Q.4 - Chương 150: Cuộc Hành Trình Trong Sa Mạc.
hong Quá Đình hỏi:
- Ta thấy tất cả cảnh vật đều giống hệt nhau, làm sao biết được chúng ta đang đi đúng đường?
Lâm Tráng nói:
- Đầu tiên phải định hướng bằng sao trên trời, và những dấu hiệu đặc biệt bên đường. Chúng ta không thể đi sai đường. Chỉ cần lệch khỏi đường chuẩn, là sẽ không về được. Số nước mang theo chỉ đủ dùng để chúng ta tới ốc đảo.
Mặt trời bắt đầu trèo lên đỉnh. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống. Tất cả cảnh vật gần và xa đều trở nên mờ ảo. Thần Ưng của Phong Quá Đình cũng bay vào lều, nghỉ trên tay Phong Quá Đình. Sa mạc Kumtag dài dằng dặc, kéo dài mãi đến tận chân trời.
Nhớ tới “u linh giữa trưa” mà Lâm Tráng kể, mặc dù rất nóng, nhưng lòng mọi người vẫn thấy lạnh.
Khi mặt trời xuống núi, khí hậu hạ xuống, khiến người ngựa đều rét run.
Họ khởi hành vào sa mạc. Từng trận cuồng phong ập đến, cuốn theo cát, đập vào mặt. Cảm giác bị cát dính chặt vào mặt thật khó chịu nhưng nó còn dễ chịu hơn cái nóng gay gắt khi mặt trời lên và bầu trời không gợn bóng mây. Những hạt cát vẫn còn lại hơi nóng của ban ngày. Môi trường khắc nghiệt này sẽ để lại hậu quả, khiến người cùng ngựa bị mắc “bệnh mù cát”.
Ba người rất khó tưởng tượng ở một nơi không hề có sự sống và hi vọng này, lại có thể xuất hiện ốc đảo. Theo Lâm Tráng nói, đó là hiện tượng kỳ lạ do sông ngầm phun lên trên mặt đất. Vào mùa xuân hè nước lớn... Mùa thu và mùa đông, ốc đảo sẽ biến mất. Thực vật của ốc đảo thành những hạt giống chìm trong cát chờ đợi một mùa xuân mới. Con đường lên núi nằm sâu trong sa mạc này không ai biết, dù có biết, họ cũng không dám đi vào. Chỉ có những người Thổ Phiên biết thời gian và vị trí xuất hiện của ốc đảo, mới dám đi về trên con đường này. Có điều, dù là người Thổ Phiên, cũng không dám chắc 100%. Bởi lẽ ốc đảo sẽ thay đổi vị trí theo mạch nước ngầm. Vì vậy, hai ốc đảo ở đây được mệnh danh là “Đại U Linh” và “Tiểu U Linh”. Muốn tìm được chúng phải dựa vào vận may và sự nhạy bén với hơi nước. Lâm Tráng có khả năng siêu phàm về mảng này, nên được phái làm người dẫn đường tới đón họ.
Ba người họ không lo không tìm được ốc đảo. Trong người Long Ưng có ma chủng, chỉ cần đi đúng hướng, nguồn nước nhất định sẽ không giấu được trực giác nhạy bén của hắn. Điều khiến họ yên tâm hơn là Thần Ưng bay trên trời, nó có thể tìm được nơi khác biệt trong vòng cả nghìn dặm.
Họ dắt ngựa đi từng bước về phía trước. Bốn bề đầy sương mù. Khi gió cát hơi dừng, Lâm Tráng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn nhìn những vì sao không bị gió cát che lấp, phân biệt chúng trên nền trời. Trong số đám ngựa, chỉ có Tuyết Nhi vẫn thoải mái, tự đi theo sau Long Ưng mà không cần kéo. Và cũng chỉ nó vẫn có sức đi theo. Con ngựa Thổ Phiên của Lâm Tráng, mặc dù nhỏ hơn ngựa của họ, nhưng thể hiện chịu đựng giỏi trong môi trường sa mạc.
Gần sáng, đột nhiên có một trận gió cát lớn ập đến. Cát cũng cuồn cuộn bay theo. May mà trước khi vào sa mạc, mọi người đều buộc mọi thứ rất chặt chẽ. Nếu không, bất kỳ một vật nào không buộc chặt đều bị thổi bay. Trong hoàn cảnh gió cát che mất nền trời, mọi người bước đi thật khó khăn. Họ ép vào nhau, bảo vệ ngựa ở giữa. Những điều có thể làm là hi vọng ông trời khiến cơn bão cát này qua nhanh.
Cuối cùng trời đã sáng. Nhưng thật ra khác biệt không nhiều, những gì nhìn thấy vẫn là bão cát. Nó thống trị mọi thứ,. Đều khác biệt so với buổi đêm là ngoài gió cát, còn có hơi nóng của sa mạc. Mặt trời cũng như mệt mỏi trước cơn bão cát.
Họ không biết thời gian qua bao lâu rồi. Cuối cùng bão cát đã ngừng.
Mọi người như được sống lại.
Bốn người hoan hô rầm trời. Tuyết Nhi ngẩng mặt lên trời hí vang.
Thần Ưng mà Phong Quá Đình lo lắng nhất bình yên đậu lên vai gã. Chỉ có những người từng trải qua trận bão cát vừa rồi, mới hiểu được có thể sống mà uống một ngụm nước là một điều quý giá biết nhường nào.
Họ lập trại nghỉ ngơi. Lấy số vải bông An Thiên tặng cho làm chiếu.
Cuộn vải này dài hơn ba trượng, dày dặn và mềm mại. May mà họ không vất nó đi vì nặng.
Lâm Tráng có kinh nghiệm phong phú về sa mạc. Đầu tiên gã làm ướt cỏ, cho ngựa ăn, rồi mới cho chúng uống nước. Sau đó, gã lấy tấm vải ướt lau lên người ngựa, khiến chúng mát mẻ hơn.
Lâm Tráng nói:
- Ở sa mạc, nước trong cơ thể ngựa sẽ bị bốc hơi nhanh chóng, máu đặc hơn. Nếu máu không chảy được, ngựa sẽ đột tử, vì vậy ban ngày cần uống nhiều nước.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chúng ta nên mang theo mấy con lạc đà.
Phong Quá Đình nhìn tứ phía, rồi giọng lo lắng:
- Bao lâu nữa mới có thể đến “Đại U Linh”?
Long Ưng nói:
- Nhất định không được sai sót, phải tìm “U Linh giữa trưa” mà Lâm Tráng nói.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ngươi vẫn còn sức để nói đùa à.
Rồi gã lại thở dài:
- Ta sẽ không bao giờ quên được cuộc hành trình này.
Lâm Tráng vui mừng nói:
- Bởi Ưng gia không phải người thường. Vừa rồi khi có bão cát, ta cảm nhận được Ưng gia đã dùng sức mạnh bảo vệ đám ngựa, khiến chúng yên lặng. Nếu không chúng sẽ phát điên mất.
Long Ưng cười nói:
- Lâm Tráng quả là người có đạo hạnh.
Lâm Tráng mỉm cười nói:
- Vì vậy mỗi lần Vương tử đi đâu đều dẫn ta theo.
Phong Quá Đình hỏi tiếp:
- Còn bao nhiêu ngày nữa?
Ánh mắt Lâm Tráng nhìn vào sa mạc, nói:
- Năm, sáu ngày nữa có lẽ là mới đến.
Mọi người ủ rũ im lặng. Một đêm đã khó chịu thế này. Năm, sáu ngày, thật sự họ không biết phải làm sao. Sa mạc Kumtag nhỏ hơn nhiều đã đáng sợ như thế. Vậy thì sa mạc Taklimakan lớn gấp mấy lần không biết còn thế nào nữa.
Mặt trời xuống núi. Họ tiếp tục cuộc hành trình. Ai ngờ đi bảy ngày đường, vẫn không thấy bóng dáng ốc đảo đâu. Ngay cả Lâm Tráng cũng khổ sở, hi vọng ốc đảo chỉ đổi sang vị trí khác chứ đừng biến mất.
Đến buổi tối thứ chín, họ bắt đầu thiếu nước. Chính trong buổi tối này, cuối cùng đã xuất hiện thay đổi.
Ban đêm, sa mạc tĩnh mịch như tờ. Trời và đất bất động. Bầu trời đêm lại đẹp đẽ vô cùng. Mặt trăng vừa tròn, vừa lớn, vừa xa. Sa mạc trước mắt không còn bằng phẳng nữa, mà là từng cồn cát hình tháp cao lớn, sừng sững trong biển cát, hình thành địa thể nhấp nhô. Lâm Tráng nói, đó là do sự ảnh hưởng chung của nhiều hướng gió. Vì vậy, đã hình thành những hình thù đặc biệt của cồn cát: ba mặt có góc cạnh, đỉnh là hình tháp nhọn. Có người gọi nó là “đồi tháp nhọn”.
Nhìn từ phía đằng xa, chúng giống như những bộ ngực yểu điệu của cô gái. Nhưng khi đặt chân lên, cảm giác đẹp đẽ đó hoàn toàn biến mất.
Mặt đón gió rất rắn chắc, cát chèn chặt lại với nhau. Mặt còn lại thì rất xốp, nếu bước nhầm đường, ngay lập tức sẽ khiến cát chảy xuống, lún đến tận đùi. Nếu là ban ngày, nhất định sẽ bỏng.
Đám ngựa trở nên rất căng thẳng. Khi bước lên dốc, chúng do dự không dám đi. Họ phải vừa dỗ dành vừa ép, chúng mới nhấc chân chầm chậm, không hề muốn đi chút nào. Sợ chúng lăn xuống sườn, rơi vào đống cát xốp nên những đồ đạc trên ngựa đều do họ đảm nhận.
Trong tình huống như vậy, khinh công nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể cố gắng lê từng bước.
Đi tới nửa đêm, những cồn cát đã bị bỏ lại phía sau. Thật bất ngờ, xung quanh họ lại là một vùng bình nguyên cát sỏi. Có điều người và ngựa đều đã mệt nhoài, không thể đi tiếp được nữa.
Phía đằng xa, hai bên trái phải vẫn là những cồn cát triền miên không ngớt. Nhưng phía nam đã xuất hiện địa hình đá cát chắc chắn, giống như con đường sáng lạn mặt trời dẫn đến một nơi thần bí nào đó.
Long Ưng nói:
- Ta cảm nhận được nước.
Lâm Tráng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, chau mày nói:
- Ta không ngửi thấy!
Phong Quá Đình phấn chấn hẳn lên, nói:
- Điều này dễ thôi.
Hắn huýt sáo. Thần Ưng bay lượn trên đỉnh đầu, rồi vút đi về phương nam, theo hướng tay hắn.
Mọi người trở nên căng thẳng. Có nước hay không, là sự phân biệt giữa cái chết và sự sống. Trước khi mặt trời mọc nếu không tìm được ốc đảo, ngoài Tuyết Nhi ra, khi nhìn thấy mặt trời sẽ là lúc những con ngựa khác lìa đời.
Thần Ưng biến thành một đốm đen nhỏ. Đột nhiên nó xoay quanh nhanh chóng, biểu diễn động tác độc đáo trong không trung, rồi lại lao vút về phía dưới, biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi người hân hoan như phát điên, cùng kêu lên, bất chấp tất cả dẫn đoàn ngựa đi chạy về phía Thần Ưng hạ cánh.
Ốc đảo không ngừng mở rộng trước mắt. Môi trường tứ phía đã hoàn toàn biến đổi. Rất nhiều những khối đá lớn kỳ dị, từng hàng cây hồ dương xuất hiện trước mặt, còn có các thực vật, động vật kỳ lạ trong sa mạc. Những đàn chim đông đúc bay trên nền trời. Không khí trở nên ướt át giống như ảo ảnh vậy. Nếu không trong lòng sa mạc sao có thể xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ này?
Tuyết Nhi chạy trước, đám ngựa đi theo sát phía sau. Long ưng và những người triển khai thân pháp, chạy nhanh theo đám ngựa về “Đại U Linh”.
Trung tâm của ốc đảo khổng lồ là một chiếc hồ rộng đến ba mươi trượng. Cả một vùng xanh rì. Từng đợt sóng lấp lánh dưới ánh trắng.
Người và ngựa cùng lao vào dòng nước, bất chấp nước hồ có lạnh hay không. May mà nước hồ vẫn còn lại hơi nóng ban ngày, ấm áp như mùa xuân, khiến họ vô cùng dễ chịu.
Lâm Tráng kêu lên:
- Đây là suối nước nóng, cảm ơn trời.
Họ đã cảm nhận được mặt hồ đầy khói. Từng làn khói bốc lên không trung, giống như sương mù nơi tiên cảnh. Có điều trong lòng họ bây giờ chỉ nghĩ tới nước, đâu còn tâm trạng nghĩ xem nước hồ nóng hay lạnh nữa.
Xung quanh một màu xanh mơn mởn. Hai chiều ngang dọc của ốc đảo này có lẽ không nhỏ hơn năm mươi dặm. Trên ốc đảo đầy cỏ tươi và động, thực vật hoang dã - đúng là một tiên cảnh khiến người ta khó tin.
Họ tận hưởng một hồi lâu, rồi rời khỏi hồ nước nóng trong tình trạng ướt sũng. Giờ đây, mặt trời đã nhô lên. Lúc đám ngựa đang thong dong ăn cỏ tươi ở thảo nguyên, mọi người lên một chiếc đồi cao, nhìn con đường đi về phương nam.
Khoảng ngoài mười dặm, thảo nguyên được thay bởi những khu nham thạch kỳ quái. Chúng bị phong hóa muôn hình vạn trạng, giống như những chiếc bàn, có nơi lại giống bướu lạc đà, lúc thì hợp lại, lúc lại thưa thớt, hình thành một rừng đá phong phú, cứ thế nối nhau về phía nam.
Lâm Tráng kêu lên một tiếng:
- Thành công rồi! Vùng đất kỳ lạ này tên là “Chư Thần Đại Đạo”. Nó kéo dài đến cả trăm dặm, nối đến một ốc đảo khác. Đi về phía nam thêm mấy chục dặm nữa, có thể đến khu rừng thưa dưới chân núi A-erhchin, không thể bị lạc đường nữa.
Thần Ưng bay xuống, đậu trên một cành cây hồ dương sau người họ. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía nam.
Phong Quá Đình nói:
- Trước kia ốc đảo không phải ở chỗ này sao? Tại sao chưa nghe ngươi nói rằng có một cách nhận biết dễ dàng đến vậy?
Lâm Tráng đáp:
- Ốc đảo có lẽ là nơi hội tụ của hai mạch nước ngầm. Khi lượng nước nhiều, nước ngầm dưới đất phun lên bề mặt, hình thành ốc đảo. Mạch nước ngầm thay đổi, ốc đảo cũng đổi vị trí theo. Lần trước ta vào sa mạc từ Thần Đạo, Đại U Linh cách đây đến sáu mươi dặm.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị