Chương 218: Lục Bình Qua Hồ.
iểu tử này đã không có ý kiến thì Trác huynh xin mời.
Lăng Thái Hư nói với Trác Ôn vẻ tiếp đón.
Trác Ôn không kìm được thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chắp tay:
- Đa tạ Lăng huynh.
- Trác huynh khách khí.
Lăng Thái Thư khẽ gật đầu,
- Thực ra hai thầy trò ta cũng phải đa tạ Trác huynh giải vây mới đúng!
Kỳ thực bây giờ ba người của Ánh Nguyệt Môn gia nhập vào, đối với Lăng Thái Hư và Dương Khai chỉ có lợi chứ không có hại. Dù sao thì hai bọn họ chỉ chiếm hai chỗ. Bây giờ thế lực đến càng lúc càng nhiều, nói không chừng lại gặp phải người không thể chọc vào, rồi lại bị cướp mất chỗ này.
Có Trác Ôn gia nhập thì khác. Hai người lâp tức biến thành năm người. Hai đại cao thủ bảo vệ, có người muốn nhắm vào chỗ này cũng phải suy nghĩ thăm dò nông sâu.
Trác Ôn nghe ra được ý trong lời nói, trong lòng thoải mái, cười ha ha, rồi gọi hai đệ tử của mình khoanh chân ngồi xuống.
Tuy Lăng Thái Hư và Trác Ôn lần đầu gặp mặt nhưng đều là người lão luyện. Chỉ mấy câu nói là mọi người đã quen sơ rồi.
Bởi vì phía Lăng Thái Hư giúp đỡ, nên Trác Ôn cũng có ý báo đáp, trong lời nói cũng tiết lộ không ít những thông tin về dị địa.
Vừa hay Lăng Thái Hư lại thiếu những thông tin này. Ông ta đến đây cách đây năm mươi năm. Năm mươi năm trôi qua, cũng không biết dị địa đã có thay đổi gì, đương nhiên là tranh thủ thời gian tìm hiểu.
Trác Ôn cũng là người biết thì sẽ nói, đã nói thì nói cho hết.
Dương Khai ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Thông qua cuộc nói chuyện của hai người, lúc này Dương Khai mới biết lúc đầu dị địa này do những võ giả đến U Minh Sơn vô tình phát hiện ra. Sau này cùng với thời gian, người biết đến cũng càng lúc càng nhiều.
Nhưng nói tóm lại, người biết đến sự tồn tại của nơi này đều sẽ coi như đây là một nơi bí hiểm cần bảo vệ, chưa từng loan truyền ra khắp nơi. Cho nên bao nhiêu năm trôi qua, tuy càng ngày càng nhiều người biết đến nơi này nhưng lại không đến mức là cả thiên hạ đều biết. đọc truyện mới nhất tại.
Điều này, cho tới hôm nay cũng vậy.
Các tông môn của Đại Hán mọc lên như rừng, số lượng nhiều không kể xiết. Vậy mà những thế lực vây quanh hồ lúc này vẫn chưa bằng một phần mười trong tổng số. Nếu làm ầm lên cho thiên hạ đều biết thì cứ mười năm, nơi đây e là sẽ trở thành một chiến trường đẫm máu.
- Đáng lẽ cứ duy trì như vậy thì mọi người đều không cần tranh giành vị trí. Nhưng từ ba mươi năm trước, sau một lần dị địa khai khởi, càng lúc càng nhiều thế lực biết đến nơi này.
Trác Ôn bùi ngùi thởi dài.
- Trong thời gian đó đã xảy ra biến cố gì?
Lăng Thái Hư có điều suy nghĩ, hỏi.
- Bởi vì lần đó đệ tử vào dị địa rèn luyện, có người có được một thứ hữu dụng của thiên đại.
Trác Ôn thấp giọng, thần sắc ngưng trọng, nói đến đây lập tức dừng lại một lúc, úp úp mở mở rồi mới nói:
- Có người có được vài giọt Lưu Viêm Dịch ở trong đó.
Khuôn mặt Lăng Thái Hư khẽ động:
- Là bảo vật quý nhất dùng để tôi luyện chân nguyên?
Trác Ôn gật đầu:
- Đúng vậy!
Ba chữ Lưu Viêm Dịch nói ra, hơi thởi của Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ đều không kìm được mà trở nên gấp gáp hơn. Rõ ràng biết được vật này quý giá vô cùng. Ngược lại, thần sắc Dương Khai bình thản, không hề có chút thay đổi nào.
Trác Ôn nhìn thấy thái độ của Dương Khai, thầm nghĩ tên tiểu tử này e là kiến thức hơi nông cạn, nếu không sao lại không có chút phản ứng nào?
Làm sao ông ta hiểu, tuy Dương Khai chưa từng nghe qua cái tên Lưu Viêm Dịch, nhưng câu nói kia của Lăng Thái Hư cũng đủ để hắn ý thức được sự quý giá của thứ này rồi.
Nhưng…Dương Khai đã có Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, cất trong Ngạo Cốt Kim Thân, chỉ đợi tấn thăng lên Chân Nguyên cảnh là có thể hấp thu, bổ trợ nguyên khí của mình chuyển hóa thành chân nguyên. Cho nên không quan tâm lắm đến Lưu Viêm Dịch này.
Thường thì đồ quý mọi người đều tranh giành. Mình đã có Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, không cần phải quan tâm tới Lưu Viêm Dịch gì gì đó nữa.
Trác Ôn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:
- Nếu chỉ là Lưu Viêm Dịch, vẫn chưa đủ để người ta phải điên cuồng. Vẫn là trong lần khai, không Ly Hợp cảnh nào dám vào. Lúc đầu Lăng Thái Hư còn cho rằng thế đạo thay đổi, thanh niên bây giờ cũng to gan. Không ngờ bên trong vẫn còn nguyên do này.
Võ giả Ly Hợp cảnh chỉ có hai nhiệm vụ. Một là tấn thăng cảnh giới, hai là chuẩn bị cho việc chuyển hóa nguyên khí thành chân nguyên. Lưu Viêm Dịch đối với võ giả Ly Hợp cảnh đương nhiên là có sức hấp dẫn cực lớn.
Cũng như vậy, võ giả Chân Nguyên cảnh tu luyện cũng có hai nhiệm vụ. Một là tấn thăng cảnh giới, hai là chuẩn bị cho việc khai mở đầu óc, tu luyện thần thức. Bất luận là Lưu Viêm Dịch hay Tẩy Hồn Lộ, họ đều muốn. Vì vậy mới có nhiều người đến như thế này.
Bây giờ trong lòng Dương Khai cũng đang hừng hực.
Hắn không quan tâm Lưu Viêm Dịch gì gì đó, nhưng Tẩy Hồn Lộ lại khiến hắn nôn nóng không thôi. Địa Ma đã từng nói, Ôn Thần Liên ngũ thái của mình cần hấp thu rất nhiều thiên tài địa bảo, tẩm bổ thần hồn mới có thể thành thất thái. Rõ ràng Tẩy Hồn Lộ này chính là một trong những thứ đó, hơn nữa còn là một loại có công hiệu cực tốt.
Nếu có thể uống một ít thì đều có tác dụng rất lớn cho Ôn Thần Liên và mình.
Nói xong những điều này, hai lão giả liền tự nói chuyện phiếm, ba người thanh niên cảm thấy buồn chán. Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ còn đỡ hơn Dương Khai. Dù sao thì hai người cũng đến từ một nơi, hơn nữa nhìn có vẻ là yêu nhau, liếc mắt đưa mày, tình ý nồng đậm.
Dường như nhận thấy sự lúng túng của Dương Khai, Trần Học Thư kia cười với hắn, ôm quyền, nói:
- Xin hỏi quý tánh của sư đệ?
Dương Khai liền cười:
- Không cần tên, họ Dương!
- Dương …
Trần Học Thư nheo mắt, hiển nhiên là nghĩ tới Dương gia ở Trung Đô. Nhưng ngay lập tức lại cảm thấy không có khả năng lắm, cũng không hề chú ý nhiều.
- Dương sư đệ nhìn có vẻ không rành nơi này cho lắm.
Trần Học Thư có ý muốn kéo gần mối quan hệ lại, đương nhiên là muốn tìm chuyện để nói.
- Ừ, u mê, hồ đồ bị đem tới đây.
Dương Khai gật đầu.
Thư Tiểu Ngữ phì cười, nói:
- Sư trưởng của người đang ở bên cạnh kìa, cẩn thận ông ta trách phạt ngươi đó.
Trần Học Thư cũng cười, nói:
- Nếu Dương sư đệ không bỏ, có chỗ nào không rõ thì ngu huynh có thể giải thích cho ngươi.
Nghe y nói như vậy, Dương Khai thật sự là có vấn đề muốn thỉnh giáo.
- Tại sao những thế lực này đều cách nhau mấy chục trượng? Có quy luật gì đặc biệt để họ chọn trúng vị trí của mình sao?
Trần Học Thư nói:
- Vấn đề này à, ngu huynh cũng chỉ biết một chút thôi.
Nói xong đứng dậy, đi đến bên hồ, vẫy tay với Dương Khai, chỉ vào bên dưới, nói:
- Dương sư đệ, mời xem.
Nhìn theo hướng tay chỉ của y, Dương Khai bỗng nhiên nhìn thấy bên hồ có một nhánh lục bình xanh biếc. Nhưng nhánh lục bình này không giống với lục bình bình thường cho lắm. To cỡ bằng bàn tay, xanh biếc, ướt át, gân lá rõ ràng.
- Nơi có lục bình là vị trí họ chọn.
Dương Khải giương mắt lên quan sát, quả nhiên là như vậy. Trước mặt những thế lực kia đúng là đều có một nhánh lục bình.
- Dương sư đệ đừng coi thường nhánh lục bình này. Nó là con thuyền chở chúng ta đến dị địa kia.
Trần Học Thư nói:
- Bất cứ người nào muốn vào trong đều phải bước lên nhánh lục bình này mới được. Nếu không có nhánh lục bình này thì dù thực lực có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không có cách nào vào. Hơn nữa, trong hồ này cổ quái, không gian trên mặt hồ không thể phi hành, lục bình cũng không chở cao thủ Thần Du cảnh trở lên. Cho nên những võ giả vào trong rèn luyện, cao nhất cũng chỉ là Chân Nguyên cảnh.
Dương Khai thư thái, ra sức gật đầu, càng khiểm tốn thỉnh giáo, tìm hiểu tỉ mỉ không ít vấn để ở nơi đây từ chỗ Trần Học Thư. Lâu lâu Thư Tiểu Ngữ lại xen vào vài câu, không khí rất hòa đồng.
Đợi bóng đêm kéo xuống, sắc mặt Trác Ôn bỗng trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Sắp bắt đầu rồi.
Giọng ông ta vừa dứt thì các võ giả vòng quanh khắp hồ đều rục rịch. Chỉ nhìn thấy dưới đáy hồ bỗng nhiên nổi lên vạn đạo quang hoa, những tia sáng mờ ảo chiếu soi xuống hồ nước thật lung linh.
Ngay lập tức, một cỗ khí tức quỷ dị mà trầm trọng phủ xuống. Dường như đứng trước cổ khí tức này, các cao thủ Thần Du cảnh có chút không chịu nổi. Từng người từng người một như gặp phải đại địch, sắc mặt ngưng trọng, vận công chống đỡ.
Lục bình bên hồ xoay tròn, rồi lập tức trở nên lớn hơn, dài khoảng chừng một trượng rồi mới dừng lại.
Sau khi lục bình dừng lại, hai người Lăng Thái Hư và Trác Ôn đồng thời nhẹ giọng:
- Lên đi!
Dương Khai và hai đệ tử của Ánh Nguyệt Môn không chút chần chừ, lần lượt leo lên lục bình.
Chẳng trách lúc trước Trác Ôn nói, lục bình chỉ chở bốn người qua hồ, đúng thật là vậy. Bây giờ ba người đứng ở trước, chỉ còn lại một chỗ, thêm một người nữa là đầy.
Thần sắc Trác Ôn ngưng trọng dặn dò Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ, bảo hai người bọn họ vào trong nhất định phải lấy cẩn thận làm đầu, cố gắng không phát sinh tranh chấp với người khác. Hai người liên tục gật đầu.
Lăng Thái Hư cũng dặn dò Dương Khai:
- Người nào đụng vào con thì giết người đó, không được nhân từ nương tay. Nhưng cũng đừng chủ động gây chuyện.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Đúng rồi. Không cần phải lo lắng những thứ trong động phủ kia, lão phu sẽ bảo quản giúp con. Còn nha đầu Tô Nhan kia, lão phu cũng sẽ trông chừng nó giúp con.
Dương Khải bỗng đỏ cả mặt. Không ngờ chuyện giữa mình và Tô Nhan lại không giấu được Lăng Thái Hư.
Trên lục bình, Thư Tiểu Ngữ liếc nhìn Dương Khai đầy ẩn ý, mím môi cười khẽ.
Ước chừng thời gian một chén trà, lục bình dưới chân bỗng động đậy, giống như một con thuyền lớn phá sóng lướt tới, chở ba người lướt trên mặt hồ phẳng lặng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phóng mắt nhìn qua, khắp nơi đều là lục bình, trên lục bình cũng chở đầy người. Rất nhiều võ giả đang cười âm hiểm, dò xét khắp nơi không chút hảo ý.
Dương Khai nhìn thấy mấy người của Thiên Lang Quốc. Những người này dù là nam hay nữ đều lộ ra ánh mắt độc ác, như mãnh thú nhắm người mà cắn. Dương Khai cũng nhìn thấy ba tên Quỷ Vương Cốc, Kim Hào lại một lần nữa làm động tác cắt cổ với Dương Khai.
Lục bình tiến về phía trước, trong hồ đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Tất cả mọi người được lục bình đưa tới đây đều không hề chuẩn bị gì chìm vào trong vòng xoáy.
Từng tiếng kêu la truy� B2 �n tới, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Cảnh sắc xung quanh trở nên mơ hồ. Lúc Dương Khai bình tĩnh lại thì bản thân đã ở một nơi xa lạ!!!
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc