Vĩnh Sinh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 227: Liên Thủ.
ô Sinh Kiếm Phái là một môn phái từ thượng cổ, một môn phái không chính cũng không tà. Kiếm thuật của kiếm phái này có thể nói là đệ nhất thiên hạ, đoạn tuyệt toàn bộ thiên cơ trong trời đất, hoàn toàn nghịch thiên, những người từng tu luyện Vô Sinh Kiếm Đạo đều là những người kinh tài tuyệt diễm, có thể dùng lực lượng một kiếm mà càn quét thiên hạ, chém ngang hết thảy mọi sự ngăn trở. Một kiếm thuật nghịch thiên như vậy không phải ai cũng có thể luyện thành cho nên Vô Sinh Kiếm Phái cũng chỉ có thể nhất mạnh đơn truyền, mỗi một đời chỉ có một người duy nhất.
Nói cách khác, hiện giờ Mạnh Thiểu Bạch chính là chưởng môn của Vô Sinh Kiếm Phái, đồng thời cũng là chân truyền đệ tử, trưởng lão, thái thượng trưởng lão… Hắn là một tư lệnh không có quân.
Đương nhiên, vì vậy mà hắn không có chút vướng bận gì khi làm đệ tử của Vũ Hoá Môn.
Bởi vì hắn hi vọng sau này khi tu luyện đến Trường Sinh Bí Cảnh có thể tranh đoạt chức vị chưởng giáo với Hoa Thiên Đô.
Chức vị chưởng giáo Vũ Hoá Môn không phải là tầm thường.
Hiện giờ Mạnh Thiểu Bạch lấy Phương Hàn để thử kiếm cũng là vì chuyện tranh đoạt chức vị chưởng giáo. Bởi vì hắn cảm giác được Phương Hàn cũng là một trong những nhân tuyển có thể tranh đoạt chức vị chưởng giáo sau này.
Hiện tại trong các chân truyền đệ tử của Vũ Hoá Môn, Hoa Thiên Đô chính xếp hạng nhất không ai có thể cạnh tranh với hắn, tiếp theo là Mạnh Thiểu Bạch, rồi tới Phương Thanh Tuyết cũng đuổi sát phía sau. Phương Hàn thì có tốc độc phát triển thực quá mức kinh người, tiềm lực khiến cho người khác không thể xem thường.
Sau mấy trăm năm, Chưởng giáo đương thời của Vũ Hoá Môn là Phong Bạch Vũ nữa sẽ thoái ẩn trở thành thái thượng trưởng lão, tu luyện ở một nơi sâu trong Vũ Hoá Thiên Cung, theo đuổi tiên đạo. Trong mấy trăm năm này, Hoa Thiên Đô, Mạnh Thiểu Bạch, Phương Thanh Tuyết, Phương Hàn, thậm chí là Nam Vạn La, Bắc Dao Quang, Tây Già Lam, Đông Linh Tiêu đều có thể tu luyện đến trường sinh bí cảnh, trở thành một tồn tại muôn đời.
Đến lúc thì việc tranh giành chức vị chưởng giáo chắc chắn sẽ phi thường kịch liệt.
Hiện giờ Mạnh Thiểu Bạch lại động thủ trước, cũng không phải hắn muốn giết Phương Hàn mà chỉ muốn đánh bại Phương Hàn, dùng thủ đoạt tuyệt sát của Vô Sinh Kiếm Đạo gieo vào trong tâm Phương Hàn một hạt giống thất bại. Hiện giờ hắn tự nhiên là không thể giết Phương Hàn được, nếu không thì sẽ vi phạm môn quy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Kiếm chiêu mà hắn đang sử dụng là chiêu lợi hại nhất trong Vô Sinh Kiếm Đạo. Phá Không Sát! Tất cả pháp lực, thần thông đều ngưng tụ lại trên thân kiếm, tạo thành một lực trường mạnh mẽ, một lĩnh vực làm cho Phương Hàn lâm vào cảnh chắc chắn phải thua.
Phương Hàn cũng không ngờ rằng kiếm thuật của Mạnh Thiểu Bạch lại hung mãnh như vậy. Một kiếm đánh ra giết chết tất cả, tất cả không khi đều bị ép lại, dồn nén, vô cùng vô tận hư không đều bị dồn nén, có dấu hiệu sụp đổ. Kể cả cương khí, pháp lực, thần thông, thân thể, thậm chí là Huyết Dạ Chi Vương đều bị kiếm kia của Mạnh Thiểu Bạch hút đi.
Nói ngắn gọn, một kiếm này của Mạnh Thiểu Bạch hút cả người của Phương Hàn vào trong kiếm.
Kiếm thuật quỷ bí như vậy hắn chưa từng thấy bao giờ, không thể ngờ được lại có loại kiếm thuật này.
“Linh Lung Đại La Thiên!” Phương Hàn không chút do dự vận chuyển các loại thần thông với tốc độ nhanh gấp đôi trước đây, sử dụng công hiệu của não hải thứ hai, phản ứng trở nên nhanh nhạy, tốc độ như điện quang hoả thạch, có thể lấy hạt dẻ trong lò lửa mà không bị chút thương tổn nào. Hắn hiểu rõ, hiện giờ biện pháp tốt nhất để đối phó với kiếm chiêu này là dùng biến hoá của thần thông Linh Lung Đại La Thiên. Thoáng một cái sau khi hắn thi triển ra, quanh thân tựa hồ có mấy bàn cờ lớn, thân thể được bao bọc ở trong ánh sáng lập loè, thoát được lực hút của một kiếm kia, quay đầu chạy đi.
“Muốn chạy? Hừ!”
Thân hình của Mạnh Thiểu Bạch lại một lần nữa ẩn vào bên trong kiếm, biến mất không thấy đâu nữa, mà tiếp đó giữa không trung liên tiếp hiện lên những kiếm chiêu mộng ảo, có phần giống như thật, lại có phần giống như ảo, khắp nơi đều là kiếm, tự như kiếm trận, kiếm mộ, kiếm lâm, kiếm trì... Đâu đâu cũng toàn là kiếm, trong hư không không có chỗ nào không có kiếm.
Phương Hàn tựa hồ bị giam trong thế giới của kiếm, tất cả các kiếm đồng thời công kích lên người hắn.
Mộng Cảnh Sát!
Đây là một đại sát chiêu trong Vô Sinh Kiếm Đạo, kiếm thế vừa động liền đưa người bị đánh vào một mộng cảnh, không thể phân biệt thật giả, cuối cùng bị kiếm quang đánh lên người, chết mà không hiểu được tại sao.
Tâm Phương Hàn vẫn tĩnh lặng như nước, lại thi triển các loại thần thông, năm loại nguyên khí ở ngũ tạng điên cuồng xoay chuyển, thần thông Ngũ Đế Đại Ma lại được phát động. Thanh khí, hoả khí, bạch khí, hắc khí, hoàng khí hoà quyện vào nhau, ngũ hành tuần hoàn, lại có thêm tinh thần hoả thiêu đốt pháp lực, mạnh mẽ xông vào trong đầu, một cổ pháp lực mênh mông lập tức phá vỡ mộng cảnh, thấy được một kiếm của Mạnh Thiểu Bạch chỉ còn cách cổ hắn có ba tấc, khí lạnh áp tới, hàn khí từ thân kiếm toả ra bao trùm lấy thân thể hắn, khiến cho toàn thân đông cứng lại, không thể động đậy, tình huống cực kỳ nguy hiểm.
“Huyết Dạ Chi Vương!”
Đúng lúc này, từ cổ hắn hiện ra một đạo huyết quang, ngăn chặn kiếm quang ở khoảng cách ba tấc, không cho mũi kiếm tiến thêm một chút nào nữa.
Cùng lúc đó, thân thể Phương Hàn lại lướt ngang sang một bên, thoát ra ngoài đám mây trắng, tạm thời thoát khỏi vùng kiếm khí của Mạnh Thiểu Bạch bao phủ.
Bá!
Phương Hàn vừa lướt ngang ra ngoài thì một đám mây trắng trước mặt hắn lại biến hoá, lại hiện ra thân hình của Mạnh Thiểu Bạch. Mạnh Thiểu Bạch từ trong mây lao ra, một kiếm chém ngang trời, như sao chổi quét cắt đánh vào mặt trăng, như chim ưng bắt thỏ.
Từ trước đến nay Phương Hàn đã gặp qua không ít đối thủ, nhưng lần này là lần khó chơi nhất. Mạnh Thiểu Bạch không có thần thông gì hoa lệ, cũng không có pháp bảo gì lợi hại, nhưng kiếm chiêu xuất quỷ nhập thần. Bản thân Phương Hàn không có cách nào ngăn cản được công kích của hắn, cũng không có thần thông gì có thể vây khốn hắn, chỉ có thể để cho hắn không ngừng đánh giết.
“Nếu như ta có thời gian để hấp thu Thiên Tức Nhưỡng Tinh, Hoàng Đế Thổ Hoàng Đạo có chút thành tựu, thần thông Ngũ Đế Đại Ma tạo thành một vòng tuần hoàn, thì cũng không đến nổi không thể phản kích lại như thế này!”
Phương Hàn đau khổ trong lông mày cau lại, nếu hắn chưa luyện thành não hải thứ hai mà gặp phải Mạnh Thiểu Bạch thì sợ là không đỡ nổi một chiêu. Nhưng hiện tại mặc dù có thể chống đỡ nhưng mà cũng không thể phản kích lại.
“Vị Lai Tinh Tú!”
Khi một kiếm của Mạnh Thiểu Bạch vừa lướt tới, Phương Hàn còn chưa kịp có hành động gì thì Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạch của Tinh Vân Bảo Bảo đã bắn ra một mảng tinh quang, sau đó ngưng kết lại thành một vị thần, giống như cự linh mà không phải cự linh, người mặc tinh bào, đầu đội tinh quan, chân đạp tinh vân, khí tức còn mạnh mẽ hơn của Huyết Dạ Chi Vương. Thần linh này đánh ra một quyết lên mũi kiếm của Mạnh Thiểu Bạch, lực lượng rất lớn, đủ để đánh cho kiếm kia lệch đi.
Thân thể Mạnh Thiểu Bạch lại biến mất một lần nữa, lần này Huyết Dạ Chi Vương cũng nhảy ra, đứng chung một chỗ với thần linh hình thành từ lực lượng của tinh tú, phát ra một đạo đao khí, chém sâu vào trong đám mây trắng.
Phác xích!
Thân hình Mạnh Thiểu Bạch từ trong đám mây hiện rõ ra.
Là khí linh của hai kiện đạo khí phát hiện ra vị trí của hắn.
Huyết Dạ Chi Vương là đạo khí, Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc cũng là đạo khí, hai vật này đều đã trải qua sự luyện chế của cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, hấp thu máu huyết của cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, cả hai hợp lực có đủ lực lượng buộc Mạnh Thiểu Bạch phải hiện rõ chân thân.
“Chính là lúc này!”
Phương Hàn vừa thấy một màn này, tinh thần liền phấn chấn, mạnh mẽ phát động hai mươi tám loại thần thông.
“Ha ha ha ha ha! Khí linh của hai kiện đạo khí quả không tầm thường. Phương Hàn, việc hôm nay tạm thời để đó. Chờ ngày sau khi tiến hành Sơn Hà Bảng đại tái ở Vũ Hoá Môn ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.” Trong lúc nói chuyện thân hình Mạnh Thiểu Bạch đã biến mất, làm cho thần thông của Phương Hàn đánh vào khoảng không.
Mạnh Thiểu Bạch vừa rời đi, tinh thần của Phương Hàn cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn bị áp lực, sự u tối, nguy hiểm đè nén như lúc nãy. Lúc này hắn mới tin chắc rằng Mạnh Thiểu Bạch đã thật sự rời đi.
“Kiếm thuật của người này thật là khủng bố, nếu như cứ đánh tiếp thì sợ là không thể chống nổi.” Khí linh của Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc đột nhiên mở miệng nói
“Nếu tiếp tục đánh tiếp, hắn cũng không thể khống chế được toàn cục.” Phương Hàn suy xét lại những lần giao thủ vừa rồi. Tuy không lâu nhưng quả thật là kinh tâm động phách, chỉ cần có chút sai lầm lập tức sẽ thất bại một cách nhục nhã.
Nếu như bị Mạnh Thiểu Bạch đánh bại thì quả thật sẽ nhục nhã vô cùng.
Tinh Vân Bảo Bảo vỗ vỗ vòng tay, sau khi khí linh trở lại trong vòng tay hắn mới nói: “Làm sao bây giờ?”
“Bây giờ chúng ta tự nhiên là đi vào trong Thái Bạch Thành tìm chỗ nghỉ ngơi.” Phương Hàn nói: “Giờ ta cần phải tế luyện Quang Minh Thuyền vừa mua được, đồng thời dung nhập Cửu Thiên Tức Nhưỡng Tinh vào trong pháp lực của bản thân, luyện thành một môn thần thông nữa. Cũng không cần phải lo ngại về Mạnh Thiểu Bạch, ta cũng cần đệ giúp ta giết mấy người.”
“Hay lắm!” Tinh Vân Bảo Bảo nói, “Quần Tinh Môn chúng ta có một ít sản nghiệp trong Thái Bạch Thành, nghỉ ngơi ở đó thì không phải sợ có ai quấy rầy, có thể an tâm tu luyện.”
“Đã như vậy thì đi thôi!” Phương Hàn gật gật đầu, đi theo Tinh Vân Bảo Bảo, chỉ chốc lát sau đã thấy được một toà tháp cao, bốn phía đều được khảm nạm những khối thuỷ tinh, hình thành một trận pháp lập loè tinh quang. Khi ý niệm của Phương Hàn vừa muốn tiến vào bên trong thì bị lực lượng của những ngôi sao bao quanh toà tháp bao trùm lấy rồi hút vào bên trong, vô cùng lợi hại.
Tu sĩ bình thường thì không thể nào cường hoành tiến vào trong toà tháp này được.
Nhưng mà Tinh Vân Bảo Bảo có Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc, chỉ hơi chớp động một cái liên có thể xuyên qua tinh quang, hạ xuống một đại điện ở trên đỉnh tháp, rất là dễ dàng.
Phương Hàn cũng cảm giác được lực lượng của vô số ngôi sao bao phủ lấy toàn thần, truyền vào trong người hắn, rất thích hợp để hắn tu luyện thần thông Bàn Vũ Đại Lực.
“Đây là tháp Hạo Tinh, chúng ta xây dựng rất nhiều toà tháp như thế này trong Đại Huyền đế quốc. Bất quá hàng năm phải nộp thuế bằng đan dược cho hoàng thất của Đại Huyền đế quốc, mà đế quốc này sẽ cống hiến cho Thái Nhất Môn.” Sau khi thu lại thần thông, Tinh Vân Bảo Bảo dùng bộ dáng thành thục nói chuyện với Phương Hàn.
“Đó là chuyện đương nhiên, nếu không thì Thái Nhất Môn sẽ không để Quần Tinh Môn xây dựng toà tháp này.” Phương Hàn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra Cửu Thiên Tức Nhưỡng Tinh rồi thúc giục Thổ Hoàng cương khí bao trùm lên nó.
Ca sát ca sát! Khi Thổ Hoàng cương khí vừa bao trùm lên Cửu Thiên Tức Nhưỡng Tinh thì nó liền không ngừng giải thể, hoá thành nguyên khí thổ hệ, sáp nhập vào trong cương khí của Phương Hàn, dần dần Thổ Hoàng cương khí của hắn từ một hợp chất đơn giản biến thành một thể phức tạp, giống như long, lại giống như xà, loáng thoáng xuất hiện những cái vẩy lấp lánh.
“Di? Diêm! Sao ngươi lại không thôn phệ Đại Phạm Quang Minh Thuyền?” Đúng lúc này, Phương Hàn phân thần quan sát quá trình tu luyện của Diêm, thì thấy Diêm đang hút lấy thuần dương khí của Đại Phạm Quang Minh Thuyền nhưng không thôn phệ cả con thuyền.
“Ta cũng chỉ cần thuần dương khí của nó, sau khi hấp thu thuần dương khí thì phát hiện ra tài liệu chế tạo con thuyền này cũng không phải tầm thường, so với tài liệu chế tạo Ngũ Ngục Vương Đỉnh còn trân quý hơn rất nhiều, ta không thể tiêu hoá được. Không thể tiêu hoá một cách dễ dàng như Kim Quang Liệt Hoả Kính.”
Móng vuốt của Diêm khẽ vung vẩy một chút nói: “Tài liệu của con thuyền này không chừng có khả năng giúp Ngũ Ngục Vương Đỉnh tấn thăng trở thành đạo khí.”
Vĩnh Sinh
Vĩnh Sinh Vĩnh Sinh - Mộng Nhập Thần Cơ Vĩnh Sinh