Chương 92.3
ộc Thanh Dao đang lúc suy nghĩ đến xuất thần, thì Mạc Sầu đi đến.
“Nương nương, Lý công công trong Quảng Dương cung không thấy tăm hơi?”
“Ân?” Mộc Thanh Dao nhăn mi lại, nhẹ nhàng đứng dậy, đi qua đi lại trong đại điện. Lý công công này là thiếp thân thái giám của thái hậu nương nương, bị hoàng thượng cấm túc ở Quảng Dương cung, không đước ra ngoài, hơn nữa bên ngoài Quảng Dương cung còn có thái giám coi chừng, làm sao lại không thấy được, Mộc Thanh Dao con ngươi sáng ngời, sắc mặt trầm xuống.
“Mạc Sầu, ngươi cùng Mạc Ưu mang hai người đến Vị Ương cung đi, nếu như bản cung đoán không lầm, Lý công công kia bị Tây Môn Tân Nguyệt nhốt trong Vị Ương cung. Nếu quả thật chính là nàng động thủ, hảo hảo dạy dỗ nàng cho bản cung, để cho nàng biết đây là hoàng cung, không phải Tây Môn phủ nhà nàng.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lĩnh mệnh mà đi, phân phó một vài thái giám theo bọn họ đi về phía Vị Ương cung, Tây Môn Tân Nguyệt kia không biết đang tính làm trò gì đây. Nàng chẳng qua là một tú nữ, cũng dám ở trong cung động tay động chân, chê mình sống quá lâu hay sao.
Mai Tâm thấy chủ tử sắc mặt xấu xí, vội vàng tiến lên: “Nương nương, đừng tức giận, vì nữ nhân như vậy không đáng.”
“Nữ nhân này quá ghê tởm, ” Mộc Thanh Dao phất tay đi ra ngoài, nhớ tới chuyện Tô gia lần trước, càng cáu giận thêm, nữ nhân này không chỉ thủ đoạn độc ác, đã thế còn e sợ thiên hạ không đủ loạn. Muốn vào cung đến sắp điên rồi, dù vậy cũng không thể thương tổn đến người vô tội.
“Nương nương định đi đâu a?” Mai Tâm đi theo sau Mộc Thanh Dao hỏi, Mộc Thanh Dao cười, lập tức nhàn nhạt mở miệng: “Đi Lưu Ly cung.”
Chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng, thế nhưng thừa tướng phụ thân nhất định là khó xử đi. Hắn thân là thừa tướng, lại làm quan gương mẫu. Hiện tại triều đình phát sinh chuyện tình lớn như vậy, hoàng thượng chắc chắn cho đòi bọn họ tiến cung, hiện tại nàng là chủ hậu cung, giúp bọn họ thương lượng tốt chuyện này, còn nàng sớm một chút đem cửa ải khó khăn này vượt qua đi.
Nhuyễn kiệu của Mộc Thanh Dao đi về phía Lưu Ly cung, Mai Tâm theo bên cạnh kiệu, còn có mấy người cung nữ khác, nhanh chóng tiêu sái bước trên trên hành lang ngọc thạch hướng về phía Lưu Ly cung.
Tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Nam An vương còn có Ngự sử đại nhân đều đã đến, trên đại điện một mảnh lãnh trầm, mọi người mắt thấy hoàng hậu nương nương qua đây, đều đứng dậy hành lễ.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Ngồi cả đi.” Mộc Thanh Dao phất tay một chút, ngước mắt quét về phía hoàng đế đang ngồi phía trên cao. Hoàng thượng có vẻ rất tức giận, cả người bao phủ một tầng băng sương, đây là lần đầu tiên Mộc Thanh Dao nhìn thấy hoàng thượng không khống chế được bản thân như vậy, có lẽ đại khái đây là chuyện hắn không ngờ tới.
“Tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Hoàng thượng vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên người, cũng không nói nhiều, Mộc Thanh Dao chậm rãi tiêu sái bước tới, bước đi của nàng chầm chậm sinh phong, ưu nhã chí cực.
“Trẫm cho đòi các ngươi tiến cung, chính là muốn nghe một chút các vị khanh gia có ý kiến gì?”
Hoàng thượng tiếng nói trầm thuần ngừng lại, Nam An vương xoay mình đứng lên: “Bẩm hoàng thượng, việc này chắc chắn phải nhanh một chút lắng dịu lại, bằng không sẽ có tổn hại khí thế hoàng gia chúng ta.”
“Phải, lão thần cũng nghĩ như vậy, hiện tại phải nhanh một chút tìm ra một biện pháp, nếu không khống chế được tin đồn thì chỉ sợ càng truyền càng khó nghe.”
Ngự sử đại nhân cũng không nói gì thêm, mà chỉ vuốt chòm râu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, trong thời điểm này bất kể hoàng thượng có làm cái hành động gì, chỉ sợ người dân cũng vẫn cho rằng hắn có tật giật mình a.
“Trẫm là hỏi các ngươi có biện pháp gì không? Còn chuyện kia trẫm đương nhiên biết.”
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm vẫn bình ổn như trước, chỉ là trong cái bình ổn còn kéo thêm cơn giận lôi đình.
Phía dưới ba thần tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng trầm mặc nhìn phía hoàng thượng: “Chúng thần vô pháp.”
Thanh âm của ba người vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao chậm rãi mở miệng: “Bản cung cũng biết tin đồn này, là Nam An vương phái người đưa tin cho bản cung, vì thế bản cung nghĩ ra một điểm quan trọng, chỉ là không biết có dùng được hay không?”
Mộc Thanh Dao vừa nói xong, mâu quang ánh sáng khiếp người của hoàng thượng trừng về hướng Nam An vương, hoàng đệ này, hiện tại chuyện gì cũng đều bẩm báo cho hoàng hậu, huynh trưởng của hắn mới là người chủ trì đại cục, bất quá Dao nhi có thể nghĩ ra được điểm quan trọng đương nhiên là tốt. Hoàng thượng không kịp giáo huấn Nam An vương, quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao, ngoại trừ ánh mắt mờ mịt của hoàng thượng nhìn hoàng hậu, thì phía dưới đại điện ba người cũng đồng loạt nhìn nàng.
“Dao nhi cứ nói.”
“Nếu lời đồn ác độc như vậy, chúng ta chỉ có lấy độc chế độc, đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Hoàng thượng có thể hạ chỉ để dẹp lời đồn, đại khái nói Bắc Tân vương là do thái hậu nương nương cùng Liễu Không hòa thượng sinh ra, cũng không phải là huyết mạch hoàng thất, như vậy mới có thể làm lắng lại lời đồn này. Tuy rằng sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của tiên hoàng, thế nhưng so với thiệt hại và rắc rối hiện nay đã là tốt. Lời đồn nếu truyền ra, mặc dù hoàng thượng có giải thích chuyện Bắc Tân vương có ý mưu triều đoạt vị, nhưng vẫn sẽ có kẻ bịa đặt sinh sự, danh dự hoàng thượng cũng vẫn phải chịu ảnh hưởng.”
Mộc Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, phía dưới lập tức vang lên tiếng phản đối.
“Trăm ngàn lần không thể, hoàng hậu nương nương, đây là chuyện làm ô nhục danh dự của tiên hoàng. Từ xưa việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi đây là chuyện giả dối hư ảo.”
Phụ thân tả tướng của Mộc Thanh Dao lập tức đứng ra phản đối, hắn là trọng thần của tiên hoàng, sao có thể tùy ý để người ta ô nhục huyết thống tiên hoàng, tuy rằng Bắc Tân vương gây ra tai họa, thế nhưng huyết thống hoàng thất là không được nói lung tung.
Ngự sử đại nhân cũng không đồng ý lắc đầu, hoàng hậu nương nương sao có thể đưa ra chủ ý như vậy.
Chỉ có Nam An vương không nói gì, hắn tin hoàng hậu còn có lời muốn nói. Hai đại thần bên cạnh hắn lòng nóng như lửa đốt, thực sự là tuổi già hủ bại.
“Được rồi, tả tướng cùng ngự sử đại nhân đừng nóng lòng, bản cung còn chưa có nói xong, ” Mộc Thanh Dao hừ lạnh, nếu không phải vì phụ thân, nàng cần phải quản loại chuyện tốn hơi tốn sức này sao?
“Chẳng lẽ mọi người đều không có hoài nghi qua, Tô Trảm tại sao phải đối mặt với chuyện tra tấn cũng không giao ra kẻ chủ mưu Bắc Tân vương? Còn nữa hắn là một hòa thượng tại sao phải tham dự đến việc này, chẳng lẽ thật là bởi vì một chữ tình thôi sao?”
Mộc Thanh Dao đem hoài nghi nói ra, hết nhìn hoàng thượng lại nhìn đến ba người phía dưới, tất cả đều trợn trừng mắt, cũng không mở miệng nói lời nào. Cuối cùng Nam An vương nhịn không được lên tiếng: “Ý hoàng hậu là, Bắc Tân vương kia kỳ thực thật là do hòa thượng đó cùng thái hậu sinh ra?”
Lời vừa nói ra, tựa như tiếng sét đánh giữa không trung, khiến mọi người đầu váng mắt hoa, một câu cũng không nói nên lời, chỉ nghe được hoàng hậu chậm rãi mở miệng: “Bản cung quả thực sự rất nghi ngờ vấn đề này, vì sao tiên hoàng lúc sắp chết lại nói cho hoàng thượng, Lý hoàng hậu là do Thái hậu hiện giờ giết chết. Con người lúc sắp chết đều nói lời thật lòng, hắn vì sao làm như vậy chứ, chứng tỏ nội tâm hắn có oán khí rất lớn, có lẽ cuối cùng hắn đã phát hiện ra chuyện này, vì thế đã sinh lòng oán giận. Điều này cũng có thể giải thích vì sao đối mặt với chuyện một trăm lẻ tám miệng ăn của Tô gia bị trảm, Tô Trảm cho dù đau, cũng vẫn có thể kiên trì, nguyên nhân bởi vì Bắc Tân vương kia là con trai ruột của hắn, hắn không có cách nào, giao con mình ra.”
Trong đại điện, rất yên tĩnh, một điểm âm thanh cũng không có, thật giống như đã bị đông lạnh.
Cuối cùng đôi mắt của hoàng đế lóe lên, nếu như Bắc Tân vương thật không phải là huyết mạch tiên hoàng, vậy là tốt rồi, nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là do hoàng hậu suy đoán. Mâu quang của hoàng thượng lập tức hiện lên đủ loại màu sắc, quét về phía dưới: “Nam An vương, tức khắc đi tới Hình bộ đại lao, cùng Bắc Tân vương lấy máu kiểm tra.”
Loại chuyện này mà đi hỏi thái hậu, nàng ta dù có bị đánh chết cũng sẽ không nói, huống chi nữ nhân kia hiện tại đã điên điên, có nói người khác cũng không tin, chỉ có dùng cách kiểm chứng mới có thể biết được sự thật.
“Dạ, hoàng thượng, thần lĩnh mệnh.”
Nam An vương lui xuống, tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Ngự sử đại nhân hai vị cựu thần vẫn có chút khó có thể tin, tựa như thực vô pháp tiêu hóa loại chuyện như vậy, đồng loạt kinh ngạc nhìn hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu quả bạo gan, chuyện như vậy cũng dám nghĩ, còn nói đến triệt để như thế.
Mộc Thanh Dao cũng không cho rằng ý nghĩa của mình có nhiều kinh hãi thế tục. Người cổ đại coi trọng nhất chính là huyết mạch hoàng thất, nếu như có thể chứng minh Bắc Tân vương không phải huyết mạch hoàng thất, như vậy cũng sẽ không có cái gì rối loạn, chỉ sợ mọi người còn đồng tình với hoàng đế, quay ra mắng Bắc Tân vương.
“Hoàng thượng có thể cho người tới Quảng Dương cung truyền thiếp thân thái giám Lý công công của Thái hậu làm chứng, chứng minh Bắc Tân vương mưu đồ phản loạn, hơn nữa hắn không phải huyết mạch hoàng thất, sau này lời đồn sẽ tự sụp đổ.”
Mộc Thanh Dao nói xong, liền nhìn thấy phụ phụ thân cùng ngự sử đại nhân không khỏi húp một ngụm khí lạnh, nên có chút đồng tình, những cổ nhân này thật là dễ bị hù doạ, chuyện huyết mạch hoàng thất không trong sạch bất quá cũng là bình thường, hoàng đế phi tử nhiều như vậy, nhưng không làm gì chỉ để nhìn, chẳng lẽ bắt những nữ nhân kia cả đời phải thủ tiết sao?
“Tốt, cứ dựa theo phương án hoàng hậu nói mà tiến hành, chờ Nam An vương mang tin tức qua đây, sau đó hãy quyết định.”
Hoàng thượng một lời vừa thốt ra này như đinh đóng cột, tuy rằng hắn cũng khiếp sợ chuyện như vậy, nhưng có thể giải quyết lời đồn mới là chuyện tối quan trọng, thật không biết Dao nhi vì sao lại có suy nghĩ như vậy, nhìn thừa tướng sắc mặt đều bị doạ đến trắng bệch, đối mặt với loại chuyện như vậy mà nàng lại có suy nghĩ khác với mọi người. Đôi mắt đen của hoàng thượng lại càng sâu không lường được.
“Chúng thần xin cáo lui.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu