Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lãng Tử Tại Đô Thị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 239: Phía Sau Bức Màn
N
hìn từ phía cửa sổ đối diện là một loạt các cửa sổ lớn, bức rèm bằng tơ thật màu đỏ tươi được kéo sang hai bên, có thể mở ra cảnh sắc ngoài cửa sổ cho chủ nhân ngắm nhìn. Mặc dù giá trị của bức rèm kém hơn so với mấy món đồ cổ được đặt bên cạnh nhưng rất nhiều người có cộng tất những gì cả đời mặc vào cũng không bằng một nửa giá trị tạo nên bức rèm này.
Trong phòng tuy hoa lệ thanh lịch, ung dung bất phàm nhưng lại chỉ có một cái ghế. Một người đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất đó, đối mặt với cửa sổ, tuy không nhìn rõ dáng vẻ nhưng vẫn biết đó là một cô gái. Mái tóc dài bóng loáng như tơ lụa, đổ xuống như thác nước, dưới ánh nắng mặt trời, cả người cô gái đó như được phủ một quầng sáng, khiến người ta chỉ ngửa lên nhưng không dám nhìn.
“Hoa lê vàng Hải Nam, ngàn năm không ra gì”, chiếc ghế dựa kia cũng được làm từ gỗ hoa lê vàng, lộ ra vẻ quý báu, nhìn từ hoa văn, nếu không được ngàn năm thì cũng phải 900 năm. Cái cây được chặt vào năm này để làm ghế càng làm tôn lên thân phận cao quý của chủ nhân.
Cô gái kia có chút lười biếng dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn từ tầng cao nhất của Đế Vương Building chỉ cảm thấy trong lòng thư thái, mây trắng phiêu diêu, vạn vật muôn dân đều ở dưới chân mình, nhân sinh đắc ý, không thể không như vậy.
Không biết cô gái kia đã ngồi bao lâu, dường như một pho tượng, không hề nhúc nhích, đôi tay ngọc ngà trong suốt nắm lấy tay vịn chiếc ghế, hiện ra sự mềm mại trắng khiết.
Trong phòng này có chút kì lạ, những công ty khác đều hiện đại đến mức không thể hiện đại hơn, chỉ sợ không theo kịp trào lưu, khiến người khác chê cười lạc hậu. Căn phòng này rất lớn nhưng chỉ có mấy món đồ bài trí, đến công cụ truyền tin cũng không có cái nào.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, nếu như không để ý thì chắc sẽ tưởng là ảo giác nhưng cô gái đang ngồi trên ghế dựa kia vốn đang trầm tư mà cũng nghe thấy, chỉ hạ giọng nói:
– Vào đi.
Quả thực cô nói cũng không to hơn muỗi kêu bao nhiêu, đừng nói là cách một cánh cửa dày, cho dù là đứng mặt đối mặt với cô cũng không dễ gì nghe thấy được rõ ràng, tuy vậy cửa đã được mở ra, một người nhẹ chân nhẹ tay bước đến.
Người kia có dáng cao đúng tiêu chuẩn, sống lưng thẳng tắp như một cây súng trường, đôi lông mày rậm, con ngươi có chút sâu, vốn thần sắc rất kiêu căng nhưng từ lúc đẩy cửa tiến vào đã trở nên ngoan ngoãn còn hơn cả chó Nhật. Anh ta bước lên phía trước mấy bước, dừng cách cô gái kia khoảng năm thước.
Ánh mắt người kia nhìn cô gái vô cùng phức tạp, trong đó có ba phần kính trọng và ngưỡng mộ, ba phần ái mộ, nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra vài phần thù hận và độc ác.
Cô gái kia không xoay người lại, chỉ hỏi:
– Mọi chuyện thế nào rồi?
Âm điệu của cô hơi cao một chút nhưng lại bình thản, không có bất kì cảm xúc gì, khiến người nghe cảm thấy sự mệt mỏi sâu kín, không kìm được muốn khóc một trận.
– Mọi việc đều theo chỉ bảo của chủ nhân.
Người kia vô cùng cung kính đáp, tuy cô gái kia thoạt nhìn có vẻ cao ngạo hơn anh ta vạn phần nhưng anh ta không dám có chút bất mãn nào.
Lần này cô gái kia không nói câu nào, dường như đã ngủ thiếp đi mất, lại dường như không nghe thấy gì.T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n Người đàn ông kia vẫn nói một cách cung kính:
– Uông Tử Hào chết rồi, vì cậu ta quá sợ hãi nên lúc Lâm Dật Phi truy hỏi, tuy chúng ta đã cảnh cáo cậu ta một lần nhưng cậu ta vẫn không nhịn được muốn nói ra chuyện của chúng ta, nhưng tôi không cho cậu ta cơ hội được nói ra.
– Trên đời này chính là như vậy.
Cô gái kia nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
– Muốn chết nhưng lại không thể chết, muốn sống nhưng lại không sống lâu được. Trung Cương, sau đó thì sao? Chẳng lẽ Lâm Dật Phi không tìm anh sao?
Nghe được tin Uông Tử Hào chết đối với cô gái kia không có chút chấn động nào, như thể đó chỉ là một con ruồi bị chết hay một con chó hoang chết ven đường.
– Nếu như cậu ta không tìm được tôi thì làm chủ nhân thất vọng quá rồi.
Dáng vẻ người đàn ông tên Trung Cương tràn đầy sự cuồng thái:
– Tôi ở trên tầng thấy cậu ta ngồi trong quán cà phê chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó trước mấy người cảnh sát, khi tôi đang ngắm bắn thì một tên cảnh sát xông lên, xem ra cũng có chút bản lĩnh, nhưng tên cảnh sát đó…
Trung Cương muốn nói lại thôi.
– Một tên cảnh sát mà anh cũng không đối phó được?
Cô gái kia hạ giọng nói nhưng trong giọng nói lại có sự lạnh lùng không nói ra được.
– Không phải là không thể đối phó được, nếu tôi muốn giết thì quả thực rất dễ dàng.
Trung Cương vội vàng nói:
– Nhưng cậu ta sử ra Nhạc Gia Quyền Pháp chính tông mà chủ nhân luôn nhấn mạnh, tuy vậy cậu ta câu nệ quá mức, thiếu sự tùy cơ ứng biến nhưng chắc chắn không phải là Nhạc Gia Quyền Pháp đang được lưu truyền hiện nay.
– Hả?
Hình như cô gái kia có chút hứng thú.
– Điều tra chi tiết về cậu ta, hỏi xem ai là người dạy cậu ta.
– Vâng, chốc nữa tôi sẽ cho người đi làm ngay.
Trung Cương đáp.
Cô gái kia trầm ngâm một lát lại hỏi:
– Sau đó thì sao? Anh có giao thủ với cậu ta không?
– Không.
Trung Cương lắc đầu nói, anh ta biết người giao thủ mà chủ nhân quan tâm hiển nhiên chính là Lâm Dật Phi chứ không phải tên cảnh sát kia.
– Vốn tôi luôn đợi cậu ta nhưng khi cậu ta tới không bao lâu sau thì lại có một đám cảnh sát lên cùng nên tôi làm theo lời chủ nhân dặn là chạy trốn vào phòng của Phục Bộ Ngọc Tử.
Anh ta nói đến đây thì khóe miệng hiện ra ý cười quỷ bí, hiển nhiên là nghĩ đến điều gì đó.
– Anh cười gì vậy?
Hình như cô gái kia thấy được ánh mắt của anh ta, lạnh lùng hỏi.
Trung Cương vô cùng sợ hãi, không biết tại sao cô gái không quay đầu lại mà vẫn biết được rõ ràng vẻ mặt của mình. Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu anh ta, trước đây cho dù có đối mặt với Nhạc Hạo Phong, Lâm Dật Phi và một đám cảnh sát thì anh ta cũng không hoảng loạn như vậy, trong cổ họng như có một ngụm đờm chẹn lại, không phát ra được tiếng nào.
– Bách Địa Trung Cương, anh nên thiếu một ngón tay rồi đấy.
Cô gái kia thở dài nói.
Có lẽ người khác không hiểu ý gì nhưng Bách Địa Trung Cương không chút do dự giơ tay trái ra, trên bàn tay trái đã thiếu một ngón tay, anh ta giơ tay phải lên, không biết đã rút ra con dao găm từ lúc nào, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Anh ta chỉ chém một đường, ngón tay áp út đã bị chặt đứt rồi giật một mảnh vải từ quần áo xuống bao cả máu và ngón tay vào, cắn chặt hàm răng, không rên tiếng nào.
– Anh chém cũng nhanh thật.
Cô gái kia hạ giọng nói:
– Nhưng anh phải nhớ một điều, đến lúc cả mười ngón tay đều bị chặt hết, nếu vẫn phải chém nữa thì e là chỉ có thể chém đầu của anh thôi.
Bách Địa Trung Cương gật đầu liên tục, không còn thấy vẻ mặt kiêu căng nữa, vốn khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn đã bị sự kinh hãi che mất. Cô gái này quả là thần thông, không ngờ người bướng bỉnh không chịu thuần phục này lại trở nên dễ bảo dưới tay cô.
– Hiện giờ anh có thể nói xem lúc nãy anh cười gì rồi đấy.
Cô gái kia vẫn không quay đầu lại nhưng dường như lại biết rất rõ ràng mọi chuyện phía sau, tuy vậy giọng điệu lúc này của cô đã khôi phục lại bình thường, bên trong còn ẩn sâu sự ủ rũ.
– Lúc ấy Phục Bộ Ngọc Tử vẫn đang tắm, lúc tôi vào phòng còn cố ý gây ra tiếng động rất lớn để dụ cô ấy ra. Đương nhiên cô ấy không biết thần cơ diệu toán của chủ nhân, lại tưởng lầm là kẻ trộm. Cô ấy ra cũng không chậm, cũng đúng lúc đó Lâm Dật Phi vào nên cô ấy ra tay chặn luôn Lâm Dật Phi.
Bách Địa Trung Cương cúi đầu xuống, sợ cô gái kia nhìn thấy được sự oán hận trong ánh mắt của mình, giọng nói nghe cũng có chút run rẩy:
– Tôi có một điều không hiểu được, không biết có nên nói hay không.
– Nói đi.
Cô gái kia thản nhiên nói.
– Nhà Phục Bộ, nhà Đằng Thôn bị chủ nhân chèn ép không có sức trả đũa, lúc nào trong lòng cũng ôm oán hận, lần này họ đến Trung Quốc, trên danh nghĩa là tham gia Bách Gia Hội gì đó nhưng thật ra là thầm tính kế, ngầm tìm những cao thủ võ thuật Trung Hoa để đối phó với chúng ta.
Bách Địa Trung Cương hỏi:
– Nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta lại để cho Lâm Dật Phi và cô ấy gặp nhau? Tuy võ công của Lâm Dật Phi cao hơn tôi một chút nhưng so với chủ nhân thì còn lâu mới bằng. Tuy vậy nhưng nếu như cậu ta cấu kết với nhà Phục Bộ thì sẽ đem lại rắc rối cho chủ nhân.
– Nên gặp nhau thì cứ gặp nhau đi, nếu vô duyên thì cầu cũng không được.
Cô gái kia thản nhiên nói:
– Thiên ý là thứ mà anh vĩnh viễn không thể nào đoán được.
– Chủ nhân nhìn xa trông rộng, thiên uy khó dò, thuộc hạ khó biết được một hai.
Trung Cương vốn là người cuồng ngạo ngang ngạnh nhưng lúc ở bên cô gái này thì lại rất ngoan ngoãn, những lời a dua nịnh hót chảy như nước sông Trường Giang.
Cô gái kia im lặng một lúc lâu, lúc này mới cười nói:
– Mấy năm nay, tôi chỉ thấy cuộc sống quá bình lặng, chẳng có rắc rối gì, thực ra đâu chỉ có hai nhà Phục Bộ và Đằng Thôn, nhà Bách Địa của các anh cũng là một chi của Y Hạ Lưu, năm đó bố anh là Bách Địa Kiều đã bị chính tay tôi giết, một đứa con hiếu thuận như anh chẳng lẽ lại không oán hận tôi sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lãng Tử Tại Đô Thị
Tiểu Mặc
Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc
https://isach.info/story.php?story=lang_tu_tai_do_thi__tieu_mac