Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thanh Quan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 242: Hàn Tuyết Lăng Hoa Lệ Đăng Tràng. (2)
V
ương Bình không ngừng lẩm bẩm, sau khi các quân nhân đã vào vị trí, cánh quạt cũng dừng lại. Đến lúc này trên phi cơ nhảy xuống một thân ảnh dáng người uyển chuyển nhưng đầy uy vũ hiên ngang.
Nhóm người Tần Mục đang ở trên phòng bệnh lầu hai, lúc này mắt hắn đã quen với ánh sáng, vừa thấy được nữ quân nhân kia, miệng hắn chậm rãi há hốc lên.
Hàn Tuyết Lăng! Nữ quân nhân gióng trống khua chiêng đi tới bệnh viện huyện Lan Trữ không ngờ chính là vị hôn thê của hắn, Hàn Tuyết Lăng.
Hàn Tuyết Lăng bước xuống, quân nhân đứng gần nhất đưa tay chào sau đó báo cáo gì đó. Hàn Tuyết Lăng gật đầu, đưa mắt quét lên tòa lầu bệnh viện, khóe môi hiện tia cười trào phúng, mang theo hai gã quân nhân võ trang đi thẳng vào trong bệnh viện.
Dù Tần Mục ngu ngốc cũng phải biết nàng đến tìm mình. Bằng không nàng làm sao rảnh rỗi từ xa xôi vạn dặm chạy tới tỉnh Bắc Liêu đây?
Vương Bình oa oa kêu lên:
- Cha, thấy không, đây mới là nữ nhân ngưu bức, cha có người quen biết trong bộ đội hay không, con muốn cưới nữ nhân như vậy làm lão bà!
Tần Mục nghe được lời này trong miệng thiếu chút nữa phun máu, dù tính khí hắn trầm ổn cũng bị câu nói ngu ngốc này của Vương Bình làm suýt chút nữa cười ra tiếng.
Vương Hải Đào tức giận trừng mắt nhìn Vương Bình, không còn chút vẻ thành thật trung hậu giả tạo vừa rồi, mắng:
- Lớn như vậy cái gì nên nói không nên nói, mày còn cần tao dạy hay sao?
Tần Mục mỉm cười, nói:
- Bình thiếu còn trẻ, nói vài lời cũng có thể lý giải.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu. Tuy hắn cùng Hàn Tuyết Lăng bất hòa, nhưng dù sao nàng cũng là hôn thê trên danh nghĩa của hắn, tuyệt đối không cho phép người khác nhớ nhung. Hắn nói xong lại cười nói:
- Đương nhiên vị vừa rồi anh cũng đừng nhớ, hình như đó là vị hôn thê của tôi.
Những lời này không khỏi có chút kinh thế hãi tục, Tần Mục chỉ là một phó bí thư huyện ủy nho nhỏ, sao có khả năng có vị hôn thê là nữ sĩ quan có thể tự do điều động trực thăng quân dụng tác chiến? Nếu hắn thật sự có kỹ năng này, hắn còn chịu đi làm người thứ ba trong một thị trấn biệt khuất như vậy?
Vương Bình quyệt miệng khinh thường:
- Chỉ với anh?
Không những Tần Mục cau mày, kể cả Vương Hải Đào cũng thầm than con mình quá mức bừa bãi, đều trách mình bình thường quá che chở hắn.
Phảng phất như nghiệm chứng Tần Mục cũng không nói dối, thanh âm ủng da đầy tiết tấu đang đến gần, nương theo thanh âm súng ống lên đạn, trong lòng Tần Mục cũng không biết nguyên nhân Hàn Tuyết Lăng đến nơi này.
Cừu Tiểu Bằng giãy dụa muốn đứng lên, Tần Mục ho khan một tiếng, khẽ lắc đầu ngăn cản động tác của hắn.
- Đông!
Một tiếng vang nặng nề, cửa phòng bệnh bị mạnh mẽ đá bay, rơi xuống mặt đất, ngay lúc cửa phòng bị đá văng hai gã quân nhân đặc chủng tay cầm súng lao vào, súng ống chỉ thẳng vào mấy người bên trong, một người quát lớn:
- Không được nhúc nhích!
Bốn người vội vàng giơ lên hai tay, với mệnh lệnh của quân nhân chỉ biết quân lệnh là chỉ thị cao nhất vốn không thể giảng đạo lý, vạn nhất phát sinh chuyện gì không vui, viên đạn tuyệt đối không có mắt.
Bốn người bị khống chế, nữ sĩ quan mới xuất hiện tại cửa. Nàng khoanh tay trước ngực, dựa người vào khung cửa, quét mắt nhìn bốn người bên trong, mang theo dáng cười khẽ, thanh âm thanh thúy vang lên:
- Ai gọi là Vương Bình?
Vương Bình khó thể tin trợn tròn mắt, một tay chậm rãi buông, chỉ vào mũi mình hỏi:
- Tôi?
Vương Hải Đào đang muốn ngăn cản đứa con ngu ngốc kia, nhưng phát hiện đã không còn kịp, hai gã quân nhân chỉ nháy mắt đã đem họng súng nhắm ngay Vương Bình, đồng thời quát:
- Không được nhúc nhích!
Vương Bình vội vàng giơ tay lên, cho dù là người dũng mãnh thế nào nhưng nếu bị quân nhân đặc chủng dùng súng chỉ thẳng vào mặt, trừ phi không sợ chết, nếu không khẳng định trái tim đều nứt.
Khóe môi Hàn Tuyết Lăng hiện tia mỉm cười, hơi có chút hương vị tiểu thư khuê các mặc nhung trang ra chiến trường. Nàng nhẹ nhàng đập đập mũi giày, uyển chuyển đi tới trước mặt Tần Mục, trên mặt hiện lên tia chán ghét lẫn khinh bỉ, băng sương nói:
- Không tiền đồ, thật dọa người! Bị người đánh cần đánh trở về, sau này anh đừng đem mặt ra nói với người khác anh là con cháu nhà quân nhân!
Quả nhiên, Tần Mục xuất thân quân nhân thế gia, Vương Hải Đào cảm giác lông tóc toàn thân không tự chủ được tuôn mồ hôi lạnh, trên trán nóng hừng hực, giống như bị lửa thiêu. Ngay từ đầu Vương Hải Đào cũng cảm giác được Tần Mục có tác phong của quân nhân, sống lưng thẳng thắn thật giống vị lão nhân trong truyền thuyết, bây giờ không thể làm cho hắn không nghĩ loạn.
Tần Mục cười khổ một tiếng, vốn muốn làm việc lặng lẽ tạm lánh nhất thời, sau đó sắp xếp một trận thế bố cục trong huyện Lan Trữ, bây giờ bị Hàn Tuyết Lăng xuất hiện khiến tình huống càng thêm khó khăn. Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng nói:
- Cô làm như vậy có từng suy nghĩ tới hậu quả không?
Hàn Tuyết Lăng hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay chỉ chỉ Vương Bình, lại âm trầm nói:
- Ấu đả quân nhân hiện dịch, lấy tội phản quốc luận xử, giết!
Thanh âm nàng không lớn, nhưng tràn ngập hương vị tiêu điều xơ xác. Đôi môi đỏ mọng phun ra một câu nói không chút cố kỵ, ba chữ “tội phản quốc” giống như tiếng sấm tuôn ra trên đỉnh đầu, tạc Vương Hải Đào mất đi hồn phách, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất. Hàn Tuyết Lăng xuất hiện quá mức rung động, cho dù Vương Hải Đào ở trong huyện Lan Trữ tung hoành mấy chục năm, đã trải qua thật nhiều mưa gió cũng bị dáng vẻ không chút tình cảm kia làm hoảng sợ, không gánh chịu nổi áp lực tâm lý miệng sùi bọt mép ngất xỉu.
- Cha!
Vương Bình hô to một tiếng, muốn buông tay lao tới chỗ Vương Hải Đào.
- Ba! Ba!
Hai tiếng vang, hoa lửa bùng nổ bên chân Vương Bình, khiến hắn hết hồn thét chói tai, cuống quýt giơ tay lên cao, thần tình sợ hãi rúc sâu vào góc tường.
Cừu Tiểu Bằng ngây ngốc nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Tần Mục. Ánh mắt Tần Mục lộ tia bất mãn, lạnh lùng quát:
- Đủ rồi, cô hồ nháo đã đủ chưa?
Từ khi Tần Mục nhận thức Hàn Tuyết Lăng, luôn luôn biểu hiện ôn văn nho nhã, tiến lui có độ, không hề có chút vẻ tức giận bao giờ. Lúc này hắn thình lình gầm lên giận dữ, cổ Hàn Tuyết Lăng như bị gỉ sét chậm rãi quay đầu nhìn Tần Mục, nghi ngờ hỏi:
- Vừa rồi là ai nói chuyện?
Cơn tức của Tần Mục nhất thời bốc lên, hắn có thể nén giận nhìn Cừu Tiểu Bằng bị đánh, chính là vì không muốn đập cỏ động rắn. Tần lão gia tử đem hắn an bài tại địa phương này, khẳng định là có dụng ý riêng của mình. Tần Mục biết chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn, nghĩ muốn làm một trận lớn tại huyện Lan Trữ, hắn có thể âm thầm tiến vào huyện Lan Trữ bắt đầu bố cục, cơ hội tốt như vậy đã bị Hàn Tuyết Lăng phá đi, trong lòng hắn làm sao không giận? Huống chi Hàn Tuyết Lăng chỉ vì một chút chuyện bị khinh bỉ lại cho trực thăng quân dụng xuyên qua hơn nửa quốc gia, lãng phí bao nhiêu tài nguyên, Tần Mục làm sao không đau lòng?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thanh Quan
Qua Nhân
Thanh Quan - Qua Nhân
https://isach.info/story.php?story=thanh_quan__qua_nhan