Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Công Khanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 234: Phiên Ngoại: Bảo Hộ
L
ời của Vương Hiên vừa thốt ra, nhìn thấy Tạ Hạc Đình thành công bị mình đâm một mũi thương ngay tại đương trường, gương mặt tuấn mỹ ngày càng tái xanh thì thiếu niên vui vẻ cười ha hả.
Vừa cười, cậu vừa liếc nhìn Tạ Hạc Đình, nói với vẻ thất vọng: “Hay đó chỉ là lời nói giỡn. Tạ lang nổi danh phong lưu đã lâu, không ngờ lại là người nhát gan như thế.”
Dứt lời, cậu cũng không quản mọi người có tin hay là không, vung ống tay áo, ngông nghênh nhảy lên xe ngựa.
Đến khi xe ngựa chạy đi, mọi người đang ngẩn ngơ lúc này mới tỉnh táo lại.
Vô số nữ lang nhìn xe ngựa của Vương Hiên, cất giọng kêu lên: “Tiểu lang tiểu lang, vừa rồi chàng nói thật hay nói đùa vậy?”
“Tiểu lang có phong thái như thế, nếu chỉ thích nam sắc thì ta còn chờ đợi làm gì nữa?”
Nhưng tiếng thét chói tai hay hoa quả đều không thể chạm đến người Vương Hiên.
Nhóm hộ vệ của Lang Gia Vương thị đã tiến lên, hộ tống xe ngựa bọn họ đến cửa phủ.
Kẹt một tiếng, cửa sắt nhiều năm chưa từng mở dần dần được đẩy ra, đón xe ngựa của Vương Hoằng vào cửa phủ.
Đây chính là Lang Gia Vương thị.
Trần Dung đánh giá, trông thấy cảnh sắc tím hồng phấn lục tiên diễm cách đó không xa. Nơi đó, là nhóm nữ quyến của Lang Gia Vương thị, trong mắt thế nhân, các nàng ta còn tôn quý hơn cả hoàng hậu và Thái Hậu, nhưng đối với Trần Dung, các nàng còn mạnh mẽ đáng sợ hơn so với mãnh thú hồng thủy.
Ngay khi Trần Dung không tự chủ mà run tay, Vương Hiên nắm chặt tay mẫu thân nói: “Cứ đi theo con.” Cậu nhìn mẫu thân, nói với giọng nghiêm túc: “Phụ thân là danh sĩ, nhi tử cũng không hiếm lạ những người này, mẫu thân, người không cần giao tiếp với các nàng, cứ đi theo con thôi.”
Khi Vương Hiên an ủi Trần Dung, xe ngựa đã ngừng lại. Hai bóng người nhảy xuống xe ngựa, vọt tới trước xe ngựa của Trần Dung.
Nhìn thấy hai đồng tử giống như môn thần, nghiêm trang canh giữ ở hai bên xe ngựa Trần Dung, một thiếu phụ có khí chất xuất chúng, tư thái cao quý do được rèn luyện hàng ngày đi tới.
Thiếu phụ là người nổi danh trong Lang Gia Vương thị, tuy là phụ nhân nhưng không hề thua kém trượng phu về văn tài trí tuệ, là tài nữ đệ nhất thời nay.
Thiếu phụ đi đến bên cạnh hai đồng tử, nàng ta khinh thường liếc nhìn Trần Dung một cái, rồi nhìn hai đồng tử tò mò cười nói: “Các con đứng ở đây định làm môn thần sao?”
Hai đồng tử nghiêm trang lắc đầu.
Thiếu phụ tò mò, nàng ta hỏi: “Vậy thì vì sao?”
Một đồng tử nói với giọng non nớt: “Mẫu thân nhát gan, ta phải bảo vệ người!”
Một đồng tử khác lập tức ngắt lời: “Không đúng, là do ánh mắt của các ngươi không tốt, chúng ta không thể lơ là.”
“Cái gì mà gọi là không thể lo là, cái này gọi là nhất trí đối ngoại!”
“Sai rồi, chiêu này gọi là lo trước khỏi hoạ.”
Giọng nói trong trẻo của hai đồng tử vừa dễ nghe lại không kiêng nể gì, khiến người ta nghe thấy mà dở khóc dở cười. Thiếu phụ kia ngẩn ngơ, nàng ta nhìn chằm chằm hai hài tử phấn điêu ngọc mài, nhìn về phía Vương Hiên nắm chặt tay Trần Dung, đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Mặc dù phụ nhân này không có tài, nhưng lại là người có phúc.”
Trần Dung cười cười, vươn tay bế nữ nhi từ tay nhũ mẫu, không hề trả lời.
Nàng bước xuống xe ngựa.
Nhìn thấy Trần Dung đi xuống, nhóm phu nhân đều nhìn về phía nàng, về phần nữ nhi thiên chi kiều nữ của Lang Gia Vương thị thì lại mở to mắt.
Trần Dung cũng nhìn thấy các nàng ta, nàng có chút do dự, có nên nghe lời nhi tử không thèm để ý tới các nàng, tự rời khỏi đây không?
Tranh đấu, minh trào ám phúng giữa người với người thì nàng đã trải qua thường xuyên trong quá khứ nhưng hiện tại sống an nhàn đã quen, khí thế bức nhân, cảnh giác sắc bén đã giảm bớt rất nhiều. Nàng vừa lười lại không dám giao tiếp với những người này nữa.
Ngay khi Trần Dung đang do dự, một phu nhân trung niên phân phó vài câu, lập tức, bốn tì phụ đi về phía Trần Dung.
Tuy là tì phụ, nhưng quần áo đẹp đẽ quý giá, cử chỉ tự nhiên, tuyệt không đối không tầm thường.
Các nàng vừa mới đi đến trước mặt Trần Dung, Vương Hiên đã nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Cậu bước xuống, nắm tay Trần Dung, nói với nhóm tỳ phụ: “Mẫu thẫn ta không thích ở chung với người khác, không cần các ngươi chiêu đãi.”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, dung mạo tuyệt mỹ khiến ọi nơi đều tĩnh lặng, mà mấy tỳ phụ kia cũng là giương mắt cứng lưỡi.
Lúc này, một trưởng bối đã đi tới, hắn cau mày nói với Vương Hiên: “Đường đường là trưởng tử của Lang Gia Vương thị mà sao tâm tư lại tốn sức vì một phụ nhân nho nhỏ chứ? Buông tay mẫu thân của con ra, nàng ta đã có người chiêu đãi, con nên tự quản lý bản thân mình cho tốt đi.”
Vương Hiên nhíu mày.
Chẳng những cậu không để ý tới lời chỉ trích này của trưởng bối mà ngược lại còn nắm chặt tay mẫu thân, mắt phượng liếc qua, trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên toát ra sát khí: “Thúc thúc sai rồi! Mẫu thân của ta, thì không người nào được phép khinh bỉ chỉ trỏ!”
Khi trưởng bối kia cứng đờ, Vương Hiên lại bị giọng nói líu lo của hai đệ đệ thu hút.
Hai đồng tử không biết khi nào thì chạy tới bên cạnh Vương Hoằng, chỉ thấy bọn họ đều nắm một bên góc áo của phụ thân, nửa lôi nửa kéo phụ thân đi về phía này.
Lúc này mọi ánh mắt đều nhìn Vương Hoằng chăm chú, bằng hữu, trưởng bối tiểu bối của chàng đều đang sẵn sàng chào hỏi.
Nhưng hai đồng tử này rất khỏe, bọn nó vừa kéo góc áo của Vương Hoằng vừa la hét: “Phụ thân, mẫu thân nhát gan, A Lăng cũng nhát gan, người đi với chúng con đi.”
“Nói bậy, ta không nhát gan!”
“Ngốc, ta đang lừa phụ thân mà.”
“Phụ thân, người dứt bỏ chúng con mà đi hô bằng uống hữu đã quen, nhưng mà hôm nay kiểu gì người cũng phải đi với chúng con.”
“Đúng đúng, hiện tại phụ thân nên đi với chúng con.”
Trong tiếng líu lo, Vương Hoằng liên tiếp xoa thái dương bị kéo đến bên cạnh Trần Dung.
Không đợi chàng mở miệng, Trần Dung đã cười khổ: “Ta bộc lộ bản thân nhát gan rõ ràng như vậy sao? Chàng xem mọi người đều đang nhìn ta kìa.”
Vương Hoằng lắc đầu, thấp giọng nói: “Bọn nó vừa vào phủ thì đã làm như vậy, chính là tạo khí thế cho nàng…… A Dung, từ xưa đến nay nàng đã nói với bọn nó cái gì vậy? Tại sao bọn nó phòng bị đám phụ nhân này tựa như hổ sói vậy?”
Trần Dung ngẩn ra, không khỏi suy nghĩ lại.
Người một nhà vừa nói vừa đi về phía trước, bọn họ đi về phía sân viện của tộc trưởng.
Nhìn ba nhi tử đi đằng trước đằng sau, một tiếng khóc thút thít thỉnh thoảng truyền đến: “Ba nhi tử như phấn như ngọc vậy mà lại bị phụ nhân tục mị này giáo dục thành loại người cố chấp nông cạn!”
“Bái kiến tộc trưởng, quỳ gặp tổ tông, phụ nhân này ngay cả dòng họ đều quăng bỏ thì sao xứng chứ?”
“Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa. Thất lang cũng không có ý rời núi, đừng vội khiến bọn họ trở về.”
“Phi! Đều là do tiện phụ kia, khiến nam nhi tốt đều trở thành hạng người luồn cúi.”
Ba nhi tử cố chấp bảo vệ Trần Dung quả thật rất chói mắt, không phù hợp với suy nghĩ của mọi người. Tuy rằng triều đại coi trọng chữ hiếu nhưng con cái chưa bao giờ cố chấp xen vào việc của phụ thân.
Vương Thất lang luôn là người thích làm theo ý mình nhưng mọi người thật không ngờ, ngay cả ba nhi tử của chàng cũng là như vậy. Điều này khiến ấy người muốn tâm sự, muốn thăm dò, muốn kết thân với chàng đều không thể mở miệng.
Đương nhiên, cũng là vì Vương Thất lang không thèm để ý. Nghĩ đến với tính cách của chàng, nếu chàng quản giáo nghiêm khắc, nếu răn dạy bọn nó một chút, bọn nó cũng sẽ không biết nặng nhẹ như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, trưởng bối vốn không định thừa nhận thân phận của Trần Dung, định các loại thủ đoạn, buộc Trần Dung phải thỏa hiệp thì đều hai mặt nhìn nhau, không thể nói gì được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Công Khanh
Lâm Gia Thành
Mị Công Khanh - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=mi_cong_khanh__lam_gia_thanh