Q.4 - Chương 138: Bí Mật Của Trời Đất.
m Ngọc Hạc.
Long Ưng thần hồn điên đảo rời cung Thiên Sư, nhìn thấy mọi vật vẫn như xưa, nhưng tâm trạng hắn thì đã thay đổi, gần như trở thành người ngoài cuộc, là người duy nhất có thể đoán chừng sự thật giả của Tịch Diêu.
Rốt cuộc Hướng Vũ Điền đã đi về đâu? Chắc chắn y hiểu rõ bí mật của “Tiên môn”. Bốn chữ “Phá vỡ hư không” mà Hướng Vũ Điền ghi lại ở cuối quyển “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”, càng có ý nghĩa sâu xa.
Từ khi hắn học Chủng Ma Đại Pháp, từng có lúc muốn vứt bỏ, nhưng đúng lúc hắn muốn vứt đại pháp sang một bên, thì lại gặp Thái Bình Công Chúa và Bàn công công khuyến khích, ở trong tình thế tán công, lại bị mỹ nữ Hoa Gian ám sát, đành đâm lao phải theo lao. Tạ Thiếu sáng tạo ra Chủng Ma Đại Pháp, nhưng ở chương đầu tiên “Ma Tiên” cũng không nói tỉ mỉ, lời lẽ mơ hồ. Khi Hướng Vũ Điền ghi lên trên đó bốn chữ “Phá vỡ hư không” đương nhiên là có hàm ý sâu sắc. Hiểu được bốn chữ “Phá vỡ hư không” là hiểu được có thể đến được “Động tiên” hư vô mờ mịt kia hay không.
Người duy nhất hắn có thể bộc lộ hết về chuyện này, chỉ có Tiên Tử Đoan Mộc Lăng – người mà hắn yêu quý.
Chuyện có quan hệ đến Tiên Môn, hắn sẽ không nói cho bất cứ ai khác, ngay cả Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình là hai người bạn sống chết có nhau.
Hắn thẫn thờ ngồi xuống trong phòng tiếp khách. Một lát sau Đoan Mộc Lăng tới, ngồi đối diện với hắn, kinh ngạc nói:
- Sao vẻ mặt của huynh khó coi như vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
Long Ưng đáp:
- Ta vừa gặp Tịch Diêu.
Đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Lăng lóe lên dò xét hắn, hỏi:
- Động thủ với hắn phải không?
Nghe giọng nói như tiên của nàng, Long Ưng dần dần bình tĩnh lại, thở dài:
- Phải, ta đã động thủ với hắn. Tuy nhiên sau khi đưa Thiên Nữ về nhà, sáng nay ta đến lầu Phúc Tụ, Tịch Diêu phái người mời ta đến cung Thiên Sư gặp hắn. Ài!
Đoan Mộc Lăng nói:
- Nói xem, rốt cuộc Tịch Diêu nói những gì mà khiến Ưng gia của ta hồn bay phách lạc như vậy?
Long Ưng ngẩn ra nhìn nàng hồi lâu, nói:
- Nếu như ta nói với Tiên Tử, do thiếu sót một khâu cuối cùng, mà hai nhà Phật Đạo tu luyện, rốt cuộc đều uổng công, chỉ trải qua cuộc sống ngắn ngủi trên trần thế luân hồi này, Tiên Tử sẽ cảm thấy thế nào?
Đoan Mộc Lăng cười khổ, nói:
- Câu nói của huynh là vấn đề mà tất cả người tu đạo đều âm thầm hoài nghi, thử hỏi có ai dám khẳng định con đường mình đi là chính xác? Cho nên không ít người bỏ dở nửa chừng, hoặc có người bề ngoài tiếp tục tu hành, nhưng trên thực tế không hề nhiệt tình. Ta rất vui khi huynh chịu nói với ta về chuyện này. Chúng ta chưa bao giờ nhắc tới vấn đề này, đúng không?
Long Ưng nói:
- Điều ta sắp nói ra, tốt nhất Tiên Tử nên chuẩn bị tinh thần, bởi vì có tin hay không là tùy ở Tiên Tử. Ài! Ta thật sự ước mình có thể quên hết tất cả mọi việc vừa xảy ra!
Đoan Mộc Lăng thản nhiên nói:
- Cho dù điều huynh nói ra có đáng sợ cỡ nào, ta cũng sẽ dũng cảm đối mặt. Huynh nói đi!
Long Ưng trầm giọng nói:
- Nếu như ta nói trần gian này tất cả đều ngắn ngủi và hư ảo, rốt cuộc không có ý nghĩa gì, Tiên Tử sẽ rất dễ dàng tiếp nhận, bởi vì đây chính là cách nhìn của Phật giáo.
Đoan Mộc Lăng gật đầu xác nhận.
Long Ưng nói:
- Nếu như ta lại nói, việc người tu đạo thành tiên thành thánh chỉ là hành vi tự lừa gạt chính mình, đến cuối cùng vẫn chưa có cách nào vượt qua sinh tử luân hồi, Tiên Tử sẽ thấy thế nào?
Đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Lăng lóe sáng, biểu lộ một trí tuệ sắc sảo, nàng bình tĩnh nói:
- Vậy thì còn phải chờ xem lập luận của huynh.
Long Ưng nói:
- Nếu như ta nói với Tiên Tử, trời đất trông như hoàn mỹ không một tì vết, thật ra có một lối ra bí mật, có thể có lối để chúng ta rời khỏi thế gian này, Tiên Tử sẽ có cảm tưởng gì?
Khuôn mặt Đoan Mộc Lăng lộ vẻ kinh hãi hiếm khi xuất hiện, thốt lên:
- Phá vỡ hư không!
Long Ưng còn kinh hãi hơn nàng, kêu lên:
- Tiên Tử cũng biết Phá vỡ hư không, ta còn tưởng rằng đó chỉ là bí mật giữa Hướng Vũ Điền và Yến Phi.
Đoan Mộc Lăng như lần đầu nhìn thấy hắn, chăm chú quan sát hắn, nói:
- Yến Phi là ai?
Long Ưng thở dài:
- Việc này nói ra rất dài dòng, tuy nhiên vẫn phải nói rõ ràng với Tiên Tử, bởi vì nó có quan hệ trọng đại đối với lời nói vừa rồi của Tịch Diêu. Tiên Tử đã từng nghe truyền thuyết về “Tiên môn” chứ?
Đoan Mộc Lăng lắc đầu:
- Trong bốn kỳ thư lớn nhất trong thiên hạ, Từ Hàng Kiếm Điển của bổn môn và Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp của quý môn, đều có xuất xứ rõ ràng. Trường Sinh Quyết mặc dù không rõ lai lịch, nhưng căn cứ vào chữ viết cổ, hẳn là được viết vào thời Xuân Thu, rồi người đời sau chép lại trên giấy bản. Nhưng còn Chiến Thần Đồ Lục, thì dường như chưa có ai trông thấy, cho nên sự tồn tại của nó vẫn là một nghi vấn. Dựa vào truyền miệng, thức cuối cùng trong Chiến Thần Đồ Lục tên là Phá vỡ hư không, là chiêu số lợi hại nhất trong trời đất, sức người không thể chống lại được, ngay cái tên này thôi đã tràn ngập sắc thái huyền bí hoang đường. Một kỳ chiêu như thế vượt quá tưởng tượng của người thường. Cho nên tuy tiền bối trong tệ trai biết chuyện này, nhưng đều hoài nghi, cho rằng là có người thêm mắm dặm muối, khuếch đại không thật. Nhưng bây giờ ta nghe Long huynh nói ra, nhìn vẻ mặt của huynh, ta biết là có.
Long Ưng liền thuật lại những lời Tịch Diêu đã nói với hắn.
Đoan Mộc Lăng lắng tai nghe. Sau khi Long Ưng kể xong, nàng trầm ngâm một lát, nói:
- Huynh tin lời Tịch Diêu sao? Có lẽ bởi vì hắn ta đã bại lộ hành tung, biết là không còn hy vọng ngồi vào vị trí Đạo Tôn, cho nên nói như vậy để xuống thang.
Long Ưng cười khổ, nói:
- Ta cũng hy vọng là như vậy. Thẳng thắn mà nói, ta không dám khẳng định Tịch Diêu là Lô Tuần luân hồi chuyển thế, chuyện như thế này cũng không sao tra cứu được, nhưng Yến Phi thì quả thật từng chết đi sống lại mấy lần.
Hắn lại kể rõ quan hệ giữa Hướng Vũ Điền và Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, những chú giải và chú thích của Hướng Vũ Điền liên quan đến Yến Phi, cùng với hiểu biết của hắn về vấn đề này, cuối cùng nói:
- Câu cuối cùng mà Hướng Vũ Điền ghi trên Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp là “Phá vỡ hư không”, viết không đầu không đuôi. Bây giờ ta rốt cuộc ta đã rõ, câu đó có nghĩa là mở “Tiên môn” (cửa tiên) ra, phá không mà đi. Trời ơi, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra?
Đoan Mộc Lăng lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, hồi lâu sau, đôi môi thơm khẽ mở:
- Ta muốn trước hết phải làm một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng. Chuyện đã xảy ra gần hai trăm năm trước, nhưng đúng vào lúc thiên hạ đại loạn, tuy vậy vẫn có manh mối để lần theo, nhà Phật thường có ghi lại sự thay đổi. Chỉ cần chứng minh đại khái chuyện này là đúng, ta lập tức quay về Tĩnh Trai, báo cáo chuyện này cho trai chủ. Long Ưng, huynh cũng đã biết, nếu như chuyện này là thật, sự chấn động đối với chúng ta là sâu xa cỡ nào!
Long Ưng kinh hãi, lắp bắp hỏi:
- Còn chủ tớ Tiểu Ma Nữ thì thế nào? Ta còn định nhờ Tiên Tử đưa hai nàng ấy lên thuyền của bang Hoàng Hà quay về Thần Đô.
Đoan Mộc Lăng nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
- May là huynh vẫn còn tỉnh táo, nhớ rõ tình hình thực tế. Yên tâm đi, ta sẽ cùng hai nàng trở lại Lạc Dương. Nếu như Quốc lão không phản đối, ta sẽ đưa các nàng đến tệ trai, kẻo các nàng ngày nhớ đêm mong Ưng lang của mình.
Long Ưng lúng túng nói:
- Nàng không nhớ đến ta sao?
Đoan Mộc Lăng lại cười, nói:
- Không nói cho huynh biết đâu! Huynh luôn khiến người khác bất ngờ, nhưng vẫn không ngờ tới chuyện kia có thể nảy sinh chấn động sâu xa cỡ nào đối với việc tu luyện của ta, để ta cho huynh một lời khuyên nhé? Nhập thế, xuất thế, trong cuộc, ngoài cuộc, đơn thuần là thái độ đối với vấn đề, “người ta” không muốn huynh có bất kỳ sự thay đổi lớn nào.
Long Ưng trở lại bản sắc vô lại, cười hì hì, nói:
- Nói ra rồi, thoải mái hơn nhiều. Ha ha! Chỉ cần được ngắm nhìn Tiên Tử, ta liền cảm thấy “nhập thế” vui sướng cỡ nào. Khi nào chúng ta kết hôn và động phòng?
Đoan Mộc Lăng vui vẻ nói:
- Nghe huynh lại phun ra lời bậy bạ, ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Vừa rồi, nếu huynh dùng bí mật của Tịch Diêu đến “trao đổi’ với ta, có khi ta chịu khuất phục cho huynh muốn làm gì thì làm đấy!
Long Ưng oán giận nói:
- Cái này gọi là “nói vuốt đuôi”! Không ngờ Tiên Tử lại trêu đùa ta như vậy. Sắp trưa rồi, không phải nàng muốn đưa Minh Tâm, Minh Huệ đi giành vị trí phái chủ với Thẩm Phụng Chân sao?
Đoan Mộc Lăng ung dung nói:
- Trách nhiệm này đã giao cho Mẫn Huyền Thanh, trước khi huynh tới, nàng ta đã dẫn ba đại trưởng lão có địa vị đứng đầu trong Thượng Thanh Phái là Thanh Chân, Thanh Hiền và Thanh Đức đến đây gặp Minh Huệ, Minh Tâm. Ba người nhìn thấy Minh Tâm đều hết sức vui mừng, quyết định ủng hộ nàng ấy vào vị trí phái chủ trong thời gian hai năm. Sau khi hết nhiệm kỳ, lại tiến hành hội nghị trưởng lão, đưa ra quyết định cho vị trí phái chủ. Đây không phải là biện pháp thông thường, mà là bất đắc dĩ.
Trong lòng dâng lên nỗi buồn ly biệt, Long Ưng nói:
- Lại một thời gian rất dài không thấy được Tiên Tử rồi.
Đoan Mộc Lăng mỉm cười, nói:
- Ngươi là kẻ rất biết cách dụ dỗ con gái nhà người ta, chuyện gì cũng nói được. Ngươi dùng chiêu này với ta không có tác dụng đâu. Mau biến cho ta! Người ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Long Ưng cười hì hì, đứng lên nói:
- Hôm nay tâm tình Tiên Tử rất tốt, dáng tươi cười ngọt ngào, lại còn liếc mắt đưa tình. Không tiễn ta một đoạn đường sao?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Nghe được bí mật động trời thế này, tâm trạng đương nhiên phải khác rồi. Tiễn huynh một đoạn đường không thành vấn đề, nhưng xin hãy nhớ đây là chốn Phật môn thanh tịnh, không được có hành động cợt nhã với người ta. Hiểu chưa?
Long Ưng thấy nàng không có vẻ gì muốn đứng lên, kinh ngạc hỏi:
- Ngồi làm sao đưa tiễn ta được?
Đoan Mộc Lăng không trả lời mà thản nhiên hỏi lại:
- Huynh định khi nào thì rời đi?
Long Ưng không kìm chế được, lách qua bàn đi tới bên nàng, nói:
- Nấn ná ở Trường An ba ngày, rồi ta lập tức khởi hành đi Tây Vực. Nàng lấy ta nhé?
Đến câu cuối cùng, hắn đã đặt hai tay lên vai Tiên Tử, kề miệng bên vành tai trong suốt như ngọc của nàng mà nói. Ngửi mùi thơm của nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, Long Ưng quên hết “Tiên môn”, quên hết tất cả.
Đoan Mộc Lăng nhẹ nhàng nói:
- Huynh vẫn cứ trăn trở mãi về chuyện danh phận như vậy sao?
Long Ưng hôn lên gương mặt vô cùng mịn màng của nàng, lại không cảm giác được bất cứ sự ngăn trở nào, si mê nói:
- Chỉ cần Tiên Tử chịu lấy ta, người cũng theo ta, ta còn có gì để mà trăn trở?
Kìm lòng không đậu, hắn đưa ngón tay vuốt ve dưới cằm nàng, xoay mặt nàng lại.
Bị hắn nâng khuôn mặt lên, không chịu nổi trước ánh mắt sáng quắc của hắn, Đoan Mộc Lăng nhắm mắt lại, thở gấp nói:
- Không phải Tịch Diêu đã nói trên đời này không có việc gì là tình cờ sao? Có thể tưởng tượng được, mặc dù Lô Tuần không có cách nào mở được “Tiên môn”, nhưng đã trở nên thần thông quảng đại, cho nên viết ra cuốn sách bí mật kia, ghi rõ bí mật về “Tiên môn” và Hoàng Thiên Đại Pháp, để cho chính y kiếp sau luân hồi đọc được, những nguyên nhân hậu quả trong đó, khiến người ta phải suy nghĩ rất sâu xa. Chính vì hữu duyên xem được sách quý, Lô Tuần - tức Tịch Diêu ở kiếp này, mới giật mình nhớ lại, biết được sứ mạng duy nhất của mình trong kiếp này.
Long Ưng hôn thăm dò đôi môi thơm của nàng, còn mút nhè nhẹ, mới lưu luyến nhích môi ra một chút, thưởng thức hương thơm ngan ngát trên cơ thể nàng, nói:
- Ta có một trực giác rất kỳ lạ, Tịch Diêu giết Vô Cấu Tử, quả thật không liên quan đến việc tranh giành vị trí Đạo tôn, còn nguyên nhân thật sự, thì chỉ có lão ta mới biết thôi. Lão ta say mê Chu Dịch, cách đối nhân xử thế rất khó suy đoán, võ công cũng không kém Pháp Minh, nếu như để y luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực, không ai biết được hậu quả sẽ như thế nào.
Chẳng những Tiên Tử không trách cứ hắn phá vỡ khuôn phép, chủ động hôn nàng, mà dường như còn hết sức hưởng thụ, khuôn mặt ửng hồng, trông càng xinh đẹp rạng rỡ, vẻ tươi đẹp quyến rũ mà trước kia Long Ưng chưa từng nhìn thấy ở nàng.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị