Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sở Hán Tranh Bá
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 241: Kiên Cố (1)
N
goài thành Lịch Dương, cha con Chu Ân, Chu Hoàn đang đứng trên núi nhỏ xem thực hư quân Sở, bỗng nghe trên đầu thành Lịch Dương vang lên những tiếng âm thanh thật lớn, nghe như long trời lở đất. Đại doanh Cửu Giang cách Lịch Dương gần mười dặm nhưng nghe vô cùng rõ ràng. Chu Hoàn mặt biến sắc nói:
- Phụ thân, khí thế quân Sở thật là cao.
Chu Ân thầm gật đầu, trận ác chiến mười ngày qua, ba vạn đại quân Cửu Giang đã sớm mệt mỏi khó chịu đựng nổi. Bốn vạn quân Hán của Cận Hấp, Lý Tả Xa cũng lực kiệt như thế. Nhưng quân Sở trên đầu thành Lịch Dương sĩ khí lại cao nhất, cũng không biết tên Mông Cức phụ trách thủ thành từ đâu mà ra, sao lại khó chơi đến vậy?
- Mông Cức!
Chu Ân chau mày rậm lại, trầm giọng nói:
- Tên Mông Cức này rốt cuộc là có lai lịch như nào?
Chu Hoàn lắc đầu cười khổ. Mật thám quân Cửu Giang mất sức chín trâu hai hổ nhưng chỉ nghe được tướng trấn thủ Lịch Dương họ Mông tên Cức, còn cụ thể lai lịch như nào thì lại không biết. Tuy nhiên có thể khẳng định một điểm, tên Mông Cứ này tuyệt đối không phải là tướng già của quân Sở, chắc là tướng vừa được Hạng Trang chiêu mộ. Nghĩ tới đây, Chu Ân liền thầm kinh hãi. Dưới trướng Hạng Trang thật đúng là người tài đông đúc mà.
Hai cha con còn đang trầm ngâm thì chợt có thân binh lên núi bẩm báo:
- Tướng quân, có tướng quân Cận Hấp và Lý Tả Xa cầu kiến.
Chu Ân không quay đầu lại, nói:
- Cho mời hại vị tướng quân lên núi.
- Vâng!
Thân binh dạ ran, lĩnh mệnh đi
Chốc lát sau, Cận Hấp, Lý Tả Xa liền cùng nhau lên núi nhỏ.
Chưa kịp chào hỏi, Cận Hấp đã hổn hển nói:
- Chu Ân, quân Sở trong thành kiêu căng ngươi còn trốn ở trên núi ngắm phong cảnh ư?
Chu Hoàn lạnh lùng cười, phản bác lại:
- Cận Hấp, nếu tối hôm qua không phải bộ khúc của ngươi tác chiến bất lực. Liên quân đã sớm tấn công được lên đầu thành Lịch Dương rồi. Ngươi có tư cách gì mà ở đây giáo huấn người khác?
- Oắt con Chu Hoàn!
Cận Hấp nghe vậy giận tím mặt:
- Ở đây có phần cho ngươi nói sao?
- Ta nói đều là sự thật!
Chu Hoàn không chút nhân nhượng:
- Từ lúc khai chiến đến nay, quân Cửu Giang chúng ta đã thương vong hơn năm nghìn người rồi. Bộ khúc của Lý Tả Xa tướng quân cũng thương vong hơn bốn nghìn người, nhưng bộ khúc của ngươi thì sao? Cho đến giờ cũng chỉ thương vong chưa tới hai ngàn người. Nếu không phải ngươi kêu gào đòi tấn công, cố ý bảo tồn thực lực, Lịch Dương đã sớm dẹp xong rồi!
- Rắm thối!
Cận Hấp càng nổi giận cuồn cuộn:
- Tổn thất của lão tử đều là những lão binh tinh nhuệ, còn hơn nhiều so với quân Cửu Giang các ngươi, chết trận toàn là nông phu tiều phu, hộ săn bắn, toàn là một lũ ô hợp. Chu Hoàn, nếu không phải nể mặt phụ thân ngươi, lão tử hôm nay đã chém đầu ngươi rồi, hừ!
- Chém đầu ta ư?
Chu Hoàn lãnh đạm nói:
- Chỉ sợ ngươi không có năng lực này.
Cận Hấp đâu có kiềm chế được nữa, tức thì rút kiếm ra đâm tới Chu Hoàn, lại bị Lý Tả Xa ra sức giữ tay lại. Chu Ân cũng có chừng mực cuối cùng đưa Chu Hoàn xuống núi.
Lý Tả Xa giậm chân, cả giận:
- Giờ là lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm trạng cãi nhau hả?
Dừng lại một chút, Lý Tả Xa lại nói:
- Các ngươi có biết hay không, hơn một trăm năm mươi nghìn đại quân của Mai Quyên đã bị hai mươi nghìn tinh binh của Hạng Trang đánh bại làm toàn quân bị diệt, còn có quân Đông Ký của Tự Lạc DIêu nữa đã bị quân Sở đánh tan ở Ô Thương rồi.
- Hả?
Chu Ân nghe vậy mặt biến sắc nói:
- Mai Quyên xong rồi, Tự Lạc DIêu cũng thất bại ư?
- Không thể nào?
Cận Hấp cũng khó mà tin được, nói:
- Hơn một trăm năm mươi nghìn đại quân của Mai Quyên cứ như vậy mà xong ư? Là một trăm năm người nghìn đại quân đó. Lý Tả Xa, ngươi cũng không nên nói láo chứ?
- Nói láo ư?
Lý Tả Xa tức giận nói:
- Ta chẳng hơi đâu mà đi nói láo cả.
Chu Ân nghe vậy thì nghiêm nghị, Cận Hấp thì nhíu mày nói:
- Vậy thì chúng ta có phiền toái lớn rồi.
- Phiền phức không chỉ có những thứ này không thôi đâu.
Lý Tả Xa dừng lại một chút, lại nói:
- Thám mã Lưu Tinh hồi báo, đại quân Hoài Nam Anh Bố cũng từ Quảng Lăng rút binh rồi. Thất lộ liên quân bao vây tấn công Giang Đông hiện giờ chỉ còn lại ba nhà chúng ta. Đợi khi Hạng Trang điều quân trở về, quân Sở tiếp theo chắc chắn sẽ qua sông, đến lúc đó, ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ tốt đẹp!
- Vậy...vậy thì phải làm như nào đây?
Cận Hấp nghe vậy hốt hoảng.
Năm ngoái trận chiến tại Thọ Xuân, Cận Hấp thật sự bị Hạng Trang đánh cho mà sợ hãi. Cho nên vừa nghe nói phải đánh với Hạng Trang thì Cận Hấp theo bản năng liền trở nên nhút nhát. Nghĩ mà xem, năm ngoái y cùng Lý Tả Xa mang theo ba mươi ngàn quân còn đánh không lại mấy ngàn tàn binh của Hạng Trang. Hiện tại Hạng Trang ít nhất cũng có mười mấy ngàn binh mã, vậy thì làm sao mà đánh được?
Trong lòng Chu Ân cũng bồn chốn, trận này dường như không cần phải đánh nữa.
Lý Tả Xa như đoán được suy nghĩ trong lòng Chu Ân, lập tức lạnh lùng nói:
- Chu Ân tướng quân, hiện tại muốn lui binh chỉ sợ là chậm rồi. Dù ngươi lui binh, ngươi thật cho rằng Hạng Trang sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi kết tử cừu cùng với Hạng Trang. Năm xưa nếu không phải ngươi phản Sở đầu Hán, Hạng Võ cũng sẽ không binh bại tại Cai Hạ, lại càng không tự vẫn ở Ô Giang...
- Đủ rồi!
Chu Ân tức giận nói:
- Lý Tả Xa, những điều này không cần ngươi nhắc nhở bản tướng quân!
- Ngươi biết là tốt rồi.
Lý Tả Xa gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang Cận Hấp, nói:
- Kế lúc này, chúng ta chỉ có thể vứt bỏ hiềm khích, trước tiên hợp lại toàn lực đánh hạ Lịch Dương, sau đó bố trí phòng vệ dọc theo Ô Giang, có lẽ đủ để ngăn cản quân Sở tại Giang Tả, bằng không đợi đến khi quân Sở đánh tới cửa rồi chỉ có thể đoạt đầu của chúng ta giành công mà thôi.
Chu Ân yên lặng gật đầu, sự việc cho tới bây giờ, hình như cũng chỉ có con đường này mà đi thôi.
Cận Hấp mắt sáng rực, nói:
- Cũng được, buổi sáng hôm nay do đội thân vệ của ta phụ trách đoạt thành, Nhưng các ngươi con mẹ nó đừng có giấu giấu diếm diếm cái gì nữa, gì mà tỉnh lan, công thành xa, đầu thạch lấy hết ra đi. Ta thật không tin chỉ là một thành Lịch Dương mà bắn không tới ư?
Đầu thành Lịch Dương, Mông Cức dựa vào lỗ châu mai ngủ say.
Đêm qua, trận chiến công thành vẫn duy trì tới nửa đêm quân Hán mới rút đi. Mông Cức vội vàng dàn xếp thương binh, kiểm kê cây lăn đá rơi với dầu hỏa mạnh. Mới sáng sớm đã phải lên đầu thành khích lệ tướng sĩ quân Sở và các hình đồ. Tận đến lúc này, y mới có thể rảnh rỗi dựa vào đống gò chợp mắt một chút.
Bỗng nhiên trong lúc đó, ngoài thành đột ngột vang lên tiếng kèn trầm thấp vang xa.
Mông Cức giật mình thức dậy, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên cánh đồng bát ngát ngoài cổng bắc mấy vạn quân Hán đã tập kết khiến trong lòng Mông Cức khẽ rùng mình. Sau trận quân Hán, dĩ nhiên còn xuất hiện một tòa tháp gỗ nhọn cao dựng thẳng lên. Mông Cức ngỡ ngàng, tỉnh lan, là tỉnh lan!
Sai, phía sau tỉnh lan còn có xe đầu thạch, rõ ràng là xe đầu thach!
- Hú...hu....
Trong tiếng kèn kéo dài không thôi, hơn vạn trọng giáp quân Hán cầm thuẫn chèo trong tay, nhịp đều hô kéo hơn mười tỉnh lan, xe đầu thạch chậm rãi hướng về đầu thành Lịch Dương nghiền ép qua. Nhìn trận tỉnh lan và xe đầu thạch cao chót vót, hình đồ trên đầu thành lập tức xôn xao.
Trong sự chờ đợi làm kẻ khác hít thở không thông, thời gian chầm chậm trôi qua.
Khoảng cách với thành tường trên dưới một trăm bước thì hơn mười xe đầu thạch cuối cùng dừng lại.
Trong tiếng hô nhịp đều, một đội quân Hán bỗng nhiên phát lực, dùng sức hạ ném, trong chốc lát, hơn mười cánh tay thật lớn vung lên không trung bắn lên, thông qua xích sắt nối liền với những cánh tay vẫy thật xa các giỏ nâng lập tức gào thét bắn lên không trung, lên tới điểm cao nhất thì những đá lớn ở trong giỏ nâng hướng về phía trước đột nhiên bắn ra ngoài.
Trong những tiếng hô theo nhịp như biển gào của lực sĩ quân Hán, hơn mười mấy khối đá lớn từ sau trận quân Hán cuồn cuồn gào thét dựng lên hướng về đầu thành Lịch Dương trở mình cuồn cuộn đập xuống lăn tới. Những hình đồ canh giữ ở đầu thành lập tức náo loạn, hò hét gọi nhau chạy trốn, chen lấn nhau. Một vài hình đồ bị chen dưới tường chắn mái ngã trọng thương.
Nhưng, những hình đồ dù hoang mang hoảng sợ này lại không một ai chạy xuống đầu thành bỏ trốn.
Mông Cức bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một khối đá lớn đang hướng về phía đầu mình bổ xuống.
Trong chớp mắt, Mông Cức bỗng lắc mình một cái, khối đá chừng bốn năm mươi cân liền rơi xuống bên cạnh y kèm theo tiếng nổ "bùm" rất lớn. Mấy hình đồ lập tức bị chấn động bay lên khong trung, rồi lại trở mình cuồn cuộn rơi xuống bắn ra ngoài thành, tức thì đầu trên thành bùi mù nổi lên dày đặc.
Sau khi bụi mù tiêu tan, chỉ thấy đầu thành đã bị vỡ một lỗ hổng thật lớn, mấy lão binh vốn đang canh giữ bên cạnh Mông Cức và hai mươi hình đồ đều đã bị chấn động bắn ra ngoài tường thành, biến thành thổ dân đầy bụi đất. Có hai hình đồ không may bị đá lớn đè xuống làm thịt nát xương tan.
Tuy vậy, hơn mười mấy khối đá lớn còn lại đều trật cả, nếu không phải rơi xuống bên trong thành thì đều nện ở trên tường thành.
Trong tiếng hô nhịp đều của lực sĩ quân Hán, một loạt đá tảng lớn bị ném lên không trung, lại trở mình cuồn cuộn bắn về đầu thành Lịch Dương đập xuống, tuy nhiên số khối đá lớn đập trúng đầu thành rất ít, hầu hết khối đá lớn đều rơi xuống trên tường thành cao chót vót, đồng thời đập vỡ gạch bao quanh, còn để lại một hố lõm nông.
Xe đầu thạch oanh kích giằng co mất thời gian nửa bữa cơm, tận đến khi tỉnh lan tiếp cận tường thành cuối cùng mới dừng bắn.
Ngay khi xe đầu thạch của quân Hán dừng bắn thì trên thành Lịch Dương sớm đã là một đống hỗn độn, khối đá rơi vào đầu thành tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng mỗi một khối đá lớn đều gây sự tổn hại lớn cho quân Sở. Ngoại trừ sát thương người ra, càng hủy hoại khối lượng lớn đá lăn cây lăn và dầu hỏa, nghiêm trọng hơn chính là, sĩ khí và lòng tin của hình đồ bị tàn phá cực mạnh.
Lúc bụi mù bao phủ trên đầu thành tan hết, hình đồ núp tại lỗ châu mai đều run rẩy đứng lên, mặt vàng như đất, sợ sệt như chim sợ cành cong! Những hình đồ nay dù sao cũng chưa được huấn luyện chính quy, lại chưa từng trải qua trận chiến hỏa công chân chính, đối mặt với khí giới công thành lợi hại như xe đầu thạch, tỉnh lan khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh sợ hãi.
Nhưng còn hơn ba nghìn lão binh theo Mông Cức từ Cửu Nguyên tới đây lại vô cùng bình tĩnh, bọn họ cũng không vì sự tấn công của xe đầu thạch quân Hán mà sợ hãi, càng không bởi vì xe tỉnh lan quân Hán tới gần tường thành mà thất kinh, bọn họ chỉ lẳng lặng canh giữ ở đầu thành, đợi quân Hán đến vây đoạt thành.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sở Hán Tranh Bá
Tịch Mịch Kiếm Khách
Sở Hán Tranh Bá - Tịch Mịch Kiếm Khách
https://isach.info/story.php?story=so_han_tranh_ba__tich_mich_kiem_khach