Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 234: Lưu Ngạn Thăng Quan
C
ũng là con cháu trong gia đình cán bộ lãnh đạo, nhưng Trương Hạo lại có vẻ ôn hòa, biết điều hơn so với đứa con ăn chơi trác táng của Tôn Cốc. Cũng may là cha của y quan chức không cao, nếu cao hơn một chút thì chỉ sợ cũng không biết mình họ gì.
Tuy rằng đây cũng không phải là một vấn đề quá lớn, nhưng lại phản ánh trình độ của lãnh đạo. Trương Hạo có giáo dục, ít nhất chứng minh cách dạy con của vợ chồng Trương Bằng Viễn là tương đối cao. Khó trách người ta thường nói rằng, trình độ cao hay không cao, thì không cần nhìn gì khác ngoài vợ và con.
Ở lại nhà Trương Bằng Viễn dùng cơm, An Tại Đào cố ý giao hảo với Trương Hạo, rất nhanh liền cảm thấy thân thiết ngay. Vào buổi chiều, khi An Tại Đào chuẩn bị rời khỏi, Trương Hạo vẫn nhiệt tình tiễn An Tại Đào xuống dưới lầu, thấy hắn lái một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh thì không khỏi kinh hô một tiếng:
- Chú Tiểu An, xe của chú tuyệt quá, có thể chở cháu vài vòng được không?
An Tại Đào cười, vỗ vai Trương Hạo, cười ha hả:
- Không thành vấn đề, lên xe đi!
Hắn lái xe chở Trương Hạo dọc theo đường cao tốc hơn một tiếng rồi mới đưa Trương Hạo về lại nhà. Khi hắn về đến Quy Ninh thì đã hơn 7h tối.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong những ngày tết, An Tại Đào ngoại trừ tham gia một lần tụ hội do cơ quan Huyện ủy tổ chức thì không còn tham gia bất cứ một hoạt động nào, chỉ lẳng lặng ở nhà đọc sách, tận hưởng những ngày nghỉ tết thanh nhàn khó có được.
Thỉnh thoảng Tôn Hiểu Linh cũng vài lần gọi điện thoại xin chỉ thị cho một số công tác. Việc xây dựng cơ cấu khu kinh tế mới Tư Hà và việc điều phối nhân viên cơ bản đã xong, chỉ cần sang năm, sau khi toàn bộ nhân viên đã ổn định vị trí thì sẽ có thể bắt đầu hoạt động.
Sáng sớm ngày mùng 6, thấy An Tại Đào thức dậy mà tâm trạng có chút không yên, Trúc Tử không khỏi cười:
- Anh, chị Lưu Ngạn bảo sẽ trở về ngày mùng 5, mà hôm nay đã là ngày mùng 6 rồi mà vẫn chưa trở về. Sao anh không gọi điện thoại cho chị ấy?
An Tại Đào trừng mắt nhìn Trúc Tử, thuận tay nhéo vào cái mũi nhỏ nhắn của cô, nhưng Trúc Tử né tránh được:
- Anh, không được nhéo mũi em như vậy.
- Được rồi, để em thay anh gọi điện thoại hỏi thăm cho, hỏi chị Lưu Ngạn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao vẫn chưa trở về? Có người đang sốt ruột chờ đây.
Trúc Tử cười khanh khách rồi chạy đến bên cạnh chiếc điện thoại, gọi điện cho Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn lập tức tiếp điện thoại.
- Đào…!
Trúc Tử ho khan một chút:
- Chị Lưu Ngạn, em không phải là Đào, em là Trúc Tử.
Lưu Ngạn đầu dây bên kia lập tức xấu hổ, sẵng giọng nói:
- Con bé xấu xí này!
- Chị Lưu Ngạn, sao chị còn chưa trở về? Anh của em sốt ruột chờ chị đấy. Đến tỉnh rồi à, để em bảo anh ấy đi đón chị.
Trúc Tử cười khanh khách, trêu Lưu Ngạn trong điện thoại.
Cúp điện thoại, Trúc Tử nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của An Tại Đào đang nhìn chằm chằm vào mình thì cười nói:
- Anh, chị Lưu Ngạn đã đến tỉnh rồi, chị ấy bảo rất nhanh sẽ về đến huyện, là xe ở thành phố đưa chị ấy về.
Vào giữa trưa, nghe thấy tiếng mở cửa, Trúc Tử như một cơn gió chạy ào ra. An Tại Đào cũng hồi hộp, vội vàng đứng dậy bước đến. Cánh cửa vừa mở ra, Lưu Ngạn xuất hiện với chiếc áo khoác màu vàng nhạt, quấn một cái khăn choàng cổ màu hồng đậm, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ lên, ánh mắt trong suốt lướt qua đầu vai Trúc Tử, dừng lại trên người An Tại Đào.
- Chị Lưu Ngạn!
Trúc Tử thấy Lưu Ngạn không nhìn mình thì không khỏi có chút hờn dỗi, xoay cái eo thon nhỏ, kéo lấy cánh tay của cô.
- Trúc Tử, đây là quà chị Lưu Ngạn mua cho em đây.
Lưu Ngạn sau khi ổn định lại tinh thần, cúi người lấy từ trong túi xách ra một cái hộp xinh xắn:
- Trúc Tử, bên trong là socola nhập khẩu từ Mỹ, ăn rất ngon. Em cầm lấy ăn đi!
Oa! Trúc Tử cầm lấy cái hộp, rồi nhanh chóng mở ra. Một mùi hương thơm ngát bay ra ngoài, tràn ngập cả căn phòng. Hễ là con gái thì đều thích kẹo socola, Trúc Tử cũng không ngoại lệ. Cô bé nhẹ nhàng bốc ra một miếng, lột đi lớp vỏ thiếc bên ngoài, đang định bỏ vào miệng thì đột nhiên dừng lại, đưa miếng socola thơm lừng qua cho An Tại Đào:
- Anh, anh nếm thử trước đi!
- Trúc Tử, anh không ăn đồ ngọt, em ăn đi!
An Tại Đào cười ha hả, rồi giơ tay xoa đầu Trúc Tử:
- Đi chơi đi!
Trúc Tử lắc đầu nguầy nguậy, lấy tay đẩy miếng socola vào trong miệng An Tại Đào, xong rồi mới cười hì hì:
- Được rồi, giờ em ra ngoài chơi.
Trúc Tử vừa mới ra ngoài, Lưu Ngạn liền nhào vào lòng ngực của An Tại Đào, thân thể còn mang theo một mùi hương thơm ngát.
Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, cặp mắt mê ly, đôi hàng mi thật dài khẽ chớp khiến An Tại Đào không kìm nổi, liền cúi người hôn lên đôi môi cô.
Hai đôi môi gắn chặt vào nhau. Thân hình gắt gao ôm chặt. Hai người hôn nhau thật say đắm, như muốn giải tỏa hết nỗi tương tư nhớ mong trong lòng.
Lưu Ngạn nét mặt đỏ ửng. Cô nhẹ nhàng nỉ non:
- Đào, em nhớ anh nhiều lắm.
Đôi bàn tay nóng bỏng xoa vào bầu ngực khiến cô không kìm nổi kêu lên một tiếng, thân hình mềm nhũn, giống như miếng băng tan chảy trong lòng ngực của người đàn ông mình yêu thương.
An Tại Đào cúi người ôm Lưu Ngạn lên rồi vội vàng đi vào phòng ngủ. Sau khi đóng cửa phòng, hắn đặt Lưu Ngạn lên trên giường, thở một hơi thật dài, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của cô, dồn dập nói:
- Tiểu Ngạn, anh muốn….
Lưu Ngạn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, bộ ngực cao vút phập phồng dưới làn áo, mở to đôi mắt quyến rũ nhìn An Tại Đào:
- Đào, em cũng muốn…
Lưu Ngạn chậm rãi ngồi dậy, cởi bỏ quần áo trên người. Ánh đèn mờ ảo phản quang vào vách tường màu hồng, chiếu thẳng vào da thịt của cô làm cho người ta cảm thấy một cảm giác trong suốt và gợi cảm. Nhất là cô bởi vì động tình mà hai vai không ngừng run rẩy, lại càng hấp dẫn hơn. Còn phía dưới bộ ngực cao ngất là một khu rừng cần được khám phá.
An Tại Đào nhìn đến nỗi ngây dại.
Khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười lên:
- Đồ ngốc, đến đây đi!
Sau trận mây mưa, An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve thân hình mềm mại của Lưu Ngạn đang nằm trong lòng ngực của mình, bàn tay nhanh chóng lần mò về phía khu rừng rậm. Lưu Ngạn thân hình run lên một chút, lập tức lại một lần nữa cả người đỏ ửng lên.
- Đào, đừng, buổi tối được không?
Lưu Ngạn nắm lấy bàn tay đang thăm dò của An Tại Đào, thở hổn hển nói:
- Em còn có chuyện cần phải thương lượng với anh.
An Tại Đào cười ha hả, chậm rãi rút tay về, nhưng vẫn dùng những đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên da thịt của Lưu Ngạn, lập tức khơi dậy một mảnh xuân ý vô hạn.
Lưu Ngạn dùng cái chăn che lại thân hình, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc.
- Đào, khi em xuống máy bay, vốn nghĩ sẽ tạo cho anh một bất ngờ. Nhưng em còn chưa kịp gọi điện thoại thì liền nhận được điện thoại của Phó trưởng ban Trương của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nói là Bí thư Thành ủy Trương muốn gặp em.
Lưu Ngạn còn chưa nói xong thì An Tại Đào đã xen vào:
- Trương Bằng Viễn muốn tìm em nói chuyện? Sao lại như thế?
An Tại Đào chấn động trong lòng:
- Chẳng lẽ, thành phố muốn điều em đi sao?
- Ừ, Bí thư Trương sáng nay đã nói chuyện với em, nói là Nhật báo Phòng Sơn trước mắt quản lý rất hỗn loạn. Ban lãnh đạo Thành ủy rất bất mãn. Ông ấy biết em xuất thân từ giới truyền thông, nên muốn em đến nhật báo Phòng Sơn làm Tổng biên tập kiêm Trưởng ban biên tập. Đồng thời kiêm nhiệp luôn chức Tổng biên tập báo chiều Phòng Sơn.
Lưu Ngạn thở dài:
- Còn có Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Mịch.
- Đào, anh cảm thấy em có nên đi không?
An Tại Đào trầm ngâm một chút. Tổng biên tập kiêm Trưởng ban biên tập các cơ quan ngôn luận của Thành ủy đều là do Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy kiêm nhiệm. Lúc trước, vụ phóng viên của nhật báo Phòng Sơn nhận tiền bịt miệng đã gây nên ồn ào, khiến cho Trương Bằng Viễn sinh ra bất mãn, muốn mượn cơ hội này chỉnh đốn lại dư luận Phòng Sơn.
Lưu Ngạn là phóng viên xuất thân từ truyền thông trung ương thủ đô, lại đối chọi với Lý Vân Thu. Đối với ông ta mà nói, cô ấy chính là một sự lựa chọn thích hợp.
Cá nhân mà nói, An Tại Đào khẳng định là không muốn Lưu Ngạn rời khỏi mình. Nhưng hắn cũng biết, Lưu Ngạn thật sự cũng có chút luyến tiếc với giới truyền thông. Có thể quay trở về làm lại ngành của mình, cô có thể nói là thỏa mãn. Nếu không cô không xem nó là chuyện quan trọng mà thương lượng với An Tại Đào.
An Tại Đào cười, cúi xuống hôn lên gương mặt Lưu Ngạn:
- Tiểu Ngạn, nếu như em thích thì anh nghĩ em cứ thử xem. Dù sao ở thành phố hay là ở huyện đều không sao cả, khoảng cách rất gần. Nhưng anh không chịu em ở lại thành phố, chiều nào em cũng phải trở về.
Lưu Ngạn thấy An Tại Đào đồng ý thì gánh nặng trong lòng được giải tỏa. Cô vốn muốn quay trở về làm lại chuyên môn của mình, nhưng trong lòng lại lo lắng An Tại Đào không đồng ý cho cô đi.
- Đào, em mỗi ngày đều phải trở về chứ. Nhà của em ở đây, nếu em không trở về đây thì em đi đâu.
Nói đến đây, Lưu Ngạn ánh mắt phóng ra sự dịu dàng, chân thành dựa sát thân hình vào lòng ngực của An Tại Đào.
- Haha, đây là chuyện tốt mà.Tiểu Ngạn, xem như em được thăng quan nha. Chậc chậc, từ phó huyện lên chính huyện không đến một năm. Loại thăng quan tốc độ như vầy thật sự là làm cho người ta hâm mộ. Hỏng rồi, hỏng rồi, về sau em chính là lãnh đạo của anh.
An Tại Đào cười ha hả, Lưu Ngạn hung hăng nhéo vào bên hông của hắn:
- Ba hoa ít thôi!
codon.trai
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thanh
Cách Ngư
Quan Thanh - Cách Ngư
https://isach.info/story.php?story=quan_thanh__cach_ngu