Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thệ bất vi phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 226
C
HƯƠNG 226: MƯA TÊN
EDIT: DOCKE
Vuốt vuốt mũi (Ta cảm thấy động tác này càng ngày càng khiến ta giống Sở Lưu Hương): “Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta lao ra đi…”
Lời nói còn chưa nói xong, bàn đá đã vỡ ra. Tiểu Phúc Tử cùng lão cha đã sớm đứng thẳng thân, hai tay đồng loạt vung lên, đẩy lùi từng đợt lại từng đợt mưa tên bắn tới.
Ta trốn ở giữa ba người, đi theo bước chân của ba người, đi ra ngoài. Cũng may, mục tiêu của đám người này không phải là chúng ta, tạm thời chúng ta không có gì nguy hiểm.
Chỉ có điều, mưa tên dày hơn một chút, nóng nảy hơn một chút. Quyền Thân Vương sớm đã được bảo hộ rời khỏi đại sảnh, ở ngoài cửa chỉ huy tác chiến. Trông thấy chúng ta đi ra liền bất chấp tất cả, chẳng cần biết là bạn hay thù, kêu to: “Không chừa một ai…”
Xem ra, có lẽ vì thịnh tình của Thiên Bảo công chúa đối với ta, hạ quyết tâm cá chết lưới rách. Quyền Thân Vương lại nắm lấy cơ hội này, sao lại không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng?
Mười mấy tướng sĩ áo giáp, trong tay cầm tấm chắn phóng lại. Tiểu Phúc Tử cùng lão cha sẵn sàng đón địch, nhìn hơn mười tên tướng sĩ này. Ta trốn ở phía sau bọn họ, ngay cả đầu cũng không dám thò ra chút nào…
Lại nghe tiếng đánh nhau vang lên, có người vừa đánh vừa nói: “Đi theo chúng ta, thái tử đang chờ ở bên ngoài…”
Lúc này ta mới thò đầu ra ngó nghiêng một chút, đánh giá đám người kia. Trong đó có một người, chẳng phải là Diệp Bất Phàm sao? Ta còn trông thấy Thanh Loan, Quỳnh Hoa nữ cải nam trang, thân mặc áo giáp, rung động rung động, hiển nhiên áo không vừa người…
Tiểu Phúc Tử cùng lão cha làm bộ làm tịch đánh nhau với bọn họ, vừa đánh vừa lui ra ngoài viện. Quyền Thân Vương mải chú ý đến Thiên Bảo công chúa trong phòng, đối với chúng ta – mấy tên tôi tớ quần áo nghèo nàn – cũng không chú ý nhiều lắm, để chúng ta lẻn ra ngoài… Có thể thấy được, có đôi khi, không thể mặc quần áo quá tốt, bảo trì đê điều, lúc nào cũng là pháp tắc làm người. Ngay cả ở hiện đại, người mặc quần áo đẹp, khả năng bị bắt cóc cũng lớn hơn rất nhiều.
Tiếng đánh giết dần dần cách chúng ta càng ngày càng xa. Cũng giống như trước đây, Tề Thụy Lâm chủ trì tính kế cứu viện, an bài cũng cực kỳ nghiêm mật. Vừa ra khỏi viện, đi vào trong một khu rừng nhỏ, bọn họ lập tức cởi bỏ áo giáp, thay vào một bộ quần áo thường dân. Mấy cỗ xe ngựa nghiêm ti mật hợp nhanh chóng được điều đến. Chúng ta chui vào xe ngựa. Xe ngựa lập tức chạy lẫn vào trong đám người. Nhưng điều làm ta bị chấn động chính là, hôm nay trên con đường này, vì sao lại có nhiều xe ngựa có cùng kiểu dáng này như vậy?
Ta hỏi Diệp Bất Phàm vì sao vậy. Diệp Bất Phàm nhàn nhạt nói: “Bị té ngã một lần nên càng phải cẩn thận hơn. Lần trước chúng ta vì không hiểu phong tục ở Thục Trung nên bị mắc bẫy. Lúc này đây, đương nhiên sẽ phải điều tra rõ ràng. Hôm nay, ngày Quyền Thân Vương phát động cũng chính là ngày lễ bái thần mỗi năm một lần của Đại Lương. Bọn họ cúng bái, là thần núi rừng, tất nhiên sẽ ngồi xe ngựa chế tác từ núi rừng rồi…”
Ta không khỏi hỏi hắn: “Nhưng vì sao lại trùng hợp đến như vậy?”
Diệp Bất Phàm cười nói: “Chủ tử tự nhiên sẽ có cách rồi. Hay là thái tử phi cho rằng trí tuệ của chủ tử còn kém hơn cả ngươi nữa?”
Ngôn ngữ rõ ràng là loại châm ngòi mà. Ta tất nhiên sẽ không mắc mưu.
Ta nhàn nhạt nói: “Diệp thống lĩnh, ta cũng không phải là thái tử phi gì đó nữa. Hình như ngươi đã gọi sai người rồi?”
Diệp Bất Phàm nói: “Trong cảm nhận của chủ tử, chỉ có một thái tử phi, chính là ngươi. Ngài không thừa nhận cũng không sao. Dù sao thì người của Thanh Phượng Môn thừa nhận là đủ rồi. Chủ tử thừa nhận là đủ rồi…”
Ra mòi là hắn còn muốn liệt kê có bao nhiêu người thừa nhận ta là thái tử phi nữa, ta vội vàng cắt ngang lời hắn. Nghĩ rằng, một người trầm mặc ít nói như Diệp Bất Phàm, sao bây giờ lại nhiều chuyện lắm miệng đến thế này, làm người ta không thể chịu nổi. Rõ ràng là hắn muốn lải nhải cho đến khi hủy diệt được ý chí kiên cường của ta mới thôi. Ta quyết không mắc mưu đâu.
Ngồi xe đi chừng một canh giờ, bỗng nhiên ngừng lại. Ta hỏi: “Không phải còn chưa ra khỏi cảnh nội Đại Lương sao? Sao lại ngừng?”
Diệp Bất Phàm tỏ vẻ cổ quái, nói: “Tuy chưa ra khỏi cảnh nội Đại Lương, nhưng chủ tử đã đến rồi…”
Trong lòng ta giờ khắc này, thật sự cảm động đến mức như được tắm dưới làn mưa xuân vậy. Bỗng nhiên ta có cảm giác, ta không còn khả năng cự tuyệt ngôi vị thái tử phi này, không còn khả năng muốn trở về hiện đại, không còn khả năng rời xa Tề Thụy Lâm nữa. Hắn thâm tình như thế, ta làm sao có thể bỏ hắn mà đi thêm một lần nữa chứ?
Một vị thái tử Đại Tề, đầu tiên là xâm nhập Thục Trung, sau khi bị người tróc nã, vất vả lắm mới trốn thoát được nhưng lại vì ta mà không chút do dự xâm nhập Đại Lương lần nữa, lại còn mang theo ít quân như vậy. Hắn chính là một vị thái tử vô cùng tôn quý, phải trải qua vô số đấu tranh cùng quyền mưu mới có thể đạt địa vị cao như ngày hôm nay. Vì ta, lại không hề lưỡng lự mà xông vào hiểm địa. Tấm chân tình này, làm sao có thể không làm ta động tâm…
Hóa ra, dung nhan của hắn đã ghi khắc vào tâm trí ta rồi. Tiếng cười của hắn đã mọc rễ trong đầu ta. Ta không còn có thể thoải mái một mình bỏ đi, trở lại cái nơi hiện đại không có được bao nhiêu ôn nhu trước khi nữa? Cho dù nơi này không có công nghệ cao. Cho dù biết rằng cuộc sống thật sự không thoải mái. Ta cũng không có khả năng trở về nữa. Ta đột nhiên hiểu ra, ta sớm đã có đáp án rồi không?
Nếu đã hạ quyết tâm, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi…
Ta trông thấy một người đang đứng dưới tàng cây, quần áo xanh xanh. Hắn phe phẩy cây quạt trong tay, mỉm cười nhìn ta. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút chờ đợi, một chút do dự, lại có một chút mừng rỡ như điên. Ta nghĩ, trong lòng hắn hiện giờ, khẳng định là đang đánh lô tô rồi. Còn ta, chẳng phải cũng như thế hay sao?
Ta thấy trong mắt hắn ẩn chứa ý cười nhưng bản thân lại cố ý đè nén ý mừng trên mặt, quay đầu qua phía Tư Đồ nói: “Tư Đồ, ngươi nói xem, thời tiết hôm nay có phải là hơi lạnh hay không?” Nhưng khi quay người qua lại không thấy Tư Đồ đâu cả…
Những người đi theo ta không biết từ khi nào, đã sớm lùi xa mười bảy mười tám bước rồi. Chẳng những là nàng mà mọi người, lập tức đều đứng cách ta cực xa. Ta nghĩ, bây giờ ta nên đi lên, hay là không đi lên đây? Trong lúc do dự, cho nên bước chân cũng không hề nhúc nhích. Ta không đi, hắn lại đi. Nhẹ nhàng phất cây quạt, tay áo tung bay trong gió. Quần áo hơi mỏng bị gió thổi bay, làm lộ ra hình dạng bắp thịt bên trong, tràn ngập hấp dẫn. Cũng chứng thực lời nói thời tiết hơi lạnh của ta, chính là nói dối…
Ta cũng không lui lại, chẳng qua chỉ ngơ ngác mà đứng. Nhìn thấy khóe mắt hàm tiếu của hắn, tay áo tung bay đi đến gần ta. Lẳng lặng, ta bị hắn ôm chặt vào lòng. Khi cảm nhận được thân nhiệt toát ra từ thân thể hắn, ta mới biết được. Trong lòng ta, cũng tràn ngập nhung nhớ. Sự nhung nhớ, tựa như thủy triều dâng, bao phủ lấy ta…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thệ bất vi phi
Vân Ngoại Thiên Đô
Thệ bất vi phi - Vân Ngoại Thiên Đô
https://isach.info/story.php?story=the_bat_vi_phi__van_ngoai_thien_do