Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khai Quốc Công Tặc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 34: Tiết Thu (34)
H
ùng Khoát Hải ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, rồi liền đưa ra kết luận:
- Trông qua địa hình, hẳn sắp đến được Bác Vọng rồi, cách thành Lạc Dương còn khoảng bốn mươi dặm nữa. Trên lưng đàn gia súc của chúng ta toàn chất lương thực, tướng quân xem hay là chúng ta cứ cho bọn chúng dừng lại nghỉ chân một chút cái đã. Đám vật cưỡi tuy có sức lực, nhưng thật ra vẫn nên quý trọng, nếu như cứ cái đà đi mà không ngừng nghỉ như vậy, đi chưa đầy ba ngày đã chầu diêm vương cả rồi.
Vương Nhị Mao khẽ gật đầu:
- Nếu vậy thì cứ dừng lại cái đã! Thủ Tự, ngươi đi truyền lệnh, bảo đám huynh đệ cho lũ gia súc ăn uống no nê ngon lành một chút, sẵn tiện cho chúng uống ngụm nước mát nữa!
Viên Thủ Tự đáp lên một tiếng, quay người ra truyền lệnh một tiếng. Vương Nhị Mao nhảy xuống khỏi ngựa, vừa nhìn đồng tuyết trắng xóa ở chung quanh, vừa dạo bước một cách chậm rãi. Hùng Khoát Hải mới đến đã nhận được sự tín nhiệm, trong lòng vô cùng cảm kích, tay cầm thủy hỏa côn theo sau y chẳng rời lấy một tấc, lo sợ bản thân một phút lơ là, sẽ có tên thích khách bay ra từ trong cánh đồng tuyết.
- Không cần phải đi theo ta, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi!
Vương Nhị Mao cũng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, hạ giọng mà nói.
- Vâng, tướng quân đại nhân!
Hùng Khoát Hải rất vui vẻ nghe lệnh, nhưng chân cũng không hề dừng lấy một bước. Cứ thế nhắm mất mà theo đuôi, không hề chậm lại dù chỉ nửa bước.
Vương Nhị Mao chưa bao giờ có được cái cảm giác như bây giờ, trong phút chốc vẫn chưa thể quen cho lắm. Dừng bước lại, y cười dặn dò:
- Ta chỉ là một tên Đường chủ Đầm Cự Lộc, chức vụ trong quân cũng chỉ vỏn vẹn là cái chức Đô úy mà thôi, chẳng phải là tướng quân gì, càng không phải là cái chức đại vương. Từ nay về sau ngươi đừng gọi bậy như vậy nữa, cũng là để tránh cho kẻ khác chê cười, mau đi xem chừng đám huynh đệ của nhà ngươi đi. Lần đầu tiên gia nhập, bọn họ vẫn chưa chắc gì có thể chịu đựng nổi cái vất vả như thế này đâu.
- Cũng chỉ là do đói một chút thôi, ăn no một chút thì cũng sẽ quen ngay thôi, bình thường chỉ cần có một cái động tò vò là đã có thể ngủ được rồi, có biết hai chữ khổ cực là cái gì đâu chứ!
Hùng Khoát Hải nhoẻn miệng cười, không chịu rời khỏi Vương Nhị Mao.
Trương Trư Bì cũng nhận ra tên này quả không hổ danh hảo hán, miệng cười cười tiến lên phía trước, hạ giọng giải thích:
- Vương Đô Uý đã quen với thói quen của một kẻ đi bộ rồi, hắn vừa đi bộ vừa tính kế, ngươi không cần phải theo hắn nữa, cũng là để tránh không khiến suy nghĩ của hắn bị rối loạn cả lên.
Hùng Khoát Hải giờ mới có thể hiểu rõ ban đầu gã đã gây cản trở cho thủ trưởng, miệng cười gãi ót một cách ngây ngô, rồi ngượng ngùng mà đi khỏi. Đợi bóng lưng của gã vừa xa hơn được một chút, Trương Trư Bì đã tiến gần hơn Vương Nhị Mao một chút nữa rồi, thương lượng với đối phương một cách nhỏ nhẹ:
- Vương huynh đệ, xem cái kiểu của ngươi lại cân nhắc kẻ bề trên nữa rồi. Định thu nhập ai sao, chúng ta ôm cỏ đi đánh thỏ, không thể chậm trễ được!
Nghe lời này, Vương Nhị Mao khẽ gật đầu:
- Vẫn là Trương đại ca hiểu ta nhất, chỉ có một câu thôi đã có thể nói lên hết những gì trong đầu ta đang suy nghĩ. Ta còn nhớ vào mùa xuân, đám người Đậu Kiến Đức khi ấy vừa mới vào quận Võ Dương, đã bị Ngụy Trưng đánh lén ngay tại gần Bác Vọng này. Chúng ta cũng sắp đi vào trong quận Võ Dương rồi, e rằng trên đường sẽ lại gặp nhiều trắc trở.
Trương Trư Bì liền nhíu mày, nét mặt hiện đầy vẻ lo âu:
- Ngươi nói hoàn toàn có lý. Chúng ta chỉ có ngàn người, lại mang nhiều gia súc và lương thực theo như vậy, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng phải lăm le thèm thuồng. Tuy nhiên hai tên Ngụy Trưng và Ngụy Đức Thâm có mang theo quận binh ở ngay gần Thang Âm, trong phút chốc chưa chắc gì có thể đuổi theo kip!
- Chúng ta muốn trở về thì bắt buộc phải băng qua Phồn Thủy và Ngụy Huyện!
Vương Nhị Mao nhặt một cành cây khô lên, vẽ bâng quơ vài nét trên lớp tuyết, đại khái có ý trông như một tấm bản đồ vậy. Ngụy Trưng vẫn gần với Ngụy huyện hơn chúng ta, nếu như hắn quay trở lại để truy đuổi, rất dễ dàng đã có thể ngăn chúng ta từ phía trước. Mặc dù hắn không đích thân truy đuổi, những tên khác của quận Võ Dương nghe nói người của chúng ta ít, có khi nào sẽ quay trở về đây tìm chúng ta hay không vẫn còn chưa biết được!
- Thế, thế thì chúng ta phải làm sao đây?
Trước khi Trình Danh Trấn chưa vào đầm, Trương Gia Quân đánh giặc từ xưa đến nay là do bộc phát nhất thời, rất hiếm khi làm những chuyện có kế hoạch mang tính bí mật kỹ lưỡng. Trương Trư Bì cũng đã quá quen với những ngày tháng không cần phải bận tâm lo nghĩ, nhất thời vẫn chưa thể thay đổi thói quen lâu ngày này, ngay lúc này lại gặp phải rắc rối, điều duy nhất có thể làm đó là ngồi nhâm nhi nỗi u sầu.
Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói một cách trịnh trọng:
- Ta đề nghị hai chúng ta phân chia binh lính, ngươi mang theo tất cả số la ngựa, đồ quân nhu đang có đi theo phía sau. Ta mang theo năm trăm huynh đệ, mở đường cho ngươi. Bất luận kẻ nào cản trở chúng ta, ta cũng sẽ cho để áu kẻ đó trải đường cho ngươi đi.
- Ngươi, ý của ngươi là, ra tay trước để tránh nguy?
Tuy Trương Trư Bì không hiểu gì nhiều về cách bài binh bố trận cho lắm, nhưng tốc độ phản xạ vẫn luôn nhanh nhất. Vừa nghe Vương Nhị Mao nói, đã đoán được ngay rằng y muốn chủ động đi tìm gây sự với Ngụy Trưng. Chỉ kinh ngạc mà mở to hai mắt, gương mặt đã nói rõ sự nghi ngờ không tin của mình.
Sau một hồi lâu, thấy Vương Nhị Mao không trả lời, gã nuốt dòng nước bọt đang đông như đá, miệng ho ra sương tỏ ý nhắc nhở:
- Theo thám báo báo cáo, đám người Ngụy Trưng mang theo tận năm, sáu nghìn nhân mã. Ngươi lại chỉ mang theo năm sáu trăm huynh đệ đi, ổn chứ?
- Chỉ có ngươi biết ta mang theo năm, sáu trăm huynh đệ, người ngoài sao có thể đoán được?
Vương Nhị Mao cười hỏi lại, rồi mới xuống giọng giải thích:
- Bọn chúng người đông, nhưng đã đi cả mấy ngày trời tuyết, người ngựa kiệt sức. Mặt khác, bọn họ chưa chắc gì có thể đoán ra chúng ta chủ động buông tha cho Lê Dương, không chừng lúc này đang tính toán làm như thế nào để có thể một dịp công thành cùng với binh mã của triều đình nữa. Thừa dịp không ai để ý, ta để Hùng Khoát Hải giúp ta một tay tìm đường tắt, để lẻn đến sau lưng của Ngụy Trưng, sau đó lập tức cho kỵ binh xông xáo tiến lên, bảo đảm sẽ đánh cho hắn không kịp trở tay!
- Thế ngươi hãy mang thêm nhiều gia súc nữa. Thà rằng phải bỏ bớt lương thực lại trên đường đi, còn hơn phải bỏ mạng!
Lá gan của Trương Trư Bì cũng không nhỏ chút nào, nghe Vương Nhị Mao nói quả quyết như vậy, liền góp ý giúp cho y.
Vương Nhị Mao gật đầu:
- Gỡ thêm ột ngàn con ngựa ra đi. Mang lương thực chất lên lưng của những con gia súc khác. Chỉ cần ta đành cho hai tên Ngụy Trưng và Ngụy Đức Thâm tan tác rồi, những kẻ khác của quận Võ Dương chắc chắn sẽ không bao giờ dám trêu chọc chúng ta thêm lần nào nữa. Như vậy, ngươi và các huynh đệ có thể từ từ mà đi, không cần phải lo âu hay hoảng sợ gì nữa!
- Thế, thế thì ngươi phải cẩn thận một chút. Tên Ngụy Trưng vốn khét tiếng cứng đầu!
Trương Trư Bì khẽ gật đầu, dặn dò một cách trịnh trọng. Gã hiểu rõ sở dĩ Vương Nhị Mao làm như vậy, tất cả là vì để xem xét cho Đầm Cự Lộc. Lúc này người trong đầm càng ngày càng nhiều, số lương thục này liệu có thể vận chuyển một cách an toàn hay không, đối với sự sống còn trong nay mai của họ là rất quan trọng.
Hán tử trong gian hồ, không được phép lề mề chậm chạp. Vương Nhị Mao gật đầu cười, thay cho lời cảm ơn. Rồi liền ngửa mặt lên trời mà thở hắt ra một tiếng, bước nhanh qua chỗ các huynh đệ đang ngồi nghỉ mệt. Ngụy Trưng, đây chính là kẻ nổi danh cứng đầu khó chống đỡ nổi. Tên này thật sự có giống với lời đồn thổi không? Y không thực sự tin cho lắm, y thực sự muốn xác thực một chuyến xem sao.
Một lớp sương trắng dừng ở phía sau y, kéo dài mãi mà không chịu tiêu tan, kéo dài mãi mà không chịu tiêu tan.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khai Quốc Công Tặc
Tửu Đồ
Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ
https://isach.info/story.php?story=khai_quoc_cong_tac__tuu_do