Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hỏa Bạo Thiên Vương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 223: Một Chút Nhớ Nhung
N
ông phu, sơn tuyền, một chút ruộng.
Đây là nguyện vọng của phần lớn những người sống trong thành phố. Nhưng ngoại trừ những người đại phú đại quý thì có mấy người có thể thảnh thơi hưu nhàn như vậy được?
Góc trái của khu vườn gieo hai hàng hành tỏi tay, lá xanh bị lớp tuyết mỏng phủ lên giống như lúa mạch non đang ngủ đông. Bên phải khu vườn thì trồng song song vài nhành mai, hoa nở dày đặc, mùi hương tỏa ra bốn phía, người chưa tới gần mà hương mai đã xộc vào mũi.
Mấy con gà trống mập mạp đang lười nhác đi dưới mấy gốc mai vàng, thỉnh thoảng lại bới bới đất lạnh, bắt được một con côn trùng hoặc một con giun thì cho vào trong miệng. Động tác của nó hơi chậm nên khiến cho những con khác vây lại cướp lấy.
Sự khác nhau lớn nhất giữa động vật và con người chính là chúng không biết xấu hổ.
Một ông già mặc áo khoác quân đội đang ngồi trong sân nhìn xem mấy con gà trống, con mắt vô thần, khuôn mặt mệt mỏi. Thỉnh thoảng ông lại rít một ngụm thuốc lào rồi từ từ nhả khói trắng. Mãi đến lúc đấy, tinh thần của ông ta mới có thể chấn động, thoạt nhìn cũng có một chút sức sống.
Cửa sân bị người khác nhẹ nhàng mở ra. Một người dáo dác đi đến. Thấy ông già đang ngồi dưới mái hiên cong, con mắt cứ tập trung nhìn về phía hắn thì hắn mới tiêu sái, thoải mái đi đến rồi nói:
- Cháu đi nhẹ nhàng như vậy là sợ ảnh hưởng đến lúc ông nghỉ ngơi. Trời lạnh như vậy sao ông lại ngồi ở đây?
Trong lúc nói chuyện, hắn đi đến bên người ông già, nhận lấy ống thuốc lào trong tay ông, hút một hơi, sau đi ho khan sặc sụa, cười nói:
- Nồng đậm. Thuốc lào này nồng đậm thật đấy. Ông à, cháu dùng gấu trúc đổi cho ông thuốc lào nhé, thế nào? Nhiều năm cung ứng.
Ông già hình như là vô cùng yêu mến đứa cháu này nên cũng không vì hành động không biết lớn nhỏ của hắn mà tức giận.
- Dùng gấu trúc của ông đổi lấy ống thuốc lào của ông, Đổng Tiểu Bảo cháu nhìn qua cũng không ngốc mà.
- Đó là cháu đích tôn của Đổng Giang Sơn, sao có thể ngu ngốc được chứ?
Đổng Tiểu Bảo vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Trong thiên hạ mới có chín đấu, cháu và ông nội đã độc chiếm bảy đấu. Đổng Bồ Đề chiếm một đấu, người trong thiên hạ cùng chiếm mộy đấu. Ông nội à, ông cảm thấy phân phát như thế này được chứ?
Ông già một tay cướp ống thuốc lào khỏi tay Đổng Tiểu Bảo, dùng ống gõ đầu Đổng Tiểu Bảo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng:
- Nếu cháu độc chiếm bảy đấu thì không bị người khác dùng rượu đập vỡ đầu sao? Cháu không thấy mất mặt à? Cháu không mất mặt thì cái mặt mo này của ông cũng sợ.
Đổng Tiểu Bảo vội vàng che đầu, oan uổng nói:
- Ông à, cái này không thể trách cháu được, Đổng Bồ Đề quái…
- Trách em cái gì?
Đổng Bồ Đề mặc áo khoác màu trắng, đội mũ hồng đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm mấy hộp quà:
- Đổng Tiểu Bảo, sao nhân phẩm của anh lại kém như vậy được? Dám nói bậy trước mặt ông nội về em.
- Anh nói đúng sự thật thôi.
Đổng Tiểu Bảo và Đổng Bồ Đề đến cùng nhau. Hắn đi trước thăm dò, Đổng Bồ Đề đi đằng sau cầm quà. Anh em bọn họ tình cảm rất tốt nên hắn mới có thể không kiêng nể gì mà “giội nước bẩn” lên người cô như vậy.
- Nếu không phải em ngăn cản thì anh đã sớm lấy lại công bằng cho mình rồi.
Đổng Bồ Đề bĩu môi, mỉa mai nói:
- Lúc em không có ở đây thì cũng không gặp anh. Em cho anh một cơ hội hạ đài, anh không cảm ơn em sao?
Đổng Tiểu Bảo tức giận đến mức giơ chân lên, nói:
- Vậy lúc anh chiếm được tiện nghi em lại xuống đài. Ở đâu có chuyện anh của em bị người ta đập, em lại vội vàng bảo người ta xuống đài chứ? Rốt cục ai mới là anh ruột của em?
- Đánh tiếp thì kết quả cũng vậy thôi.
Đổng Bồ Đề nói. Cô cầm hộp quà đưa cho bảo mẫu, sau đó đi đến trước mặt lão già, dùng thủ pháp yô ga đặc biệt mát xoa cho ông. Miệng ông già kêu “xì xì” đau nhức nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt lại tan biến nhanh chóng.
Đổng Tiểu Bảo xem mà không ngừng hâm mộ, nói:
- Em gái à, bao giờ em mới dùng thủ pháp “đại trí tuệ” này xoa bóp cho anh vậy?
- Anh cũng không phải anh ruột của em, sao em phải nghe lời anh chứ?
Đổng Bồ Đề dùng chỉ trích vừa rồi của hắn mà phản kích.
- Là em gái ruột. Ruột thì không thể kết hôn được. Không tin thì chúng a đi xét nghiệm DNA…
Đổng Tiểu Bảo vô cùng không nhuệ khí đổi giọng.
- Vậy cũng không được. – Đổng Bồ Đề nói:
- Em chỉ nghe theo lời ông nội, theo lời sư phụ, theo lời người đàn ông tương lai của em thôi.
- Có thể chứ, anh là anh của em mà.
- Có thể ăn sao?
- … Em lợi hại.
Đổng Tiểu Bảo liên tục cười lạnh:
- Đổng Bồ Đề, em bất nhân thì cũng đừng trách anh bất nghĩa. Anh quyết định sẽ không giữ bí mật cho em nữa.
Hắn ngồi xổm trước mặt ông nội, nói:
- Ông ơi, cháu muốn mật báo.
Ông già đập vào đầu hắn, mắng:
- Cái khác không học mà lại học những cái đường ngang ngõ tắt này. Cháu thử lật sách sử ra xem đi, những tên dựa vào việc đâm thọc người khác để tiến chức có kết cục gì tốt không?
Đổng Tiểu Bảo oan ức khóc, ôm đầu nói:
- Ông nội à, ông cũng hơi bất công, thiên vị rồi đấy! Cháu biết ông thích Bồ Đề, cháu mới là cháu trai của ông mà, chính là người nối dõi tông đường nhà Đổng gia chúng ta…
Ông già nhảy dựng lên khỏi ghế, cầm lấy tẩu hút thuốc đuổi theo Đổng Tiểu Bảo, nổi trận lôi đình mắng:
- Cháu nói hay lắm, cháu mà nói những chuyện vụn vặt này nữa thì ông sẽ giận đấy. Chính cháu đã tính lấy hộ khẩu, thằng nhóc này năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Lúc ông già thì đã có ba cháu và chú Hai của cháu rồi. Nối dõi tông đường? Ông coi trọng cháu trai hơn à? Ông cảnh báo Đổng Tiểu Bảo cháu rồi, nếu cháu không tuân theo quy củ mà kết hôn đi thì xem ông có đánh vỡ đầu chó của cháu không?
- Ông à…
Trong sân rất trơn, Đổng Tiểu Bảo lo khi ông mình chạy theo đánh đuổi mình thì sẽ ngã nên chỉ có thể ôm đầu chạy vào mái nhà cong.
- Ông không định để người khác nói chuyện à, có định để cho người ta sống nữa không hả ông? Cháu có chuyện lớn muốn bàn với ông mà.
Ông già gõ được vài chục cái thì cũng hết giận hơn phân nửa, lại được Đổng Bồ Đề đỡ ngồi xuống mặt ghế trên thảm dày, nói:
- Bàn chuyện gì?
- Cái này…
Đổng Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, nói:
- Cháu muốn mật báo cho ông biết. Cháu gái bảo bối của ông Đổng Bồ Đề muốn đi Minh Châu ở quán yoga.
Sau khi Đổng Tiểu Bảo nói xong câu đó thì vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm sắc mặt của ông già. Đổng Bồ Đề vẫn dùng thủ pháp yoga “đại trí tuệ” mát xa đầu và bả vai của ông già, trên mặt giữ nụ cười thản nhiên.
Cụ già trầm mặc không nói gì.
- Bồ Đề, đây là cách nghĩ của cháu à? – Cụ già lên tiếng hỏi.
- Ông à, cháu đi theo sư phụ học xong “gương sáng tâm” thức thứ ba rồi, muốn ra khỏi hồng trần thì phải nhập hồng trần. Để cho cháu nhập trần thế một năm, làm việc thiện xem nhân quả, ngộ đạo nhận bồ đề. Cháu nghĩ mình cái gì cũng không biết, vừa vặn lại biết một chút yô ga, vậy thì cứ mở một yô ga quán là được rồi.
- Vấn đề là gì sao em lại mở ở Minh Châu? Yến Kinh không được sao? Nam Kinh không được sao? Tương Bắc không được sao?
Đổng Tiểu Bảo truy vấn hỏi. Sau khi em gái nói kế hoạch này cho hắn, hắn đã cực lực phản đối, phản đối không hiệu quả nên cũng chỉ có thể chọc chuyện này đến ông nội, để cho ông nội quyết định vậy.
- Cháu đang sợ cái gì?
Ánh mắt vô thần đục ngầu của lão già kia đột nhiên trở nên sắc bén, ánh mắt như điện đâm trăm ngàn lỗ lên người Đổng Tiểu Bảo.
- Đổng Tiểu Bảo, nói cho ông biết cháu đang sợ cái gì?
- Ách…
Đổng Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn ông nội. Ông nội hôm nay bị làm sao vậy? Làm sao lại tức giận với mình chứ?
Hắn hơi hối hận lúc ra cửa không mời người xem ngày ra sao. Hôm nay vận khí thật sự quá nát rồi.
- Cháu sợ Đổng Bồ Đề ở cùng một chỗ với tên nhóc kia sao? Cháu sợ Đổng Bồ Đề bị tên nhóc kia mê hoặc à? Cháu sợ Đổng Bồ Đề sẽ làm ra chuyện khiến Đổng gia chúng ta hổ thẹn sao?
Lão già nói vấn đề sau càng trực tiếp hơn vấn đề trước, vấn đề sau càng bén nhọn hơn vấn đề trước.
- Nó còn không sợ thì cháu sợ cái gì? Nếu thằng nhóc kia thật sự có khả năng thì ông sẽ giao Bồ Đề cho nó, Đổng gia ta sẽ cam nguyện làm hậu thuẫn cường đại để kéo nó lên. Nói không chừng, dưới sự dẫn dắt của hắn, Đổng gia ta lại càng khởi sắc hơn.
- Ông…!
Đổng Tiểu Bảo khiếp sợ nhìn ông nội của mình, không ngờ ông sẽ nói ra những lời như vậy.
Đổng gia và Đường gia chính là tử thù của nhau mà.
- Tài nghệ không bằng người, thua đáng đời.
Ông già nhìn chằm chằm vào Đổng Tiểu Bảo, phun ra từng chữ một.
Đổng Tiểu Bảo như được lĩnh ngộ, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt hắn sáng quắc, lạnh lùng nghiêm túc nói:
- Ông à, cháu sai rồi, về sau cháu sẽ không để ông thất vọng đâu. Về phần chuyện chấn hưng gia môn này thì cứ giao cho cháu đi.
----------------
Chuông vào lớp vang lên, thầy Trương Cao Viễn dạy môn tâm lý học trụ cột cầm theo bài soạn đi tới.
Ông nhìn lướt qua lớp học, vừa cười vừa nói:
- Nhiều khi tôi cũng không dám đi tới đây.
Mọi người cười vang.
Bọn họ đều hiểu rõ ý trong lời nói của thầy giáo. Trong lớp bọn họ có hai thiên tài tâm lý học, lúc hai người này cãi nhau thì ngay cả thầy giáo cũng á khẩu không trả lời được.
- Nhưng nhiều khi tôi lại vô cùng khát vọng được tới đây. Bởi vì tôi thích sinh viên và phương thức giảng dạy như vậy.
Ông ném quyển sách giáo khoa lên bàn, nói:
- Đường Trọng vẫn chưa về sau? Cậu ta không ở đây thì tiết học này sẽ không kịch liệt như trước rồi.
Mọi người lại cười to lần nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Nam Tâm. Bởi vì mỗi tiết tâm lý như vậy, Tiêu Nam Tâm và Đường Trọng đều luôn cãi nhau, thầy giáo và những sinh viên khác không thể chen miệng vào được.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm giễu cợt như vậy, trong lòng Tiêu Nam Tâm giận dữ nhưng cũng hơi thấy ngọt ngào.
Ánh mắt của cô bắt đầu mê hoặc, không biết cái ngọt này là do được thầy giáo “ca ngợi” hay là bởi vì cô và Đường Trọng đã trở thành một đôi đặc thù trong mắt thầy nữa.
Cô cố ý dùng cánh tay trái chống lấy má, ánh mắt khẽ liếc qua chỗ ngồi yêu thích của Đường Trọng. Bên kia không có một bóng người, chỉ có tên Hoa Minh to con phát hiện ánh mắt của cô thì nhếch miệng cười cười với cô.
Cô bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, trong lòng thầm mắng:
- Tên thối tha, xin phép nghỉ nhiều ngày như vậy, có ai làm lớp trưởng như cậu không? Một chút trách nhiệm cũng không có.
Không có tranh cãi và cãi lộn nhau, đã có một chút nhớ nhung.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hỏa Bạo Thiên Vương
Liễu Hạ Huy
Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=hoa_bao_thien_vuong__lieu_ha_huy