Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 4 - Chương 24: Chênh Lệch Làm Người Ta Tuyệt Vọng
Đ
ổng Chiên mặc giáp da, đội mũ trụ trông rất oai phong, nhìn Vân Tranh nói: - Hãy sống sót trở về, ngươi là đối thủ tương lai của ta, ta không muốn ngươi bị chết trước khi ta đánh bại ngươi.
Vân Tranh nghiêm túc nói: - Có phải đối thủ hay không rất khó nói, nhưng ta nhất định sống sót trở về.
Đổng Chiên gật đầu thúc ngựa đi, Quỷ chương cười ha hả đấm ngực Vân Tranh: - Đánh trận thật với ngươi nhất định rất thú vị, ta không đợi nổi nữa rồi, có điều yên tâm, ta chỉ bắt ngươi, không giết ngươi đâu, đánh cho tới ngươi sợ thì thôi.
Không đợi Vân Tranh trả lời, lấy từ trong lòng một cái bao vải ấn vào lòng y rồi thúc ngựa đuổi theo Đổng Chiên, hòa vào đội ngũ dài dằng dặc, Vân Tranh mở bọc vải ra, không ngờ là là bộ trang sức bằng noãn ngọc, cầm còn ấm.
- Sau này nếu thực sự gặp nhau trên chiến trường, ta sẽ tha ngươi ba lần. Lẩm bẩm câu đó xong, Vân Tranh quay đầu ngựa, khẽ kéo cương, con ngựa dựng vó hí vang, y chỉ tay về phía trước, hô lớn với đội ngũ: - Xuất phát, mục tiêu là Ngân Châu!
- Tuân lệnh.
Hai trăm người đồng thanh đáp lại, làm Ngỗi Minh ngồi trên ngựa có chút sửng sốt, vừa rồi Vân Tranh thể hiện ra tư thế oai hùng, khác hẳn sự nhũn nhặn trước đó.
Tôn thất chỉ vung roi đét lên đầu la, chiếc xe la đi đầu liền hướng về phía đông, Hàn Lâm chỉ cần có xe để ngồi là không chịu cưỡi ngựa, Vân Tranh nhìn thấy ông ta cưỡi ngựa rồi, không hề kém hơn kỵ binh Thanh Đường, nhưng ông ta thích ngồi trong xe, lén lút nhìn mỗi người trong đội ngũ, chứ không thích tự do rong ruổi trên lưng ngựa.
Vân Tranh cần tới Khách La Xuyên sớm một chút, nơi đó là chiến trường dự kiến của Một Tàng Ngoa Bàng và Giác Tư La, chiến đấu quy mô nhỏ đã bắt đầu, y muốn xem đại chiến quy mô mười vạn quân thời cổ là cảnh tượng thế nào.
Tây Hạ và Giác Tư La đánh nhau nhiều lắm rồi, hai bên hiểu nhau tới mức mưu kế không còn chỗ dụng võ nữa, nên sau vài cuộc thăm dò nhỏ quyết định hội chiến, bọn họ đều là dân tộc bán du mục, bán nông canh, căn bản không chịu nổi cuộc chiến lâu ngày.
Cưỡi ngựa ba dặm là hưởng thụ, cưỡi ngựa ba mươi dặm thành gánh nặng, cưỡi ngựa ba trăm dặm là thống khổ to lớn, đi từ lúc mặt trời mọc cho tới lúc mặt trời lặn mới được một trăm năm mươi dặm, đó gọi là tốc độ rùa bò, mùa đông mặt trời lặn sớm, mỗi ngày chỉ năm canh giờ có nắng, tốc độ này chẳng khác đi bộ là bao, ngựa có thể chịu được chứ người thì nghiêng ngả hết rồi.
Vân Tranh vẫn còn khá, cho dù bắp đùi đã tê dại, vẫn giữ được thể diện tướng chủ, phong độ tốt nhất đương nhiên là Lãng Cách Lý, một trăm năm mươi dặm mà cứ như không có gì, tiếp đó là Ngỗi Minh và hai nha hoàn, tuy xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi nhưng xem chừng đi thêm năm mươi dặm nữa cũng không thành vấn đề.
Ngỗi Minh nhìn đội quân "chiến bại" của Vân Tranh, mỉm cười chế nhạo: - Ta từng theo đại quân thúc phụ ngày đi một trăm tám mươi dặm, nữ nhi trên thảo nguyên đều có thể làm được điều ấy.
Đúng là sự chênh lệch khiến người ta tuyệt vọng, hai trăm người của y đã là tinh anh của Giáp Tử doanh, thời gian qua trên thảo nguyên rèn luyện không ít vậy còn như thế, Vân Tranh gần như muốn bỏ tham vọng huấn luyện kỵ binh, đến nữ nhi thảo nguyên còn chẳng so nổi, so sao được với hàng vạn chiến sĩ của người ta.
Lương Tiếp phải buộc mình lên ngựa để tránh bị ngã, ai cũng biết đùi mình đã bị mài nát rồi, máu thấm cả ra ngoài quần.
Khi xuống ngựa không ai bảo ai, đều chọn chỗ cát mềm, sau đó tháo dây thừng, nghiêng người để cơ thể tự do rơi xuống, đành phải thế, vì chân tê cứng. Nhưng không ai kêu ca, người còn động đậy được là cắn răng đứng lên, tập tễnh lấy nước đốt lửa dựng lều, chân lúc nào cũng dạng ra như vịt.
Vân Tranh vẫn có thể nhẹ nhàng xuống ngựa, bước chân vững vàng ung dung, ngồi xuống bên đống lửa, cầm rìu chặt thịt cừu đông cứng thành từng miếng to bằng lòng bàn tay, liên tục ném vào nổi.
Hầu Tử lấy trong xe ra rất nhiều cái bánh to bằng miệng bát, kiếm cành cây xuyên qua rồi cắm bên cạnh bếp, đợi những người khác tới lấy.
Khi hành quân thì không thể ăn uống cầu kỳ, chỉ có canh thịt cừu và rau dại, nhưng Vân Tranh lại làm cho Ngỗi Minh công chúa một bát mỳ nóng hổi, bên trên còn có rau xanh bập bềnh rất đẹp mắt, công chúa mà, phải dưỡng sức, đến Tây Hạ một công chúa thở không nổi sao khí thế bằng công chúa dồi dào sinh lực.
Ngỗi Minh cười thật ngọt với Vân Tranh, không ai ý kiến gì, chỉ có Cát Thu Yên rất bất mãn, vì sao? Nàng chưa bao giờ được bất kỳ ưu đãi nào trong đội ngũ này, thậm chí nếu không sai phó phụ đi lấy cơm, đoán chừng Vân Tranh vui vẻ để mình chết đói.
- Một viên Cực Lạc đan đổi một bát mì. Cát Thu Yên rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhướng mày lên, thi thoảng nên nhắc nhở y nhớ thân phận của mình mới được, nhưng ngực lại bất giác ưỡn lên một chút.
Vân Tranh chẳng thèm nhìn ném ngay cái rìu đang chặt thịt trong tay cắm phập xuống mảnh đất trước mặt Cát Thu Yên, sau đó không nhìn khuôn mặt tái mét của ả, tiếp tục lấy bánh xé nát ném vào nồi nấu súp.
- Đây là đội ngũ của ta, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh ta, bao gồm cả cô, chuyện tới mức này, đoán chừng Cao Đàm Thịnh đã dẫn lực lượng lớn Di Lặc giáo vào Tây Hạ, địa vị của ta trở nên quan trọng hơn cô nhiều, đưa Cực Lạc đan cho ta, sau đó ngoan ngoãn múc canh mà ăn, lần sau còn dám uy hiếp ta, coi chừng ta băm xác, kẻ nào uy hiếp ta thì ta không phân biệt nam nữ đâu.
Cát Thu Yên lật cổ tay một cái, trường kiếm rời vỏ, giọng lanh lảnh: - Ngươi dám?
Vân Tranh nhún vai xòe tay ra, vì bên cạnh Hầu Tử và Hàm Ngưu đều đã chĩa nỏ về phía Cát Thu Yên, sắc mặt Cát Thu Yên biến đổi mấy lần, ném hộp gấm trong lòng ra, rồi đá bay bát canh Vân Tranh múc cho, quay ngoắt bỏ đi.
**** ****
Giác Tư La đứng trên ngọn núi nhỏ, nhìn bình nguyên Khách La Xuyên bằng phằng trước mặt, lẩm bẩm: - Khách La Xuyên ơi Khách La Xuyên, rốt cuộc ngươi muốn nuốt chửng bao nhiêu nam nhi Thanh Đường mới chịu thôi.
Khách La Xuyên không đáp, chỉ có gió từ phương xa thổi tới, cuốn theo bụi đất cuồn cuộn bay về phía tây, đây là vùng đất tới cỏ cũng không mọc nổi, mặt đất toàn là đất chua trắng xóa, cho dù đổ bao nhiêu máu tươi xuống cũng không làm nó trở nên màu mỡ.
Phía tận cùng Khách La Xuyên là đại quân Một Tàng Ngoa Bàng, doanh trại dùng gỗ lớn xây lên vô cùng hùng vĩ, gió từ phía đó thổi tới. Nếu như Một Tàng Ngoa Bàng đã chiếm cái lợi thuận gió, Giác Tư La chỉ đành sớm chuẩn bị vải để phòng bị cát bụi che mắt.
Nhưng ông ta giật mình phát hiện ra, chiến sĩ không đợi hạ lệnh đã lấy từ trong lòng từng tấm khăn lụa, buộc lên mũi mình, lụa vừa mỏng lại thoáng khí, cát không xuyên qua được, nhưng vẫn có thể thở bình thường, trước kia Củng Phong chỉ trích hành vi xé lụa ra bán của Vân Tranh là tham lam, giờ xem ra người Thanh Đường mua thứ này không hề oan uổng, tác chiến ở đây hơi chút là bụi đất mịt mù, có thứ này không phải chuyện xấu.
Thanh Nghị Kết Quỷ Chương cung kính lấy một tấm khăn lụa hiến cho Giác Tư La, Đổng Chiên giúp Giác Tư La buộc lên mặt, dù thấy trời đất trở nên lờ mờ, nhưng giữa lúc cát bay ngợp trời đã là phúc lớn rồi, ha ha ha, Một Tàng Ngoa Bàng, hẳn ngươi không ngờ tới điều này.
- Lần sau nói với thương nhân đất Thục, chỉ cho phép bán khăn cáp đạt màu trắng vào Thanh Đường. Giác Tư La quyết đoán ra lệnh:
- Mình thích màu đỏ. Quỷ Chương vừa làu bàu một câu, bị Giác Tư La cho một roi vào mũ, ngậm miệng không nói nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2