Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Nguyệt Đương Không
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 153: Thần Câu* Cứu Chủ.
(*Câu: con ngựa)
Tiếng bước chân của lạc đà dần rõ hơn. Không lâu sau, nó như tiếng nổ vang như sấm dậy. Mặt đất như rung chuyển. Dưới ánh nắng gay gắt, kẻ địch cưỡi lạc đà giống ảo ảnh và thực tế đan xen với nhau, bước vào tầm mắt họ như những u linh.
Long Ưng thầm kêu cứu mạng. Hắn đã lĩnh giáo được sức mạnh siêu việt của lạc đà khi xưng hùng sa mạc. Chúng không phải đang chạy, mà đang nhảy lên, giống như đang khiêu vũ, tiến lại gần họ mà không hề tốn sức.
Đến khi nhìn rõ, hắn mới biết kẻ địch đến cả nghìn người. Hắn nhớ Lâm Tráng nói, lạc đà có thể đi hơn mười ngày trong sa mạc mà không ngủ nghỉ, không uống lấy một giọt nước. Lòng Long Ưng như bị đóng băng.
Tuyết Nhi nhấc vó lên hí vang, còn dùng đầu đập vào vai Long Ưng, giục hắn chạy đi.
Không còn lựa chọn nào khác, hắn leo lên lưng ngựa, chạy về phía bắc.
Kẻ địch nhận thấy sức ngựa không thể bằng lạc đà, bèn cùng đuổi theo. Nếu Long Ưng cưỡi con ngựa bình thường, có lẽ không thể chịu nổi một ngày một đêm đã kiệt sức và chết dưới cái nóng hầm hập. May mà Tuyết Nhi là con ngựa thần được trời ưu ái, chạy liền ba ngày ba đêm vẫn không tỏ vẻ mệt mỏi, và không chịu dừng lại.
Hắn cũng biết dừng lại đồng nghĩa với cái chết. Và, đành nghe theo lệnh trời, để mặc Tuyết Nhi chạy không ngừng.
Tiếng lạc đà đuổi phía sau lúc xa lúc gần, như bị ma đuổi theo vậy.
Lên đồi xuống đồi, đầu Long Ưng như căng lên. Sức lực bỏ ra đột phá vòng vây đêm đó vẫn chưa kịp bổ sung, hắn lại phải liên tục dùng Ma Khí để hỗ trợ Tuyết Nhi. Còn phải cố gắng vừa chạy vừa dùng nước đưa cho Tuyết Nhi uống. Hết nước, hắn vất lọ nước, nằm phục trên người Tuyết Nhi, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, rồi không biết gì nữa.
Long Ưng giật mình tỉnh lại. Thể lực đã phục hồi, Ma Khí tràn đầy.
Tuyết Nhi dừng lại, đứng yên lặng một cách bất thường. Long Ưng chợt xuất hiện một cảm giác cực kỳ xấu. Hắn đảo mắt nhìn. Trước măt không còn là cảnh sa mạc khiến người ta tuyệt vọng nữa, mà đã vào vùng bán hoang mạc. Hắn đang ở trong một khu rừng hồ dương thưa.
Vội vàng nhảy xuống, tháo yên ngựa, hắn lấy chiếc túi da dê đựng đầy nước, rồi đi đến trước Tuyết Nhi. Một tay ấn đầu ngựa, một tay hắn cho ngựa uống nước.
Tuyết Nhi nhắm mắt. Dù thế nào cũng không chịu mở miệng. Nhét miệng túi vào miệng, nó cũng nhổ nước ra.
Bàn tay Long Ưng đang ấn đầu ngựa trở nên run rẩy. Nước mắt trào ra không khống chế nổi. Tuyết Nhi sẽ không sống nổi nữa. Nó không nhận Ma Khí của hắn chỉ còn sự kiêu ngạo của một con vật dũng mãnh, khiến nó không chịu đổ gục trước hơi thở cuối cùng.
Đầu óc Long Ưng trống rỗng. Trong nỗi đau thương cùng cực, hắn không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì. Từ sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ ở hoang cốc, hắn luôn rất thuận lợi. Nhưng, giờ đây cuối cùng hắn đã phải nếm trải sự đau khổ của sinh ly tử biệt. Chính trong lúc này, đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ. Hắn vội giơ tay vào yên ngựa, tìm đến món quà đáp lễ của Ba Đạt. Đó là túi muối mà Ba Đạt nói có thể cứu mạng ngựa. May mà hắn không vất đi.
Long Ưng rút túi muối ra, nhét vào miệng Tuyết Nhi. Ai ngờ nó không chịu ăn, mà còn khó nhọc phì ra.
Không chịu nổi, hắn buông tiếng khóc. Khi không còn cách nào khác, hắn chợt nghĩ ra, nắm một ít muối vào lòng bàn tay, rồi dùng tay đựng nước, hòa muối vào với nước, nâng đầu ngựa dậy, đổ nước muối vào họng nó.
Lần này Tuyết Nhi đã nghe lời. Nó uống hết số nước muối. Long Ưng vui mừng, bỏ muối vào trong chiếc túi da dê, rồi lắc đều lên cho Tuyết Nhi uống.
Con ngựa uống từng ngụm lớn, còn mở mắt ra, rõ ràng đã hồi phục lại một chút.
Sau khi Long Ưng cho nó ăn thêm một túi nước muối, hắn ôm lấy cổ ngựa, chầm chậm dồn Ma Khí vào cơ thể ngựa.
Hắn ngã lên mặt đất, mặt đầy nước, có điều lần này là những giọt nước mắt vui sướng.
Tuyết Nhi đã trở lại trạng thái bình thường, không ngừng đạp chân, còn thò đầu ra phía trước, thân mật cùng hắn.
Long Ưng ôm lấy cổ ngựa, trong lòng xúc động. Lần này, ngựa yêu dồn hết sức lực mới cứu hắn khỏi cái chết. Nếu Tuyết Nhi chết, về sau hắn cũng không vui vẻ nổi. Nghĩ đến hai thái cực là sống và chết, hắn ớn lạnh. Và, hắn càng vui mừng vì tình hình không phát triển theo hướng bất hạnh.
Mặt trời đã xuống núi.
Tuyết Nhi lại giục hắn lên đường.
Làm sao Long Ưng chịu để Tuyết Nhi chịu khổ tiếp. Hắn tự mang yên ngựa và túi nước duy nhất còn lại rồi triển khai cước pháp để con ngựa yêu đuổi theo phía sau, cùng đi về phía tây.
Điểm tới là nơi thịnh vượng nhất của vùng này – thành Vu Điền ở thủ đô nước Vu Điền.
Đi liền mười sáu ngày, hắn đã tới ốc đảo lớn ở Đại lục, nơi xây dựng Vu Điền.
Sau khi trải nghiệm sự gian khổ và nguy hiểm trên sa mạc, đại thảo nguyên trước mắt Long Ưng trở nên đẹp đẽ. Sơn mạch Côn Lôn bên trái trải dài. Đỉnh núi tuyết nhô lên. Ốc đảo giống như một chiếc thảm trải dài từ chân núi, men đến vùng đất bằng phẳng. Thung lũng, đồng bằng, rừng cây rậm rạm, những cây tùng giống như mũi kiếm sắc nhọn chỉ lên nền trời xanh. Cỏ xanh như một tấm đệm, đang vào mùa mơn mởn. Trên trời mây trắng lững lờ trôi, dưới đất từng đợt sóng cỏ dồn lên theo làn gió. Hoa nở khắp nơi. Cách đó không xa là một con sông nhỏ đang tấu lên bản nhạc tự nhiên. Mùi thơm của hoa cỏ theo làn gió dịu dàng bay vào mũi, khiến lòng hắn khoan khoái.
Nếu một ngày nào đó có thể dẫn Tiểu Ma Nữ, Nhân Nhã và những người khác tới đây, họ sẽ vui đến chừng nào? Nghĩ đến đây, hắn bèn nhớ tới tiên môn. Nó giống như việc cũ luân hồi đã xảy ra biết bao kiếp trước. Thời gian thực sự có thể chữa lành mọi thứ, đặc biệt là một cuộc lữ hành gian khổ thế này.
Tuyết Nhi đang ăn cỏ phía sau hắn đột nhiên nhảy lên hí vang.
Long Ưng giật mình lo lắng, nhìn về phía nó. Thấy ánh mắt nó kỳ lạ, nhìn chằm chằm về phía núi Côn Lôn, còn không ngừng ngẩng đầu hí vang, trạng thái rất hưng phấn.
Hắn nhìn theo ánh mắt ngựa thì thấy từ đằng xa có một bầy ngựa hoang đang chạy tới.
Long Ưng hiểu ra, người nào ngựa nấy. Tuyết Nhi ngửi thấy mùi ngựa cái đang động dục, “động sắc tâm”, nên muốn “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Hắn bước tới ôm lấy cổ Tuyết Nhi rồi nói:
- Có phải ngươi muốn đi chơi một lát không?
Không biết Tuyết Nhi có hiểu câu nói của hay không, nó quay đầu lại liếm hắn, rồi không ngừng hí nhẹ.
Long Ưng cười ha ha, vỗ mạnh vào nó, rồi nói:
- Đi đi! Ta đi tìm đường xong rồi sẽ quay về tìm ngươi!
Hắn buông nó ra, rồi lại vỗ lên mông ngựa.
Tuyết Nhi vui mừng hí lên một tiếng, tung bốn vó, chạy thẳng không quay đầu lại.
Lòng Long Ưng ngập tràn tình cảm sâu sắc với Tuyết Nhi. Hắn thầm nhủ, cho chú ngựa yêu đầy hoang dã thả sức vui chơi tự do trên đại thảo nguyên xinh đẹp này, thực sự là một cách đền đáp nó tốt nhất.
Hắn không tin bầy ngựa hoang sẽ xua đuổi Tuyết Nhi. Bởi Tuyết Nhi là Tà Đế của loài ngựa, nên dù là ngựa cái hay ngựa đực, đều phải thuần phục trước nó.
Đến khi Tuyết Nhi trở thành một chấm đen nhỏ trong bầy ngựa hoang, hòa vào những con ngựa khác, hắn mới ngừng nghĩ, thu dọn yên ngựa, một mình lên đường.
Dù Long Ưng chuẩn bị tâm lý trước, khi đến thành Vu Điền, hắn vẫn không khỏi cảm thán bởi quy mô, sự giàu có, nét đặc sắc và thịnh vượng của cái thành nổi tiếng Tây Vực này.
Thành Vu Điền nằm ở vị trí chính giữa sa mạc Taklimakan và ốc đảo sơn mạch Côn Lôn. Kẹp giữa hai dòng đầu nguồn của sông Hòa Điền là sông Karakash và sông Yurungkash. Hai dòng sông lớn hội tụ ở phía bắc Vu Điền, hình thành nên sông Hòa Điền đổ vào biển chết. Nó hình thành con đường xanh xuyên qua sa mạc Taklimakan. Đi theo con đường này có thể đến nước Quy Tư nằm ở phía bắc biển Đại Sa.
Vu Điền không những là con đường bắt buộc phải đi qua khi tới Ba Tư, Thiên Trúc, mà còn là con đường duy nhất để qua biển chết. Vì vậy, có thể tưởng tượng được sự thịnh vượng của nó.
Thành Vu Điền phân thành hai bộ phận là ngoài và trong. Thành ngoài không có tường thành, được hình thành bởi một quần thế kiến trúc không theo quy tắc. Các con đường lớn nhỏ, rộng hẹp, vòng vèo khác nhau đầy những khách lữ hành đến từ khắp nơi. Ở những con đường hơi rộng, trải đầy các gian hàng. Những chỗ đất trống náo nhiệt như hội chợ. Mọi người đến từ các tộc, bày sạp hàng và lớn tiếng rao. Khách mua hàng không ngớt, là một nơi rất thuận lợi.
Điểm đặc sắc là trước khi vào thành trong, đi qua quảng trường rộng hơn hai nghìn bước. Hai đầu quảng trường dựng hơn mười chiếc lều lớn có thể chứa hàng trăm người, khiến người ta có cảm giác hùng vĩ.
Trong không khí đầy những mùi khác nhau, đương nhiên không thể thiếu mùi lạc đà, trâu bò, ngựa dê.
Long Ưng nhường đường ột đội mục dân đang lùa dê vào thành trong. Hắn bèn chen vào trong đám người đó. Mái vòm của Thanh Chân Tự nhấp nhô. Ở phía bắc, một kiến trúc như tòa thành sừng sững mọc lên trên một ngọn đồi với khí thế hừng hực. Chúng giống như Nha Trướng và Nhiêu Nhạc của Lý Trí Cơ. Chỉ khác, quy mô lớn hơn gấp nhiều lần.
Đường vào thành có hơn mười trạm gác, nhưng họ không hề gây khó dễ cho ai, mà chỉ thờ ơ quan sát.
Trước khi vào thành, Long Ưng đã đeo mặt nạ xấu. Đám quân binh nhìn thấy gương mặt của hắn, vội nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn thêm.
Tại thành trong có quy tắc chủ phó rõ ràng. Nhiều nhánh nhỏ của sông Hòa Điền chảy về phía đông nam, khiến thành Vu Điền đầy sức sống làm hắn liên tưởng đã đến thành trấn Giang Nam sông ngòi chằng chịt.
Hai bên đường chính đến lâu đài có đầy nhà nghỉ. Long Ưng giả làm người Thổ Phiên. Nhưng nhìn thái độ của người chủ quán, hắn biết y đã nhận ra mình là người Hán. Tìm được một gian nhà tạm ưng ý, hắn lấy một thỏi vàng, đổi hơn một trăm chuỗi tiền đồng Hòa Điền. Hắn trả tiền nhà nghỉ. Căn phòng ở hậu viện tuy tối nhưng rộng rãi, chất đầy chiếu cỏ, thảm lông và vật dụng nấu nướng. Long Ưng chẳng thèm để ý. Hắn vùi đầu ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Không những tinh thần hắn đã hoàn toàn hồi phục, Ma Công còn như tiến bộ hơn. Trong tâm trạng rất tốt, hắn rời khỏi nhà nghỉ, bước vào khu thành phố kỳ lạ đầy người và ngựa từ các nước.
Long Ưng và hơn mười thương nhân thổ Hỏa La chen vào một cửa hiệu đồ ăn sẵn, dùng canh dê cay xè. Trời nóng, ai nấy đều đổ mồ hôi như tắm. Mồ hôi khiến hắn khó chịu. Mặt nạ xấu của hắn bị chảy ra. Sau khi trải qua cuộc lữ hành trong sa mạc đầy nguy hiểm và chết chóc, cảm giác của mồ hôi và máu khiến hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Hắn thầm nghĩ, tình hình hiện tại giống như sau khi Tuyết Nhi và đám ngựa tới Đại U Linh, ăn cỏ và uống nước bên bờ suối nước nóng.
Có điều hắn vẫn đau đầu.
Vừa rồi, hắn đã hỏi hơn 10 người Vu Điền lớn tuổi, thăm dò tuyến đường đến Thổ Phiên. Không ai hiểu tiếng Đột Quyết. May mà có ba người trong số đó hơi hiểu một chút. Nhưng mỗi người đều nói khác nhau. Điều giống nhau duy nhất là họ đều mơ hồ không rõ ràng. Những địa danh họ nói bằng tiếng địa phương khiến hắn không hiểu. Vì vậy, không biết họ muốn chỉ nơi nào.
Xem ra phải tìm người Hán ở đây để hỏi đường.
Chính lúc này, có hai cô gái không biết từ đâu đến, làm hắn chú ý. Họ trùm một tấm vải đen kín cả người, chỉ lộ ra đôi mắt. Có lẽ vì hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, nên ánh mắt của họ rất trong sáng và rung động lòng người. Cơ thể họ được bọc bằng chiếc áo bào dài kiều diễm, thướt tha quyến rũ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Nguyệt Đương Không
Huỳnh Dị
Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị
https://isach.info/story.php?story=nhat_nguyet_duong_khong__huynh_di