Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại La Thiên Tôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 54: Ma Chi Quân Vương (Trung)
H
àn khí sắc bén, tựa hồ có thể đóng băng tất cả mọi thứ. Ba tên đại hán kia mặc dù tu vi cao hơn Tử Lạc một giai, thế nhưng trong hỗn chiến đã bị trọng thương. Mà Tử Lạc lại tập kích bất ngờ, nhất thời không đề phòng nên ăn trọn một kiếm. Hànkhí lạnh thấu xương xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, thân thể đóng thành một khối băng. Vô tình bị một cự chưởng giáng xuống, khối băng vỡ tan nát, ba tên cao thủ Thánh cấp hậu kỳ đỉnh cứ như vậy mà tiêu tan.
- Đa tạ.
Bạch ban đầu ngẩn ra, rồi sau đó mới cất tiếng nói.
- Nói chuyện sau đi, trước tiên đối phó với địch.
Tử Lạc lúc này đã đứng phía sau hắn, hai người tựa lưng vào nhau, đẩy cao tinh thần nhằm tùy cơ ứng biến. Nhờ có sự xuất hiện kịp thời của Tử Lạc giúp hắn dễ thở hơn một chút, có điều vẫn không dám lơ là mất cảnh giác, chẳng may sơ suất một li là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.
*Rống*
Đột nhiên từ đâu xuất hiện một con lôi báo, tốc độ như xé gió. Dù xung quanh có nhiều cao thủ, nhưng lôi báo đi qua nơi nào, thì chỗ đó có người bị giật điện. Trong viễn cảnh này mà chậm một giây thì mất đi cái mạng nhỏ. Bạch tròn mắt, chỉ thấy lôi báo kia như mũi lao, chi trước mạnh mẽ vồ lấy hắn.
- Bôn lôi quyền.
Lôi báo này, chính là do khí thế của Sở Hóa Long tạo thành. Khí thế dũng mãnh, một quyền này dù là cao thủ Thánh cấp trung kỳ cũng không dám đỡ. Thật không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn mà Sở Hóa Long đã phục hồi công lực, thậm chí còn mạnh hơn một bậc. Không hổ danh là người có thiên phú cao nhất của Sở gia gia tộc.
Đứng trước uy áp như thái sơn của Sở Hóa Long, Bạch ánh mắt khinh thường, khuôn mặt không chút biểu tình. Vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, vung lại một quyền đáp trả:
- Mộc chi lực – Liên hoa phá.
*Ầm*
Quyền kình va chạm, tạo nên một chấn động lớn. Cường giả xung quanh bị dư lực bức lùi, trên mặt không khỏi kinh sợ nhìn hai gã thanh niên trẻ tuổi. Mặt đất bên dưới bị nén xuống mặt đất, sâu đến bảy tám thước.
Cả Sở Hóa Long và Bạch đều bị bức ngược về phía sau. Lúc này, cánh tay của Bạch ôm lấy cái eo nhỏ của Tử Lạc, làm cho khuôn mặt nàng vốn băng lãnh ửng hồng lên, thật làm cho gã nam nhân nào cũng phải ngây ngất. Chỉ là trong cái cảnh long xà hỗn độn này, chẳng ai để ý đến biểu cảm mê người của nàng. Hắn vừa dừng cước bộ lại, lập tức thả tay, ánh mắt tập trung lên người Sở Hóa Long, lãnh đạm nói:
- Nàng nhớ cẩn trọng, nhanh chóng tìm chỗ nào nấp đi.
- Còn ngươi? – Tử Lạc sững người hỏi.
- Ta có chuyện cần phải giải quyết, xong việc ta trở lại ngay. Mau đi di!
Dứt lời, thân thể như mũi lao tiến về phía Sở Hóa Long. Tử Lạc nhìn theo bóng lưng hắn, mục quang xa xăm, rồi lại nhìn xuống, nghĩ đến câu nói của hắn, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác ấm áp. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, nàng lấy lại tinh thần đối phó địch nhân.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Sở Hóa Long bị bức lùi về sau, lửa giận trong lòng lại bùng phát lên. Quả thật đáng giận, một quyền vừa rồi đã là xuất toàn lực, Tinh Hồn vừa đối phó với hắn, vừa bảo vệ tiểu cô nương sau lưng, nhưng vẫn có thể bức lui được hắn. Đây quả thực là một sỉ nhục đối với một người luôn xem thường kẻ khác như Sở Hóa Long. Và đặc biệt là thất bại trước tên phế vật luôn bị hắn lăng mạ lúc còn nhỏ.
- Tinh Hồn, ta nhất định phải giết chết ngươi. Tử vân lôi báo, ra đây.
Sau lưng hắn, một vầng lôi quang chớp lóe, sau đó là Tử vân lôi báo khổng lồ xuất hiện. Tinh quang bùng phát, chỉ thấy tu vi Sở Hóa Long tăng lên nhanh chóng, từ Thánh cấp tiến thẳng đến Thần cấp. Thân thể trở nên lực lưỡng, ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén, ánh mắt dã thú hung hãn, rống lên một tiếng kinh thiên.
- Đà loa chưởng – Phong loa toàn hoàn.
Bạch nén phong cầu trên tay lại, dũng mãnh đấm Sở Hóa Long. Mặt đất vỡ vụn, sương mù khởi động, ẩn chứa cương kình bụi mảnh gào thét kích xạ bốn phương tám hướng. Đợt cuồng phong thổi qua, lộ ra thân hình của Bạch, còn Sở Hóa Long thì không thấy đâu.
Hắn ngước nhìn lên trời, thấy Sở Hóa Long đang ngự không. Vừa nãy khi hắn đánh tới, Sở Hóa Long đã kịp búng người bay lên cao, tránh khỏi một kích. Hắn định tiếp tục bay lên tấn công, thì nhận ra có một người còn mạnh hơn cả hắn đang đứng cạnh Sở Hóa Long.
Người thanh niên hoàng bào đó, chính là Lục hoàng tử Trịnh Dương Không.
Trịnh Dương Không nhíu mày nhìn xuống, ánh mắt kiêu ngạo pha chút hiếu kỳ. Tên trọng phạm Tinh Hồn này quả thật làm người ta kinh ngạc, vừa này còn nằm hấp hối mà bây giờ lại hung hăng đến vậy.
- Sở Hóa Long, một mình ngươi đánh không lại hắn đâu. Để bổn hoàng tử giúp ngươi.
Sở Hóa Long nhìn hắn, nét mặt lạnh nhạt:
- Không được, tên đó là đối thủ của thần. Bất cứ ai cũng không được nhúng vào.
- Sở Hóa Long, ngươi đừng quên, Tinh Hồn không chỉ có thù với ngươi, mà hắn còn đắc tội với Thái tử, là kẻ mà Thái tử căm thù nhất. Bổn hoàng tử nhận lệnh trực tiếp từ Thái tử, nếu như để hắn chạy thoát, quả thật ta gánh không nổi tội này đâu. – Trịnh Dương Không lãnh đạm đáp lại.
Sắc mặt Sở Hóa Long trở nên khó coi, hắn nói tiếp:
- Nhưng mà, nếu hoàng tử đối với với hắn, chỉ sở Thiên Phong chúng ta bị các thế lực khác đè ép.
Trịnh Dương Không khẽ cười giảo hoặc:
- Yên tâm, viện binh của ta đã tới.
- Cái gì?
Sở Hóa Long ngạc nhiên, đồng thời lúc đó một tiếng tru từ xa vang vọng tới. Tiếng kêu này nghe rất quen tai, rõ ràng là của Liệt vân điêu. Thiên Phong quốc chỉ duy nhất một người sở hữu Liệt Vân điêu, chính là Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không.
- Ngũ hoàng tử cũng tham gia vào vụ này sao?
- Thái tử đã sắp xếp mọi chuyện. Giờ là lúc chúng ta xuất toàn lực rồi đó.
- ………
Phía bên dưới, Bạch cau mày cảnh giác. Nhìn thanh niên hoàng bào đứng cạnh Sở Hóa Long, rõ ràng là một nhân vật trọng đại nào đó. Từ nãy đến giờ, thần thức hắn ta vẫn luôn dán chặt vào người Bạch. Nhất định phải cẩn trọng.
Đột nhiên người thanh niên đó bắn người từ không trung xuống, phía sau ẩn hiện một lôi long uy mãnh:
- Cửu tiêu lôi ngục.
Khoảng cách giữa Trịnh Dương Không và Bạch khoảng chừng trăm thước, thế nhưng uy áp vẫn khiến cho Bạch kinh hãi. Trịnh Dương Không vốn là cường giả Thiên Thần sơ kỳ vừa mới tấn chức, so với Bạch hơn đến hai phẩm giai. Nếu là Sở Hóa Long với Lý Tinh Vân trước đây, hắn còn có thể thủ hòa được. Nhưng mà đối phó với đại cường giả Thiên Thần cảnh, chỉ sợ một chiêu thôi cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Trong đầu hiện lên ý tưởng trốn khỏi chỗ này, dù sao đối phương mạnh mẽ hơn mình, làm rùa đen rút cổ cũng chẳng sao, còn hơn là mất mạng. Nhưng hắn vừa định nhấc chân bỏ chạy, thì nhận ra từ lúc nào, hai chân đã bị đóng một tầng băng dày.
- Chết tiệt, mình sơ ý quá.
Vừa nãy trầm tư đánh giá Trịnh Dương Không, một giây lơ là không ngờ bị đối phương đánh lén. Và người đó, không ai khác ngoài Lý Tinh Vân.
- Băng ngục, khởi!
- Tinh Hồn, lần này để xem ngươi làm cách nào trốn thoát. Lục hoàng tử, ra tay đi.
Bốn phía bị bao phủ bởi băng ngục, chân lại không nhúc nhích được. Phía trên cao, Trịnh Dương Không lại đánh xuống. Đầu óc hắn bây giờ hoàn toàn trống rỗng, lần này chết thật rồi sao? Bỗng nhiên lúc đó, những ký tự cổ quái xuất hiện trong đầu hắn. Miệng lẩm nhẩm, ánh mắt bỗng sáng lên. Khuôn mặt từ tuyệt vọng giờ tràn đầy tự tin, khí lưu xung quanh dao động, một luồng khí màu tím khẽ toát ra từ cơ thể.
- Chuyện gì thế kia?
Trịnh Dương Không bỗng tự hỏi, nhưng thân thể vẫn không có dừng lại. Lôi long gào thét, lôi ngục giáng thế. Bởi vì muốn bắt sống Bạch, nên Trịnh Dương Không chỉ vận dụng có ba thành công lực. Nhiêu đó thôi, hắn đủ tự tin để đánh gục được tên trọng phạm nhỏ bé kia. Thế nhưng hắn đã lầm, ngay khi lôi quyền của hắn vừa chạm đến chỗ Bạch, thì bị bàn tay Bạch chụp lại, nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên chảy đến cánh tay, rồi vô thanh vô tức biến mất.
- Đại la công – Thiên ma thoái cốt hấp khí công.
- Á, nguyên lực của ta? Tên hỗn đản khốn kiếp!
Trịnh Dương Không gào thét. Hắn cảm nhận được, mỗi giây trôi qua, nguyên lực của hắn nhanh chóng biến mất. Chính xác là nó đã truyền sang cho Bạch, công phu hấp thụ nguyên lực người khác, đây là lần đầu tiên Trịnh Dương Không chứng kiến và trực tiếp trải nghiệm. Trịnh Dương Không thì tu vi hạ xuống một phẩm, còn Bạch thì mạnh lên thấy rõ.
- Đừng tưởng muốn làm gì thì làm. Đạp thiên thối!
Nộ hỏa bùng phát, Trịnh Dương Không đạp một cước vào Bạch, thân thể bắn lên trên, nguyên lực lúc này mơi ngưng mất đi. Còn Bạch thì ngã nhào về phía sau, trên ngực nhói lên một cơn đau. Miệng phun ra một ngụm tinh huyết, có điều khí sắc thì ổn hơn nhiều. Hấp thụ đi một lượng lớn nguyên lực của Trịnh Dương Không, giúp cho thương thế hắn phục hồi tám phần, giờ dính phải một cước thì cũng không ăn nhằm gì.
Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân lùi đến chỗ Trịnh Dương Không, kinh ngạc hỏi:
- Lục hoàng tử, người không sao chứ?
- Hừ, tên đó có công pháp tà dị, vừa nãy đã hấp thụ nguyên lực của ta. Thật đáng giận.
Trịnh Dương Không sắc mặt nhăn nheo, mắt lóe hỏa mang, rõ ràng là rất tức giận. Thật không ngờ hắn lại bị một con kiến hôi Thần cấp bức lùi, hận không thể nhào lên xé tan Bạch ra thành trăm mảnh. Sở Hóa Long trầm tư một phút, sực nhớ ra:
- Phải rồi, hắn ta trước đây khi trốn khỏi Sở gia đã chạy vào Ám minh sâm lâm, có lẽ vô tình đi vào một động phủ của cường giả vẫn lạc nào đó, học được một thân tuyệt học mới được như hôm nay. Nếu bắt được hắn, ép hắn nói ra, điện hạ hẳn là rất vui.
Nghe Sở Hóa Long kể, ánh mắt Trịnh Dương Không bao phủ một tầng hàn mang. Chiêu hấp thụ nguyên lực người khác, nếu như hắn có thể học được thì sẽ càng lúc càng mạnh. Có khi còn vượt qua cả Thái tử nữa. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải moi ra tâm pháp kì dị kia từ miệng của Bạch.
- Tốt lắm, cứ làm như vậy. Các ngươi hỗ trợ, bổn hoàng tử sẽ đích thân đè nát hắn.
Sát khí của Trịnh Dương Không lan tỏa khắp thiên địa. Xích Hóa Thành, Già Diệp… các thế lực khác liền biết được Trịnh Dương Không chính là muốn bắt sống kẻ nắm giữ thần khí. Bọn chúng đương nhiên chẳng ai muốn thần khí lọt vào tay Thiên Phong quốc cả. Trong tứ đại đế quốc hiện tại, Thiên Phong quốc chính là quốc gia mạnh nhất, nếu thành công thu lấy thần khí nữa, thì không khác gì hổ mọc thêm cánh. Trong tương lai không xa sẽ bắt đầu ý đồ thống nhất Huyền Thiên giới.
Chỉ là, dù muốn cũng lực bất tòng tâm. Xích Hóa Thành mắt bắn nộ hỏa, không cam chịu liền đề nghị:
- Các vị, trước tiên chúng ta hợp sức đánh lui Thiên Phong quốc. Sau đó, bên nào mạnh nhất, thần khí sẽ thuộc về bên đó.
- Đúng vậy, tuyệt đối không thể để thần khí lọt vào tay Trịnh Dương Không được.
- ……..
Những lời này đều lọt vào tai Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân và cường giả Thiên Phong quốc. Trừ Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân ra, ai nấy đều biến sắc, khuông mặt khống giấu được sự sợ hãi. Đột nhiên Trịnh Dương Không cười lớn, thái độ khinh thường, cao ngạo nói:
- Hợp sức đối phó Thiên Phong sao? Bằng vào các ngươi vẫn chưa đủ tư cách. Thần khí sớm đã định sẽ do Thiên Phong quốc chưởng quản, không ai có thể ngăn cản cả. Ha ha ha…
- Trịnh Dương Không, ngươi đừng ngông cuồng. Ta công nhận ngươi thực sự rất mạnh, nhưng mà bọn ta liên thủ lại, chưa chắc ngươi có thể địch lại. – Xích Hóa Thành hừ lạnh nói.
Trịnh Dương Không cười giảo hoạt, ý tứ khinh phong đạm bạc:
- Liên thủ đối sao, ngươi làm bổn hoàng tử sợ quá. Chắc là, bổn hoàng tử cũng nên tặng các ngươi một cái bất ngờ thật lớn à.
Xích Hóa Thành cùng mấy thế lực đồng minh tạm thời không hiểu ý tức của Trịnh Dương Không. Nhưng chỉ một giây thôi, bọn chúng liền cảm nhận được một luồng uy áp khủng bố từ hướng đông bắc kéo đến. Ngay lập tức, Xích Hóa Thành hiểu ngay. Từ lâu Thiên Phong quốc và Viêm Dương quốc xảy ra chiến tranh, nên quân đội trấn thủ biên giới rất đông, cao thủ nhiều như mây không đếm xuể. Hắn tức giận, quát lớn:
- Đáng ghét. Trịnh Dương Không, thì ra từ lâu ngươi đã có chuẩn bị.
- Quá khen, nhưng ý tứ này không phải là của ta. Mà là kế hoạch của Thái tử điện hạ.
- Trịnh Thần Không? Hừ, quả thật cơ trí hơn người, xứng đáng với một chữ “thần”.
Từ lâu, danh tiếng của đương kim Thái tử Thiên Phong quốc Trịnh Thần Không đã lan tỏa khắp Huyền Thiên giới, tựa như sấm vang bên tai. Các thế lực tại tứ đại đế quốc, nghe đến cái tên này đều rất kiêng kỵ. Không nói đến sự thông minh cơ trí, chỉ riêng việc chưa đến ba mươi tuổi đã đột phá Thần Vương cũng đủ để người ta khiếp sợ rồi.
Xích Hóa Thành cũng quân đồng minh khựng lại, không biết nên ứng phó thế nào. Bạch đứng đằng xa, toàn bộ câu chuyện đã lọt vào tai hắn. Mà hắn cũng cảm nhận uy hiếp đang kéo tới ngày một gần, tình huống quả thật ngàn cân treo sợi tóc. Ý nghĩ bỏ trôn lóe lên trong đầu, nhưng đáng tiếc lại không thể thực hiện. Trịnh Dương Không một mặt đối đáp với đám Xích Hóa Thành, một mặt dán chặt thần thức lên người Bạch. Còn có Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đứng đằng sau Trịnh Dương Không nữa, mọi hành động của hắn đều nằm rõ trong lòng bàn tay của ba người Trịnh Dương Không.
Trịnh Dương Không nét mặt kiêu ngạo, hùng hồn nói tiếp:
- Ta cho các ngươi một phút để rời khỏi đây, và tốt hơn hết là bỏ đi suy nghĩ về thần khí đi. Nếu không, hắc hắc, đừng trách sao chúng ta độc ác.
Chúng nhân khẽ kinh động. Lời nói của Trịnh Dương Không đúng là hoàn toàn chính xác. Nhưng mà, sức hấp dẫn của thần khí vẫn là rất lớn. Thiên Phong quốc bây giờ như mãnh hổ, có thêm thần khí nữa… quả thật không ai dám nghĩ đến cái kết quả tiếp theo.
Bỗng có người không chịu đựng được. Nhìn y phục dường như là cao thủ Bạo Tuyết đế quốc. Tu vi mấy tên này đều là Thiên thần cường giả, so với Trịnh Dương Không chỉ kém một chút. Bọn chúng giọng nói hăm dọa:
- Đừng tưởng chúng ta sợ. Mọi người, nhân lúc viện quân của hắn chưa đến, giết chết tên ngông cuồng này, sau đó thần khí sẽ quyết định thuộc về ai.
- Được, ta đồng ý. Giết chết hắn.
Trịnh Dương Không mục quang thoáng qua nét kinh ngạc. Đám sâu bọ này, không ngờ đến giờ vẫn có tư tưởng với thần khí. Có điều, hắn không sợ tí nào, nét mặt càng thêm hứng thú cùng độc ác. Ngọc phù trên tay bóp nát, dường như là đang truyền âm. Và quả thật như vậy. Đám cao thủ Bạo Tuyết đế quốc chưa kịp động thủ, thì một luồng âm ba xé gió truyền đến, khí thế bài lãng, như muốn thôn phệ thiên địa. Huyết tinh đầy trời, mùi máu lan tỏa làm người ta buồn nôn. Mấy chục tên Thiên thần cường giả cứ như vậy mà chết, thậm chí còn không biết vì sao mình chết nữa.
Xích Hóa Thành vừa kinh vừa sợ, giọng nói run run:
- Đây… đây là tiếng gầm của Liệt Vân điêu. Chẳng lẽ người đến là Trịnh Trường Không?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại La Thiên Tôn
Chiến Thần Đà
Đại La Thiên Tôn - Chiến Thần Đà
https://isach.info/story.php?story=dai_la_thien_ton__chien_than_da