Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kim Cương Khế Ước
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 233: Ngược Yêu: Dùng Cả Đời Để Thương Em (2)
E
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần đứng dậy, cởi ống tay áo anh ra, “Như Khanh, xảy ra chuyện gì? Sao anh bị thương? Sao không nói với em? Ai làm anh bị thương?”
Từng vấn đề bị cô hỏi liên tục, cô vén tay áo anh lên, thấy vết thương không băng bó, vẫn còn đang chảy máu, thấm ước cả tay áo ngủ, nước mắt lập tức trào ra, nhất định là tối qua anh bị thương về nhà, cô lại đang tức giận, căn bản không để ý đến anh, nên mới không biết là anh bị thương.
“Như Khanh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nhìn anh, nước mắt chảy ròng, sao cô lại có thể như vậy được chứ?
Cúc Như Khanh thấy vậy, vươn tay phải ra, lau nước mắt cho cô, “Anh không đau, không sao.”
“Sao lại không đau? Chảy máu rồi này, thật xin lỗi, là em không tốt, tối qua em không phát hiện ra.” Mặc Thiên Trần nhìn anh, lẽ ra cô nên giúp anh băng bó giảm bớt đau đớn mới phải, nhưng cô lại…
“Được rồi, đừng khóc!” Cúc Như Khanh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Tối qua anh về thấy em ngủ rồi, không muốn đánh thức em, không sao mà, xem em khóc như con mèo rồi kìa.”
“Xin lỗi, Như Khanh, xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nhào vào ngực anh, ôm cổ anh, trong lòng cô rất mâu thuẫn, tối qua vẫn còn giận anh tàn nhẫn tuyệt tình, hôm nay lại đau lòng vì anh bị thương, cô thật không biết nên làm thế nào mới có thể khiến mọi chuyện tận thiện tận mỹ, không khiến cho bất kỳ ai bị thương tổn, cũng không khiến ai phải chịu khổ đau?
Tối nào cô cũng chờ anh về mới yên tâm đi ngủ, vậy mà tối qua hắn về, cô lại giả vờ ngủ không để ý đến anh, nếu cô biết anh bị thương, cô nhất định sẽ không như thế.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, cảm giác được cô khóc đến run rẩy, “Anh hứa với em, sau này sẽ không bị thương nữa.”
Mặc Thiên Trần nghe được câu đó, mới thôi khóc, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, nặng nề gật đầu.
“Được rồi, tắm đi rồi đi làm.” Anh ôm cô đứng dậy.
“Anh bị thương, còn muốn đi làm sao?” cô chớp đôi mắt to nhìn anh.
Cúc Như Khanh nhếch môi cười, “Vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
Đúng lúc đó, Trần Ích gọi đến, anh buông cô ra, tiếp điện thoại, “nói!”
“Chủ tịch, bọn người tối qua tôi đã điều tra ra, là Thiên Mộ Dương phái đến.” Trần Ích điều tra rõ ràng xong lập tức gọi đến báo.
“Thiên Mộ Dương đang ở đâu?” Cúc Như Khanh hỏi.
Trần Ích đáp, “Tôi đã chộp được hắn, hắn đang ở trong bệnh viện với Thiên Mộ Đình.”
“Được, tôi đến ngay.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại.
Mặc Thiên Trần cũng nghe được đại khái, “Có phải Thiên Mộ Dương tung tin về Thiên Mộ Đình không, gây ra bất lợi cho anh không?”
“Đúng thế.” Cúc Như Khanh xoay người đi rửa mặt.
Mặc Thiên Trần đi theo anh, “Em cảm thấy Chu Tiểu Kiều mới là kẻ thổi lửa trước quạt gió, cố ý bịa chuyện, có một lần cô ta tìm em, cũng nói với em như vậy.”
“Lúc đó em tin không?” Cúc Như Khanh đột nhiên hỏi cô.
“Chu Tiểu Kiều nói dĩ nhiên em không tin!” Mặc Thiên Trần lớn tiếng nói.
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, dùng khăn lông lau mặt, thay quần áo xong chuẩn bị đi, Mặc Thiên Trần ôm anh, “Ông xã…”
“Anh sẽ cẩn thận. không cần lo cho anh!” Cúc Như Khanh hôn lên trán cô, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, để Trần Tiêu theo bảo vệ em.”
“Nhưng em…” Mặc Thiên Trần chu mỏ.
“không phải anh muốn hắn theo dõi em, anh muốn hắn bảo vệ em.” Cúc Như Khanh nói xong, “Đây là lệnh, phải tuân theo.”
“Vâng! Tuân lệnh.” Mặc Thiên Trần đáng yêu đáp lại anh.
Ám Dạ.
Khang Hạo, Trần Ích đến sớm hơn Cúc Như Khanh, đang bàn luận xem nên trừng trị Thiên Mộ Dương và Chu Tiểu Kiều như thế nào.
“Thảo luận xong chưa?” Cúc Như Khanh nhìn hai người họ.
Khang Hạo cau mày, “hiện giờ chúng ta còn chưa giải quyết xong Phí thị, nếu trực tiếp ngắm súng vào Phí thị, sẽ khó dọn dẹp tàn cuộc, nên chúng ta phải ra tay từ phương diện nhỏ nhất là Chu Tiểu Kiều.”
Trần Ích bổ sung, “Chu Tiểu Kiều làm chuyện này, căn bản không phải muốn đoạt được tình yêu, cô ta chỉ thuần túy là không có được tình yêu thì tìm cách hủy diệt nó, nếu cô ta đã chọn đi theo con đường hủy diệt, thì nên để cô ta được hủy diệt, tôi có một cách, không cần công ty ra mặt, trực tiếp trừng phạt cô ta và Thiên Mộ Dương luôn.”
“Được, làm theo lời Trần Ích.” Cúc Như Khanh hiểu.
Trần Ích lập tức bắt đầu hành động, Khang Hạo đi theo ra ngoài, “Ác quan, bạn gái của cậu đâu?”
Trần Ích trừng mắt liếc hắn, không nói gì.
“Nếu cậu giải quyết như vậy, mà để cho bạn gái cậu biết, không biết cô ấy có sợ câu không nhỉ?” Khang Hạo bạo gan nói tiếp.
“cô ấy không phải bạn gái tôi! cô ấy cũng không thích tôi!” Trần Ích hừ một tiếng.
“Chậc chậc, nói vậy cậu thật đáng thương quá. Cậu không dám theo đuổi à!” Khang Hạo bóng gió.
Trần Ích nhìn hắn, “Có người rảnh rỗi kìa, sao không theo đuổi Nghiêm tiểu thư đi?”
Khang Hạo mắt trợn trắng, sau đó xoay người rời đi.
Trần Ích cho người bịt mắt Thiên Mộ Dương dẫn đến bãi đỗ xe bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, cũng cho hắn uống một ly thuốc trợ hứng. Rất nhanh, Chu Tiểu Kiều cũng bị bịt mắt dẫn đến đây.
“Các người buông tôi ra! Tôi là người của Thanh Phong bang! Các người làm khó tôi là đang làm khó Thanh Phong bang!” Chu Tiểu Kiều không ngừng thét lên, vì mắt bị bịt kín, không biết là ai bắt mình.
“Tôi đếch cần biết cô là ai. Hôm nay phải cho cô biết thế nào là lễ độ!” một trong số tay chân của Trần Ích quát lên.
Chu Tiểu Kiều mặc dù đã nhận ra, nhưng vẫn trấn tĩnh, “Tôi là người phụ nữ của chủ tịch Cúc thị Cúc Như Khanh, các người dám đụng đến tôi, thì cũng là kẻ thù của Cúc thị, mau thả tôi ra, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Chủ tịch Cúc thị chỉ có một phu nhân, cô nói thì chúng tôi sẽ tin à? Sao cô không nói cô là con gái của chủ tịch ngân hàng luôn đi!” Bọn người kia ồ ồ cười vang.
“Đúng là như vậy mà!” Chu Tiểu Kiều lớn tiếng.
Trần Ích chẳng thèm nói nhảm bước, ra dấu cho bọn thuộc hạ hành động.
Một tên nói: “Vậy cũng tốt, coi như anh em chúng tôi hôm nay có phúc rồi, gặp phải người phụ nữ này vừa là người của Thanh Phong bang, vừa là người của chủ tịch Cúc thị, mà còn là con gái của chủ tịch ngân hàng, vậy thì vui rồi, không biết chạm vào người cô thì có cảm giác gì nhỉ?”
“Các người buông tôi ra, buông tôi ra!” Chu Tiểu Kiều vừa thấy có nhiều bàn tay đến kéo quần áo mình đi, kinh hoảng kêu lên, “Khanh, Khanh, cứu em, cứu em!”
Cứ nghĩ là Cúc Như Khanh làm, nhưng tại sao gọi tên, lại không nghe được âm thanh của Cúc Như Khanh, cô nhanh chóng bị bọn họ lột hết quần áo, “Trần Ích, có phải anh không, sao anh dám làm vậy?!”
Trần Ích làm sao để cô khích được! hắn vẫn không biến sắc ngồi ngoài xem kịch vui, để mặc cho bọn thủ hạ tiếp tục hành động.
Chu Tiểu Kiều dù hét thế nào, cũng không có ai lên tiếng, lúc này, Thiên Mộ Dương bị đẩy ra, Thiên Mộ Dương sớm đã bị thuốc làm ất lý trí, hắn vừa sờ thấy một thân thể phụ nữ bóng loáng, liền lập tức nhào đến.
“Đừng! Đừng!” Chu Tiểu Kiều dù sao cũng luôn là người hô phong hoán vũ, dĩ nhiên không chịu đối đãi như vậy, giùng giằng khuất phục, nhưng căn bản không thoát khỏi Thiên Mộ Dương.
Sau khi Thiên Mộ Dương bắt ép Chu Tiểu Kiều làm đủ loại tư thế, Chu Tiểu Kiều đã sớm không còn hơi sức, để mặc cho người đàn ông bị ảnh hưởng bởi thuốc vẫn còn ở đó ra vào.
“Các người chụp thế nào rồi?” Trần Ích nhìn nhiếp ảnh gia.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Nhiếp ảnh gia vội vàng nói.
Trần Ích đứng lên, “Cứ để mặc bọn họ dây dưa, cái này sắp thành phim được rồi, người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ rất xinh đẹp, lại còn đủ loại tư thế.”
“Dạ, tôi lập tức đi rửa ảnh ngay!” Nhiếp ảnh gia bắt đầu làm việc.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần mấy ngày nay đi làm luôn biểu hiện lo lắng, một là vì chuyện Cúc Như Khanh bị thương, hai là chuyện Nhâm Thần Phong bị ép cưới, những chuyện này cô đều không muốn nghĩ đến chút nào.
“He he, em có chuyện vui muốn báo chị biết, lại mặt mày ủ ê rồi!” Triển Thanh Thanh bước đến.
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn, Triển Thanh Thanh mang cuốn tạp chí giấu sau lưng, bước tới trước mặt cô, “Xem đi, đảm bảo không buồn nữa.”
Mặc Thiên Trần vừa thấy hình ảnh rực rỡ trên tạp chí, vội vàng xem nội dung: Thiên Mộ Dương tiểu nhân bỉ ổi, làm loạn với chính em họ Chu Tiểu Kiều.
Mặc dù trên tạp chí in hình gạch Mosaic đè lên, nhưng bức nào cũng loáng thoáng thấy các tư thế, dễ nhận thấy là hình ảnh trong lúc điên cuồng, Mặc Thiên Trần than, “Cái này thì có gì hay?”
“Chị còn không rõ sao, Chu Tiểu Kiều tuy không phải người của làng giải trí, nhưng cô ta thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, lại luôn là người tiên phong, danh tiếng có thể nói là không ai không biết, bây giờ cô ta và Thiên Mộ Dương làm chuyện như vậy, dĩ nhiên là đả kích rất lớn, cô ta luôn tự ình là đúng, mang tất cả phụ nữ khác ra giẫm dưới chân, bây giờ chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, xem cô ta còn mặt mũi nào ra ngoài khoe khoang nữa không?” Triển Thanh Thanh vui không tả hết.
Mặc Thiên Trần vẫn trầm mặc, dĩ nhiên cô có nghĩ đến đây là thủ đoạn trả thù của Cúc Như Khanh, cô thật sự không biết nên nói gì bây giờ, Chu Tiểu Kiều ở trong lòng Cúc Như Khanh thật sự vẫn chưa chết, nhưng cô ta ngàn lần không nên, vạn lần không nên lên internet chửi bới Cúc Như Khanh hại Thiên Mộ Đình, để rồi hôm nay rước họa. Luận về thủ đoạn trong bóng tối, Chu Tiều Kiều làm sao là đối thủ của Cúc Như Khanh!
“Đại tiểu thư, sao chị không nói gì? Chu Tiểu Kiều bây giờ không còn thể diện để công kích Cúc tiên sinh, chị còn không vui à!” Triển Thanh Thanh không hiểu.
Mặc Thiên Trần nhàn nhạt than: “yêu đến tuyệt vọng thì sẽ thế nào?”
“Em chính là muốn cô ta tuyệt vọng!” Triển Thanh Thanh lý luận, “Giết cỏ phải trừ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, mà chỉ biết mơ ước cho hôn nhân của chính mình, không từ thủ đoạn phá hỏng hạnh phúc người khác, cô ta nên tuyệt vọng thì hơn.”
“Em nói cứ như chuyên gia không bằng?” Mặc Thiên Trần trừng cô.
“Ha ha…” Triển Thanh Thanh cười, “Gìn giữ hôn nhân cũng là chuyện của hai người, sẽ phải dùng cả đời để thử, để yêu và được yêu.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kim Cương Khế Ước
Lục Tiểu Lam
Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam
https://isach.info/story.php?story=kim_cuong_khe_uoc__luc_tieu_lam