sửa.
Tên thương nhân họ Vương đem điều ước đưa lên cho Vân Diệp vo lại nhét vào mồm, cố nuốt xuống, quỳ trên mặt đất đập đầu bình bịch, chỉ hi vọng Vầu hầu tha thứ.
Hai nhà kia không ngờ còn do dự, không biết nên khấu đầu cầu xin tha tội, hay là tiếp tục cứng tới cùng, mắt đảo loạn lên, nghĩ cách vẹn cả đôi đường.
Hà Thiệu kéo tên Vương béo dậy, bảo với hắn:
- Được rồi, chỉ hai nhà các ngươi, hầu gia không để các ngươi làm không công đâu, đều có cả đống thê thiếp phải nuôi, lần ngày ngươi lợi lớn, đó là thứ có thể truyền cho con cháu, người khác có muốn đoạt cũng không được, nương nương cấp ba vạn quan là hai thành tiền xây cung điện, cho nên giá gạch của ngươi chỉ có thể lấy hai thành. Còn về ngươi bán cho người khác giá bao nhiêu thì tùy ngươi, có bản lĩnh thì bán với giá của vàng cũng được. Hai thành chỉ giới hạn xây dựng hoàng cung, còn giá gạch phường Hưng Hóa sẽ theo giá gốc, không thiếu của ngươi một xu. Truyện được tại TruyệnFULL
Lưu Tam cũng là người thông minh, đi tới nắm tay tên Vương béo:
- Lão ca ca, tiểu đệ sau này còn cần ca ca chiếu cố, hai ta xây lên hoàng cung, tổ tông tám đời cũng có thể diện, kẻ nào dám chắn trước mặt chúng ta thì có giỏi bán gạch cho hoàng gia đã.
Vương béo vui buồn lẫn lộn, nhưng mừng vì mình thoát khỏi một kiếp nạn, hai tên kia vừa nghĩ thông định chấp thuận, ai ngờ Vân Diệp không nghe chúng nói, phẩy tay một cái, cả hai bị hộ vệ xách ra ngoài, ném ngoài cửa, nhổ bãi nước bọt, nói:" Là cái thá gì chứ!" Rồi vào nhà.
Đám thương nhân trong sân yên tĩnh ngay, có kẻ lúc nãy tỏ ra ngông nghênh đi dán người vào tường định chuồn, phó dịch Vân gia nhìn chằm chằm, mời quay lại, Vân gia ta dễ ức hiếp lắm sao? Không lột da ngươi, hầu gia sao chịu bỏ qua, không nhìn hai kẻ vừa xong à?
Có tấm gương đó rồi, những người khác rất dễ nói chuyện, thương nhân chẳng ai ngu, nghe thấy chuyện tốt ngàn năm hiếm có làm gì không chen một chân vào, lập nên cơ nghiệp trăm năm khó thế nào, thương nhân sao không hiểu, giờ có cơ hội đi đường tắt, phải phải bỏ giá nhất thời, con cháu ba đời dựa vào bốn chừ hoàng gia chuyên dụng có thể ăn không hết.
Tin đồn truyền đi, Vân gia càng trở nên náo nhiệt, lần này đều lễ vật mở đường, gác cửa Vân gia cằm hếch lên trời, không thèm nhìn người bê lễ vật, chỉ nói một câu:
- Hầu gia mệt đang nghỉ, không tiếp khách.
Rồi rầm một cái đóng cửa lại, ai biết thì hiểu đó là gác cửa, ai không biết còn tưởng hắn là hầu gia.
Vân Diệp chẳng nghỉ, mà đang tiếp huân quý lớn nhỏ trong phòng khách, những người này bái kiến theo đúng lễ, tất nhiên không thể cự tuyệt, cung kính ra cửa phòng khách nghênh tiếp.
- Bất Khí huynh, lâu ngày không gặp nhớ chết thôi, nghe nói huynh vì nước lập công ở thảo nguyên, ta hận không thể bay tới thành Sóc Phương kề vai tác chiến, như thế sảng khoái nhường nào.
Vân Diệp cười dâm:
- Thụ Nhân huynh, nghe nói mấy ngày trước huynh nạp một phòng tiểu thiếp, là tuyệt sắc của Yến Lai lâu, không biết khi nào tiểu đệ được bái kiến tẩu phu nhân.
- Xéo, không nói tới gặp ta, chỉ nhớ tới tẩu tử, huynh đệ như thế để làm gì, ta tới Yến Lai lâu cũng thử dưa ngọt, chẳng ra mẹ gì, Bất Khí huynh có bí quyết gì mau nói cho biết.
- Ha ha ha, Bất Khí huynh, nghe nói huynh bị hoàng hậu nương nương hại, tiểu đệ tới chúc mừng, tiểu đệ cũng mong được nương nương hại, tiếc là mong không được, Bất Khí huynh được nương nương đối xử đặc biệt làm người khác hâm mộ chết.
- Bất Khí huynh, nhà tiểu đệ chỉ dựa vào hiệu dầu kiếm ăn, đều là huynh đệ trong nhà, huynh xem mà làm.
Đại sảnh láo nháo như vào ổ gà, có giao tình, có tới kéo quan hệ, có trêu đùa, có lấy giao tình uy hiếp, tóm lại Vân Diệp như ngọn cỏ trong mưa gió, bị lay đi lắc lại.
Có thể tới Vân gia đại bộ phận là con cháu quân đội, Vân Diệp không có lý do từ chối, quân đội Đại Đường luôn đồng lòng, nhất là khi đối diện với quan văn, dù là có mâu thuẫn lớn đến đâu, một khi liên quan tới lợi ích quân đội là không nói hai lời, mũi giáo đồng loạt chĩa ra ngoài.
Vân Diệp cũng thuộc hệ thống quân đội, đám hoàn khố kia nói chuyện tất nhiên không phải kiêng dè gì, phải thỏa mãn người nhà trước, đó là gốc lập thân, Vân gia bày tửu yến, khoản đãi đám đầu trâu mặt ngựa này.
Rượu ngà ngà, bụng lưng lửng, đám hoàn khố chẳng hẹn mà cùng đặt chén trong tay xuống, nhìn Vân Diệp đợi y lên tiếng, làm xong việc mới uống rượu tiếp được, nhà con đang đợi tin.
- Các vị huynh đệ đều là người nhà cả, tiểu đệ không nói khách sáo nữa, tiểu đệ bị nương nương hại, cầm củ khoai nóng, không cách nào khác, ý chỉ đã ra, tiểu đệ co chui xuống đất cũng phải hoàn thành, nếu không thể diện của quân đội bị tiểu đệ làm mất hết.
- Tiểu đệ nghiền ngẫm mãi, cuối cùng nghĩ ra cách dùng ba vạn quan xây được cung điện, đó là bán quyền quan danh, quyền quan danh không thể bán ra tiền, nếu không bệ hạ sẽ treo đệ lên cột cờ ngay, cho nên đành phải ra tay từ giá cả, chư vị ca ca, chỉ cần sản nghiệp trong nhà có liên quan tới xây dựng cung điện, tiểu địa đều đồng ý. Nhưng lời không hay nói trước, giá cả chỉ có thể cung cấp hai thành so giá gốc, đương nhiên chỉ với vật liệu dùng cho xây dựng cung điện, còn nơi khác kể cả phường Hưng Hóa cũng mua giá gốc, được hay không chư vị ca ca nói một câu.
Nếu là cùng một tập thể lợi ích, vậy không cần phân chia thân sơ.
- Bất Khí huynh nói có lý, ba vạn quan sao đủ xây cung điện, chỉ đủ hai thành thôi, nhà ca ca làm sơn, hoàng cung dùng tới, chỉ cần hoàng cung cần, ca ca dù lỗi vốn cũng cung ứng, coi như giúp Bất Khí vượt qua ải khó này, ai tranh với ta, tâm đánh kẻ đó.
Con của Lưu Hoằng Cơ là thế đấy, cha hắn xuất thân lưu manh, trừ nắm đấm ra thì không có cái gì khác.
Rất nhanh đạt thành ý hướng, có hai nhà cùng kinh doanh giống nhau, bọn họ tự thượng lượng phân ngạch mỗi bên, ai cũng vui vẻ.
Chuyện làm xong, gia phó các nhà đem tin tức về, tửu yến tiếp tục, đám hoàn khố uống say lướt khướt, Vân Diệp chỉ nhớ mình bị chúng kéo ra giữa múa, xoay, xoay, xoay, ngoài ra chẳng nhớ gì nữa.
Lại một ngày qua đi, vừa rồi mới mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng trống, trời vừa sáng sao có người lay mình, hôm qua uống say làm Vân Diệp đau đầu khó chịu bực tức đẩy bàn tay kia ra, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp.
Lần này không lay nữa mà là vén mi mắn rồi, Vân Diệp phẫn nộ, kẻ nào to gan thế, không biết hôm qua ta uống say à?
Không ngủ được nữa rồi, lồm cồm bỏ dậy chuẩn bị nổi bão tố, ai ngờ lọt vào mắt là Lý Thừa Càn, hai mắt thâm quầng hỏi:
- Một đồng kia đâu rồi?
Vân Diệp hai mắt đờ đẫn, đau khổ hỏi:
- Sáng sớm ngày ra ngươi cả tảo triều cũng không tham gia, chạy tới Vân gia chỉ để hỏi một đồng kia đi đâu à?
- Đúng, hôm qua cả đêm ta không ngủ, nghĩ không ra một đồng kia đi đâu, sáng sớm cửa cung vừa mở là ta đi tìm ngươi.
Lý Thừa Càn vô cùng thành khẩn nói:
- Ngươi không biết hôm qua ta vì làm nhà miễn phí cho nhà ngươi công tác tới khuya, còn uống rất nhiều rượu, giờ đau đầu lắm, phải ngủ.
- Ta biết, tối qua ngươi cùng đám đầu trâu mặt ngựa khiêu vũ cuồng hoan, ngươi còn nhảy kiểu Hồ, xoay tròn trên bàn, áo ngoài cũng cởi, nghe nói lắc mông cực kỳ điệu nghệ, tựa hồ vui lắm. Cuối cùng tiễn bọn họ ra cửa, các ngươi còn đánh tuần đêm, nghe nói sáng sớm hôm nay có quan viên ngũ thành binh mã ti tham tấu các ngươi, vì tị hiềm, ta không lên triều, chuốn đi trước.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2