Chương 223: Ngoại Ưu Nội Loạn
(bên ngoài thì có chuyện phiền toái, trong nhà thì có chuyện rối loạn)
Có người cầm giáo khởi nghĩa. Có người bỏ đá xuống giếng. Nếu đây không phải là trò chơi, Hỉ Ca thật sự sẽ nghĩ cô làm người quá thất bại rồi. Quả nhiên, ở đời, loại người gì cũng có thể đụng tới.
Nhìn bầu trời đã chuyển dần sang màu tím sẫm, Hỉ Ca cuối cùng nhớ tới một sự kiện. Mấy ngày trước, A Li có kể cho cô nghe một chuyện bát quái ở trong bang. Đó là có người tỏ tình với Hiểu Hiểu. Lúc ấy, cô còn cười phá lên, bảo rằng ai lại có lá gan to bằng trời như thế. Hiện tại, Hỉ Ca rốt cuộc nhớ ra cái tên xấu số kia rồi, rất không xảo diệu, chính là Tuyết Nhiễm Sương Hoa. Khờ Dại đến bây giờ còn chưa ra tay động thủ, chỉ có thể nói hắn bỗng nhiên nổi lên tâm địa bồ tát?
“Được rồi, ta sẽ kêu Cuồng Vũ đi điều tra xem tên kia gần đây tiếp xúc với ai.”
Có một mình mà hắn dám “khởi nghĩa” ư? Cô mới không tin đâu.
“Cuối tuần trước hắn cùng một tên Đường chủ của Huyết Sát liên lạc qua. Hai hôm trước, hắn lại liên lạc với đội trưởng tinh anh đoàn của Cẩm Y. Thời gian còn lại thì cùng thành viên trong bang đi xoát quái, thăng cấp, hoặc là làm nhiệm vụ.” – Khờ Dại nói cho một tràng, biểu tình có vẻ phẫn nộ
Hỉ Ca khụ hai tiếng, trộm liếc một cái, dáng vẻ đằng đằng sát khí kia vậy mà trông cực oách nha.
“Ngươi cho người theo dõi hắn?” – Hỉ Ca nghi hoặc. Loại việc này bình thường đều do Cuồng Vũ phụ trách. Rất khó tưởng tượng với công phu của Khờ Dại mà lại chịu tốn công tốn sức đi quản một chuyện nhỏ như con muỗi thế này.
Khờ Dại cười gằn: – “Điều tra rõ ràng, ta mới thuận tiện đi trừ khử hắn.”
Hỉ Ca ngửa đầu, cảm thán muốn hỏi ông trời, cô có thể rút lại lời vừa nói lúc nãy hay không? Cái gì tâm địa bồ tát a~ Từ ngữ tốt đẹp thế kia dùng trên người tên này đúng là lãng phí. Bất mãn với bang hội, một nhóm người muốn tìm bang chủ chất vấn, loại chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Dù sao, Hỉ Ca nhất định phải tự mình ra mặt giải quyết. Nếu không, chuyện này sẽ tiếp tục tái diễn.
“Đi thôi. Đi gặp vị anh hùng kia.”
Nhưng Hỉ Ca còn chưa kịp đi, một tin tức nóng hổi đã truyền tới. Phong Bão bị người vây ở dã ngoại. Hai phe đang đánh loạn cả lên. Điểm bất hạnh là, cả hai phe đều là người của Long Môn. Trò đùa này có hơi quá lố rồi a ~ Hỉ Ca vừa nhận được tin tức, sắc mặt liền âm trầm. Theo tin tức báo lại, người động thủ với Phong Bão không phải là Tuyết Nhiễm Sương Hoa mà là đội trưởng của đội dự bị. Nghe nói, người này có thù riêng gì đó. Có điều, loại thù hận gì có thể khiến hắn lớn gan như vậy?
“Hỉ Ca, có phải Khờ Dại đang ở chỗ ngươi không? Kêu hắn về tổng đàn ngay.”
Bên này tin tức còn chưa kịp tiêu hóa, Cuồng Vũ đã đánh thông tấn khí cho cô.
“Lại có chuyện gì?”
“Thanh tỷ vừa mới báo cho ta biết Cẩm Y đang chuẩn bị động thủ. Bọn họ mang qua đây không ít người, đều là thành viên của Huyết Sát. Đám người dưới trướng Phong Bão và tám đội trong tinh anh đoàn của Khờ Dại hiện tại đang bị phân tán.”
Tin tức của Thanh tỷ không đủ chi tiết, Hỉ Ca không thể nắm rõ tình hình, chỉ vừa đủ cho cô cảm thấy đau đầu mà thôi.
“Bang phái có nội loạn, ngươi tra ra được ai không?” – có thể tìm ra vị trí của tinh anh đoàn và bọn Phong Bão, người này giữ vị trí không thấp.
“…Là Huyết Sam.” – Cuồng Vũ có chút ngập ngừng.
Huyết Sam là do Hỉ Ca tự tay mang vào bang hội. Mặc dù trước đó hắn là người của Cẩm Y nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, không ai tỏ ra hoài nghi hắn nữa. Chỉ là chuyện lần này, trừ bỏ người trong đoàn đội được phái đi hành động, người biết tin tức cũng chỉ có hắn. Hơn nữa, thời gian gần đây, Huyết Sam lại bắt đầu thân cận với Lâm Tuyết. Mà căn cứ theo tin tức thám thính bên Cẩm Y thì kế hoạch lần này là do Lâm Tuyết một tay bố trí.
“Ồ… không ngờ là hắn. Ta sẽ kêu Khờ Dại trở về tổng đàn. Ta chuẩn bị đi xem tình hình bên Phong Bão. Ngươi đi cùng không?” – Hỉ Ca bình tĩnh nói, không lộ ra chút ngạc nhiên nào.
Cuồng Vũ rờ không thấu suy nghĩ của Hỉ Ca. Bất quá, Cuồng Vũ là ai kia chứ, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình: – “Đi. Ta ở cửa thành chờ ngươi.”
Phong Bão ở Phong Nhai bị người vây khốn. May mắn cừu nhân của hắn không đông lắm, chỉ là đoàn đội dự bị dưới tay hắn mà thôi. Bên phía Phong Bão không có nhiều người nhưng thực lực lại cao. Cho nên trận đánh vẫn giằng co chưa dứt. Lúc Hỉ Ca tới, bọn hắn thế nhưng đã chuyển từ đấu sát sang đấu khẩu, chửi nhau ầm cả lên. Bình thường Phong Bão chưa bao giờ mắng người. Nhưng đám thủ hạ của hắn thì đúng là miệng mồm lanh lợi. Cho nên, cuộc chiến miệng đối miệng, bọn họ vẫn giữ vững cục diện, không thắng không bại.
Nhìn thấy Hỉ Ca, hai mắt Phong Bão liền sáng lên.
“Có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra sao?” – Hỉ Ca hỏi.
Bang chủ và phó bang chủ đồng thời xuất hiện, ở đây đều là người của Long Môn, cho dù có hung hăng cũng biết kiêng nể một phần. Hỉ Ca vừa lên tiếng, hai phe đều ngậm miệng không nói chuyện. Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp của Hỉ Ca, Phong Bão rốt cuộc mở miệng.
“Ta mang người quay về liền bị chặn đánh ở đây.”
Hỉ Ca gật đầu, sau đó quay đầu nhìn bên kia, người dẫn đầu tên là Tịch Mịch Vân.
“Còn ngươi?”
Tịch Mịch Vân khiêu khích trừng mắt nhìn Phong Bão, sau đó mới trả lời.
“Bang chủ, bọn kia luôn phách lối vì có trang bị tốt, thực lực cao, thường xuyên ức hiếp mấy người chúng ta. Hôm nay, chúng ta làm như vậy là nghĩ muốn đòi công đạo.”
“Ồ, Phong Bão từng giết qua ngươi sao?”
Trong quy định của bang phái, nội đấu sẽ bị xử phạt rất nghiêm. Bất quá, đánh đấm bình thường thì không tính, chỉ có giết người mới bị liệt vào tội nội đấu. Đây chính là lý do vì sao Tịch Mịch Vân kéo người đến ngăn bọn Phong Bão nhưng không có trực tiếp động thủ giết người. Hỉ Ca đăm chiêu nhìn Tịch Mịch Vân, sau đó xoay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỗ này không tồi, chung quanh toàn là cây cao 2 thước, là một nơi rất tốt để giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
“Cái đó… không có.”
“À, vậy có thể nói cho ta biết hắn ức hiếp các ngươi như thế nào không? Đến nổi ngươi phải kéo người đến đây vây đánh hắn?” – Hỉ Ca cười nói, nhưng trong mắt cô không hề có ý cười.
“Bang chủ, đây là đang trách chúng ta sao? Ta biết, nhóm chúng ta chỉ là đội dự bị. Chức vị đội trưởng của ta căn bản không đáng để vào mắt. Nhưng mọi người ở đây đều là huynh đệ của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ bọn họ.” – Tịch Mịch Vân nói những lời này liền làm cho những người trong đội ngũ của hắn nhiệt huyết sôi trào. Mà Phong Bão nghe xong chỉ cười mỉa một cái, không nói gì.
“Không, ta không trách các ngươi.” – Hỉ Ca lắc đầu, giọng điệu ôn hòa – “Ta chỉ đang suy nghĩ, thời gian lâu như vậy, người của Cẩm Y sao còn chưa đến nha? Nơi này thật là lạnh quá đi. Lần sau, các ngươi nên tìm một nơi gần suối nước nóng mà đánh nhau a~.”
Lời của Hỉ Ca làm cho Tịch Mịch Vân biến sắc mặt.
“Bang chủ đây là có ý gì?”
“Ý tứ gì đâu. Bang phái có rất nhiều sâu. Ta còn không biết phải làm sao để bắt chúng nó. Không ngờ nguyên một đám lại tự mình chui ra.”
“Hỉ Ca, nếu ngươi có tâm tình ở đây nói chuyện phiếm, không bằng tự lo cho cái mạng của ngươi đi.”
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn