Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cao Quan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 236: Cô Chỉ Là Một Người Say!
H
ai lãnh đạo chủ chốt là Tần Phượng và Cố Khải Minh đã đồng ý, đương nhiên Lệnh tường, Chu Đại Dũng, Mạc Xuất Hải không phản đối, nói nói cười cười, cùng đợi xe của Hoàng Đại Long tới đón.
Thật ra, uống chút rượu, ca hát, khiêu vũ, cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Chỉ là thỉnh thoảng bọn họ lui tới những chỗ ăn chơi, người dân bình thường cũng không biết.
Sắc mặt Tần Phượng hơi đỏ, cô đứng dậy đi ra phòng vệ sinh. Từ phòng vệ sinh đi ra, cô tình cờ thấy Bành Viễn Chinh vừa mới xuống lầu có việc đi lên.
Bởi vì ngà say, Tần Phượng không còn vẻ cứng rắn và lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Bành Viễn Chinh, dừng chân lại, vẫy vẫy tay gọi hắn.
- Đồng chí Tiểu Bành!
- Bí thư Tần?
Bành Viễn Chinh bước tới gần, thấy thân hình của cô hơi lắc lư, theo phản xạ vội đỡ lấy cô.
- Cậu… cậu…báo lái xe về trước đi, mặt khác, không nói gì thêm với các đồng chí ở thị trấn.
Tần Phượng hạ giọng nói.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Dạ.
Thật ra hắn đã sớm đi sắp xếp ổn thỏa, cho lái xe của Tần Phượng và các lãnh đạo quay về quận, sau đó cũng bảo Lý Tuyết Yến và lãnh đạo thị trấn ra về. Hắn vốn nghĩ đến, trong đoàn chỉ có một mình Tần Phượng là nữ, định bảo Lý Tuyết Yến cùng đi, nhưng lại e Tần Phượng và Cố Khải Minh không muốn thêm nhiều người, nên lại thôi. Lãnh đạo đi “sinh hoạt”, không phải ai cũng có tư cách tham gia.
Mọi người uống trà trong lúc chờ đợi, và khi hai chiếc xe của Hoàng Đại Long tới đón người, đã là hai giờ chiều. Cùng với chiếc Panther Hoàng Đại Long, có tất cả ba chiếc xe cho bảy người, rất rộng rãi.
Lẽ ra, Tần Phượng và Cố Khải Minh, hai nhân vật số một của hai bên Đảng chính quận, ngồi chung một chiếc xe, nhưng Tần Phượng lại không để ý đến chuyện đó, lên ngồi riêng một chiếc trong khi Cố Khải Minh và Mạc Xuất Hải lên chiếc Panther. Lệnh Tường và Chu Đại Dũng lên một chiếc khác, bất đắc dĩ Bành Viễn Chinh phải lên cùng xe với Tần Phượng. Ba chiếc xe nhanh chóng rời khỏi thị trấn Vân Thủy, chạy về phía nội thành.
Đi cùng xe với Tần Phượng, Bành Viễn Chinh cảm thấy khá mất tự nhiên. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng phía trước. Nhưng không bao lâu, hắn có cảm giác thân hình mềm mại của Tần Phượng nhích lại gần hắn theo nhịp xóc của xe. Hắn quay lại thì thấy nữ quan chức xinh đẹp mà lạnh lùng này, không ngờ đã ngủ say.
Nét xinh đẹp rạng ngời trên khuôn mặt cô không thể dùng lời mà mô tả được. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đắm chìm trong giấc ngủ say. Nhìn từ khoảng cách gần gũi như vậy, khuôn mặt thanh tú, đường nét tinh xảo và đôi mày liễu nhỏ, cong vút như vầng trăng khuyết, như được được phóng đại rõ ràng ngay trước mắt hắn.
Thật ra cô đã sớm say, nhưng tự cao địa vị nên mạnh mẽ gắng gượng. Rượu vang đỏ có tác dụng chậm hơn rượu trắng nhiều. Lúc này, chiếc xe lắc trong khi chuyển động, càng làm tăng cảm giác say, trong thoáng chốc khiến cô thiếp đi.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, đỡ vai cô ngay ngắn lại, nhưng không bao lâu, thân hình mềm mại của cô lại ngả sang người hắn. Liên tiếp mấy lần như vậy, Bành Viễn Chinh không có cách nào, đành để cô tùy ý dựa vào vai mình mà ngủ.
Khi xe chở hắn tới trước cửa hộp đêm Hải Lam của nhà họ Hoàng, hai chiếc xe kia đã tới trước. Hoàng Đại Long đã dẫn Cố Khải Minh và mấy người kia vào căn phòng sang trọng nhất mà y dành sẵn. Ở cửa, Hoàng Đại Long cho một nhân viên đứng chờ Bành Viễn Chinh và Tần Phượng.
Xe dừng lại, Bành Viễn Chinh lắc lắc vai Tần Phượng, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Tần? Bí thư Tần!
Tần Phượng không có động tĩnh nào.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lại lắc lắc vai cô, nhưng kết quả vẫn vậy. Hắn do dự một chút, định bảo lái xe đưa Tần Phượng quay về nhà, đột nhiên bàn tay ấm áp của cô nắm lấy cánh tay hắn, Tần Phượng mở to đôi mắt hơi lờ đờ vì ngái ngủ và vì men say, nhìn hắn:
- Đồng chí Tiểu Bành, tới rồi à?
- Vâng, tới rồi, Bí thư Tần! Tôi thấy lãnh đạo cũng mệt mỏi rồi, hay là tôi bảo lái xe đưa lãnh đạo về nhà nghỉ ngơi đi!
Bành Viễn Chinh cười cười.
- Không…Không cần, không thể khiến mọi người mất hứng.
Tần Phượng thở phào một cái, lấy tay nắn nắn đầu mũi xinh xẻo của mình, vùng dậy, đứng lên bước xuống xe.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, phụ nữ cũng vẫn là phụ nữ; phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào, uống rượu vào vẫn có thể thất thố. Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh cảm thấy Tần Phượng có ý chí rất mạnh mẽ, say đến mức này, cô vẫn kiên trì không chịu gục ngã, bước chân tuy hơi loạng choạng, thân hình hơi lảo đảo, nhưng vẫn từ chối không để Bành Viễn Chinh dìu đi.
Phòng Hoàng Đại Long chọn, nằm ở lầu ba, ba tầng thang lầu hình xoắn ốc đối với Tần Phượng lúc này, giống như một tòa núi cao, hai chân cô như nhũn ra, không có hơi sức, mỗi bước tiến lên đều phải cố hết sức. Câu “Rượu trắng lên đầu, vang đỏ xuống chân”, chính là nói chuyện này.
Lên đến chỗ rẽ ở lầu hai, thân hình cô hơi lảo đảo một cái, liền trợt chân, Bành Viễn Chinh vội đỡ lấy cô, không ngờ cô cúi người chu cái miệng nhỏ nhắn, liền ói ra như suối phun, bắn tung tóe lên chính người mình và Bành Viễn Chinh.
Sau khi ói xong, dường như dễ chịu hơn, cô xấu hổ đẩy Bành Viễn Chinh ra, chạy vào một phòng vệ sinh cách đó không xa. Bành Viễn Chinh cười khổ, cũng vào một phòng vệ sinh nam rửa mặt, lại dùng giấy vệ sinh lau sạch vết bẩn nơi ống quần, rồi đi ra đứng chờ Tần Phượng.
Một lúc lâu sau, Tần Phượng mới từ từ đẩy cửa ra, mặt ướt nước, son phấn đã đối với tẩy sạch, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác tươi mát. Cô ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, khẽ nói:
- Có giấy vệ sinh không, cho tôi một ít.
Bành Viễn Chinh lấy giấy vệ sinh đưa qua. Tần Phượng cầm lấy, xoay người lại, đi vào phòng vệ sinh.
Không lâu sau, cô bước ra, vết bẩn trên người đã được lau sạch sẽ, sắc mặt cũng thong dong hơn rất nhiều. Cô lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười cười, không nói gì.
Bành Viễn Chinh càng không thể mở lời, nói gì cũng đều rất lúng lúng. Hắn chậm rãi đi trước, Tần Phượng cũng chầm chậm theo sau.
Khi hai người vào phòng, đám Hoàng Đại Long đã sớm không còn kiên nhẫn, đang uống bia.
Vừa thấy hai người đi vào, Hoàng Đại Long liền la lên:
- Bí thư Tần, Viễn Chinh, hai người tới chậm nha, phạt rượu, phạt rượu!
…
Dù trời sinh bản tính mạnh mẽ, Tần Phượng không muốn thừa nhận mình thua kém đàn ông, nhưng trong tình huống hôm nay, cô không chịu thua là không được.
Cố Khải Minh và mọi người vui vẻ thoải mái, tiếp tục vừa ca hát vừa uống bia, còn Tần Phượng, sau khi bị Hoàng Đại Long ép uống mấy ly bia, liền mệt mỏi cuộn mình ở một góc chiếc sô pha, trong làn ánh sáng mờ tối và lộng lẫy, mơ màng nhìn đám cấp dưới của cô hát hò bằng cái giọng ồm ồm, giống như đang gào thét, rên rỉ, hơn là ca hát.
Trên bàn chất đầy vỏ chai bia, Hoàng Đại Long và mấy người Cố Khải Minh uống thoải mái, cuối cùng ba người Cố Khải Minh, Lệnh Tường và Mạc Xuất Hải đều quá chén. Chu Đại Dũng dù đỡ hơn một chút, nhưng cũng chẳng tỉnh táo mấy. Còn Bành Viễn Chinh đã sớm giả say, nằm ở sô pha trốn rượu, nhưng làm giả hóa thật, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Hoàng Đại Long tía lia cái miệng đưa mấy người Cố Khải Minh đi nằm nghỉ ở phòng sát vách. Toàn bộ lầu ba của hộp đêm, là nơi để cha con Hoàng Đại Long tiếp đãi khách quý, ngoài căn phòng hết sức sang trọng và rộng rãi này, còn có nhiều phòng nghỉ, phòng tập thể thao và phòng chơi bóng bàn.
Gian phòng vẫn vang lên tiếng nhạc dìu dặt, Bành Viễn Chinh nằm thiếp đi ở sô pha không biết bao lâu, chợt mở mắt ra, thấy trong phòng không một bóng người, đám người Hoàng Đại Long đi đâu không biết.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, châm một điếu thuốc, rít vào một hơi thật dài, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Hắn hút xong điếu thuốc, vừa định ra khỏi phòng, chợt phát hiện Tần Phượng vẫn cuộn mình trong góc sô pha, đôi mắt mở to, đang đăm đăm nhìn hắn. Dưới ánh đèn mờ mờ, đôi mắt đẹp và sáng ngời của cô chập chờn lay động có chút gì đó ma quái liêu trai.
Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Tần!
- Đỡ tôi đứng lên.
Tần Phượng nói một cách uể oải. Đầu cô đau như muốn nứt ra, cả người không còn chút hơi sức nào.
Bành Viễn Chinh cúi xuống đỡ cô dậy, nhưng lúc này, thân thể cô mềm nhũn, không đứng vững nổi.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thình lình bế Tần Phượng lên. Hắn biết ở đây có phòng nghỉ, định bế cô đến đó nằm nghỉ cho tỉnh hẳn rượu.
Tần Phượng giật nẩy người, lạnh lùng trách mắng:
- Buông ra! Để tôi xuống!
Cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực, vùng vẫy thật mạnh. Sau khi say rượu, tay chân Bành Viễn Chinh hơi yếu đi, cô giãy dụa mạnh như vậy, chân hắn không vững, hai người đều ngã xuống cái ghế sô pha to rộng.
Tần Phượng ngã xuống trước, sau đó Bành Viễn Chinh nặng nề đè lên thân thể cô, thân kề thân, mặt kề mặt, cô càng giãy dụa lại càng áp chặt hơn.
…
Tần Phượng xấu hổ và giận dữ, quay đầu đi chỗ khác. Bành Viễn Chinh ngồi bên cạnh cô, im lặng đưa cho cô một ly nước khoáng. Tần Phượng nhắm chặt mắt, không để ý tới hắn.
Bành Viễn Chinh hơi mất kiên nhẫn, thầm nghĩ, trong hoàn cảnh này, cô còn làm ra vẻ Bí thư Quận ủy cái quái gì, bây giờ cô chỉ là một người say, tôi mặc kệ, không quan tâm đến cô nữa!
Đột nhiên Bành Viễn Chinh ngửa cổ uống nửa ly nước khoáng, sau đó đứng dậy nắm lấy cánh tay mềm mại của Tần Phượng, hạ giọng nói:
- Sát vách có một phòng nghỉ, tôi đỡ cô qua, nếu cô không đi, tôi đi trước!
Tần Phượng mở to mắt, căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, cắn chặt răng:
- Đỡ tôi qua đó!
Bành Viễn Chinh vụng về đặt cánh tay mình dưới tay Tần Phượng, tay kia thì vòng qua eo cô, dìu cô ra khỏi phòng, rồi đưa cô vào một căn phòng nghỉ.
Sau đó, hắn liền rời khỏi. Chuyện kế tiếp thế nào, không cần hắn làm, khi đám người Cố Khải Minh và Tần Phượng tỉnh rượu, Hoàng Đại Long sẽ tự biết cho người đưa họ về.
Bành Viễn Chinh đi thẳng về nhà. Chuyện hôm nay hắn không để ở trong lòng. Sau khi tỉnh rượu, lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, cấp dưới vẫn là cấp dưới, sẽ không có gì thay đổi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cao Quan
Cách Ngư
Cao Quan - Cách Ngư
https://isach.info/story.php?story=cao_quan__cach_ngu