Chương 208: Mùi Khói Thuốc Của Chiến Tranh
hoạt nhìn thì thấy là lạ, nhưng sau một hồi quan sát kỹ lưỡng thì Diệp Phong cảm thấy dường như đã gặp người này ở đâu rồi thì phải. Những người ở thủ đô mà Diệp Phong quen biết thường là những người chơi với nhau ở khu biệt thự từ thuở nhỏ, nên hắn nghĩ rằng anh chàng trông rất ngầu đang đứng dựa lưng vào chiếc xe siêu sang hút thuốc kia là một trong số đó, nhưng hắn suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn không hình dung ra được thằng nhóc béo tròn năm xưa, giờ lại có thể trông ngầu đến mức thế này.
Còn anh chàng trông dáng sành điệu kia thì cũng đã sớm biết được thân phận của Diệp Phong, thấy đoàn người bước xuống từ trong xe, gã liền vứt luôn đót thuốc xuống dưới lòng đường, rồi đưa chân lên dụi dụi, sau đó bước thật nhanh tới chỗ đoàn người, nét mặt vô cùng thân thiện nói: “Anh Diệp! Sao anh đến sớm vậy, em cứ tưởng là mình còn phải đợi anh thêm nửa giờ đồng hồ nữa cơ đấy!” Cái kiểu cung kính như của bọn đàn em khi gặp đại ca trong các băng đảng xã hội đen làm cho những người đi cùng Diệp Phong cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.
Cái biểu hiện quá đỗi thân quen của gã thanh niên sành điệu này cũng làm cho Diệp Phong sững người khó hiểu, sau khi dừng chân lại, quan sát một hồi, Diệp Phong mới lên tiếng hỏi: “Cậu là ai vậy?”
“Em là Tam Nhi đây mà anh! Anh lẽ nào lại quên em rồi hay sao?” Gã thanh niên đó không giấu nổi sự vui mừng trong câu nói của mình, gã vỗ tay vào ngực tự mình giới thiệu nói: “Cái này cũng không trách anh được! Anh em mình cũng phải bảy tám năm không gặp nhau rồi còn gì nữa, nếu như không phải là em nhìn thấy hình của anh ở trên báo, thì em cũng không thể tin được là anh sau khi xuất ngũ lại leo lên được chức phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên đâu đấy! Thật là không thể ngờ được anh lại có hứng thú với mấy cái thứ….”
Nhắc tới cái tên Tam Nhi này, thì không thể không nói đến những năm tháng trẻ thơ đầy máu và sự hung hăng của hắn. Thật sự mà nói thì hắn là người cầm đầu bọn trẻ trong khu phố chuyên đi gây chuyện thị phi từ khi còn nhỏ. Còn gã thanh niên sành điệu đứng trước mặt gã tự xưng Tam Nhi này chính là thuộc hạ đắc lực của hắn hồi đó, ngoại trừ cái bản tính không được sạch sẽ của gã ra, thì gã là một đứa rất liều, mỗi lần đánh nhau thường đi đầu tiên, cho dù có là cầm tuýp, hay dao đi chăng nữa, Tam Nhi luôn là nhân vật tiên phong trong đoàn. Còn một điểm vô cùng quan trọng nữa chính là, ông của Tam Nhi lại là bạn thân của ông Diệp Phong, là một trong Tam Hổ Tướng của Trung Quốc, hậu quả của hội nhóc con chuyên đi quấy rối này, đều được ông của Tam Nhi đi lo liệu hết. Tính cách của ông ta phải nói là hiền hơn ông của Diệp Phong rất nhiều lần, ít ra thì ông chẳng bao giờ nghiêm mặt mắng mỏ bất kỳ ai, mà ngược lại còn cổ vũ bọn chúng nữa!
Chính vì hồi bé hay gọi thằng nhóc này là Tam Nhi, nên bây giờ sau bao nhiêu năm sau, Diệp Phong thậm chí còn không thể nhớ ra được cái tên thật của gã là gì nữa, hắn lẩm nhẩm nói: “Chung Tân Dân hả?”
Gã thanh niên kia không nghe ra được thái độ ngập ngừng trong câu nói của Diệp Phong, mà chỉ nghe thấy hắn gọi tên gã, thì há miệng cười ha hả, không ngậm miệng lại được, gật đầu như lắc củ tỏi vì vui sướng. Tam Nhi thật không thể tưởng tượng nổi qua bao nhiêu năm như vậy mà Diệp Phong vẫn còn nhớ đến tên mình như vậy, điều này chứng tỏ rằng quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, tuy nói là bạn chiến đấu thời còn nhỏ, nhưng Tam Nhi đã sớm coi Diệp Phong là đại ca của mình, cả đời này gã cũng chỉ tôn thờ riêng mình hắn mà thôi.
Tam Nhi đến đây chờ đợi sớm như vậy, không chỉ vì gã rất nóng lòng được gặp lại người bạn năm xưa của mình, mà còn một thứ quan trọng khác nữa là hắn vẫn giữ một lời hứa, đó là khi Diệp Phong quay lại thủ đô, gã sẽ là người đầu tiên đến đón hắn về cho ông của gã và ông của Diệp Phong xem mặt.
Sau một hồi cười ha hả sảng khoái vì Diệp Phong vẫn còn nhớ tới gã, Tam Nhi liền đưa tay ra hiệu cho mấy người thuộc hạ của Diệp Phong cầm lấy hành lý mau chóng rời khỏi đây, còn gã thì tự mình kéo Diệp Phong vào trong chiếc xe đua mà gã vừa mới mua. Ông nội của Tam Nhi tuy là người ở trong quân đội, nhưng mẹ của hắn lại kinh doanh sản nghiệp kếch xù của ông ngoại gã để lại, một con xe thể thao đối với thực lực kinh tế của gia đình gã chẳng đáng là bao, chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Dĩ nhiên, gã kéo Diệp Phong lên xe của mình không phải là gã có ý khoe của, mà là gã thành tâm muốn cùng đại ca của mình tận hưởng nó, hơn nữa Diệp Phong là nhân vật thế nào gã cũng biết, Diệp Phong ở trong quân đội bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn sẽ thực hành những nhiệm vụ vô cùng đặc biệt, hắn làm gì để ý đến mấy chuyện vặt vãnh như thế này! Quả nhiên đúng như Tam Nhi dự đoán, Diệp Phong chẳng hề do dự gì khi bước lên xe cùng gã.
Biểu hiện sắc thái nét mặt của Diệp Phong vô cùng bình thản, hắn chẳng có thái độ choáng ngợp nào khi mới bước lên xe cả, dường như loại xe kiểu như thế này hắn đã xem nhàm mắt, lái nhàm tay rồi, sau khi tựa lưng vào chiếc ghế êm mềm, Diệp Phong liền lên tiếng nói: “Thế nào? Mấy năm gần đây vẫn giống như hồi trước chứ! Suốt ngày lông bông, chẳng có nghề ngỗng nào lại đam mê đua xe hả?”
Chắc là do bảy năm trước khi hắn quay lại thủ đô, thì dường như nghe thấy ông bố của hắn nhắc đến người bạn chiến đấu của hắn năm xưa, còn chiếc xe mà hôm nay gã lái đến đây, dường như chẳng khác mấy so với lời kể của Diệp Tồn Chí. Quá rõ ràng là con ông cháu cha thường là những ông tướng phá gia chi tử, tuy rằng hắn ngày xưa cũng thuộc vào cái tốp này, nhưng bây giờ hắn không muốn có cuộc sống lông bông như thế nữa.
Tam Nhi nghe Diệp Phong hỏi vậy thì gãi gãi đầu ngượng ngùng, gã đúng là bây giờ chẳng làm ăn gì cả, chỉ toàn dựa hơi vào mẹ của gã mà ăn chơi trác táng. Hôm nay bị đại ca của gã nói toẹt ra như vậy, bất giác ngượng ngùng giải thích: “Thực ra thì em bây giờ cũng giống anh thôi, đều đi vào con đường kinh doanh cả, nhưng mà em làm việc trong công ty của mẹ, còn xe này là xe của công ty, không phải xe của em đâu, hôm nay vì đến đón anh nên mới lái nó đến đây đấy!”
Diệp Phong không thích nhiều lời, cũng không thích lên tiếng dạy đời người khác, hơn nữa hắn cũng chẳng lạ gì với cái lối sống buông thả của các cậu ấm cô chiêu, con ông cháu cha. Bọn chúng mà không có những trải nghiệm quan trọng trong cuộc đời, thì sẽ chẳng bao giờ thay đổi được cái kiểu sống như thế. Diệp Phong thầm nghĩ nếu như hắn không có mười năm sống đặc biệt như vậy, thì chắc bây giờ có khi còn khệnh khạng hơn cả Tam Nhi nữa, chắc chắn hắn sẽ lên xe dẫn đầu đoàn đua chạy khắp đất Trung Quốc mà chẳng cần phải sợ bố con thằng nào cả! Ít ra thì năm mười bốn tuổi, hắn đã từng sai bảo Tam Nhi lấy trộm xe của ông nội gã ra đua thử rồi.
Sau đó hắn đưa cả lũ trẻ con đến trường đi gây chuyện với người khác, ngày hôm đó cái biển xe có biển số đỏ này làm cho hiệu trưởng của trường sợ đến vỡ mật.
“Ông nội của cậu vẫn khỏe chứ hả?” Diệp Phong tiếp lấy điếu thuốc Tam Nhi đưa cho hắn, đưa mắt lên nhìn hiệu thuốc, là điếu thuốc chỉ có thủ trưởng trong quân đội mới có được, có lẽ thằng ranh này lại trôm chỉa được từ người ông của gã mấy điếu thuốc lấy le chơi rồi. Diệp Phong cầm điếu thuốc bỏ vào miệng rồi cúi đầu để Tam Nhi mồi lửa cho hắn, sau khi thở một đụn khói ra khỏi miệng, Diệp Phong liền buông thõng một câu như vậy. Diệp Phong đúng là rất quý trọng Chung lão gia gia, ông nội của Chung Tân Dân, vì sự nhân từ, cũng như sự bao dung độ lượng của ông.
“Gì mà không khỏe hả anh, không những thế lại còn khỏe như trâu ấy, ha ha ha! Em mỗi lần đi gặp ông á, ông toàn kéo em đi luyện vài đường Cầm Nã Thủ mới chịu thôi! Em mà không dùng hết sức là ông chửi em, nhưng em dùng hết sức thì lại sợ làm ông bị thương, ài, khó xử lắm anh ạ!” Giọng nói của Tam Nhi thể hiện rõ sự bất lực. Tính tình của ông cụ đúng là rất nhân từ, nhưng sở thích của cụ thì chẳng nhân từ chút nào cả, mấy cụ ông cụ bà khác có tuổi đi vài đường Thái Cực Quyền dưỡng sinh chẳng sao, ông cụ của Tam Nhi ngày nào cũng thích luyện Cầm Nã Thủ mới chết người, chính vì thế mà Tam Nhi trở thành vật hy sinh cho thú vui này của ông cụ.
“Ố?” Đối với việc này thì Diệp Phong rất chi là hứng thú, Tam Nhi năm xưa từng là một cánh tay trong việc đi ức hiếp, bắt nạt người khác của hắn, gã rất liều, không quản cái gì hết, cứ đánh nhau là hùng hục xông vào dùng sức mà nện, nên kiểu của gã không thể nào phù hợp với giao thủ với người có tuổi, chính vì thế mà gã không dám động chân động tay thực sự, chỉ sợ hơi dùng sức thì ông cụ gãy tay gãy chân thì gã chỉ có đường chết. Trông thấy độ bất lực của gã, Diệp Phong cũng đoán ra được gã bị ông hành hạ cũng khá là khổ sở.
“Thôi không nói đến chuyện đó nữa, lần này là em tuân lệnh hai cụ ở nhà, đến đón anh về đấy! Hành lý của anh thì cứ để mấy đứa đàn em của anh nó lo, chúng ta về nhà trước cái đã!” Trong lúc nói chuyện, Tam Nhi đã khởi động xe, trông thái độ của gã thì cho dù Diệp Phong không đồng ý thì gã cũng phải kéo hắn về cho bằng được, nói gì thì nói đây cũng là mệnh lệnh của hai ông cụ cao cấp, không nghe không được.
Ai ngờ Diệp Phong chộp luôn lấy cánh tay của Tam Nhi, làm cho gã không thể động đậy thêm được nữa. Tam Nhi sững người, hai cụ đã có lệnh như vậy rồi, tại sao Diệp Phong lại không chịu tuân theo, gã liền quay sang Diệp Phong, ánh mắt khó hiểu nói: “Sao vậy hả anh? Anh không định về hay sao?”
“Không phải tôi không muốn về, mà là có người đến tìm chúng ta rồi kìa!” Diệp Phong nói xong liền hất hàm về phía trước, trong tư liệu đã nói là hôm nay Thính Vũ Các không có một người khách nào cả, nhưng hôm nay khi hắn vừa đặt chân xuống thì đã có các loại xe đến đón, đầu tiên là xe đua dáng thể thao sành điệu của Tam Nhi, tiếp sau đó là một con Rolls Royce màu đen đang chầm chậm tiến tới.
Tam Nhi đưa mắt dõi theo ánh mắt của Diệp Phong, đồng thời cũng đã nhìn rõ một nam, một nữ từ trên xe bước xuống, ánh mắt của gã ánh lên một sự khó hiểu, Tam Nhi vuốt vuốt cằm nói: “Anh! Em quen người đó, hắn ta tên là Lý Duệ, khá lắm tiền, làm ăn khá lớn, mầy ngày hôm trước rất hay ra vào Thính Vũ Các, nghe nói là bàn chuyện làm ăn gì đó, ngày hôm đến đây, em e rằng chắc vẫn là vì chuyện đó thôi!”
“Cậu không phải suốt ngày lông bông, lêu lổng hay sao? Đến cả chuyện này mà cũng biết hả! Xem ra cậu lăn lộn ở thương trường cũng kha khá đấy chứ nhỉ!” Hương Tạ Hiên nhận tiếp quản Thính Vũ Các là vô cùng cẩn trọng, đối với kế hoạch đề ra của tập đoàn Kỳ Lợi, hắn cũng đã nghe qua, thậm chí hắn cũng đã lên mạng tìm hiểu lý lịch của Lý Duệ. Đây là một nhân vật mới nổi của đế chế thương trường tại Trung Quốc, nên hắn cũng rất quan tâm đến Lý Duệ, chính vì vậy mà khi trông thấy bóng dáng của Lý Duệ hắn đã liên tưởng đến tư liệu mà hắn đã biết, vì vậy mà rất dễ dàng đã có thể đoán ra thân phận của hắn ta.
Tam Nhi dĩ nhiên thừa biết Diệp Phong đang nói đểu mình, mặt đỏ ửng lên vì ngượng, sau đó gã cũng đẩy cửa cùng Diệp Phong bước ra khỏi xe, cái vòng thương mại kinh doanh ở thủ đô không nhỏ nhưng cũng không phải là quá to, những nhân vật như kiểu Lý Duệ thì cũng không phải là ai ai cũng biết đến, nhưng những người trên thương trường làm ăn với nhau thì ai cũng phải biết đến, chính vì vậy mà Tam Nhi ít nhiều cũng biết một chút thông tin về Lý Duệ.
Cũng đúng vào thời điểm đó, Lý Duệ cũng chú ý thấy có hai người thanh niên vừa bước xuống xe đỗ ở cổng của Thính Vũ Các, tuy chỉ nhìn qua ảnh thôi, nhưng Lý Duệ cũng nhận ra được. Điểm duy nhất làm cho Lý Duệ kinh ngạc, đó chính là trông Diệp Phong hết sức quen thuộc, quen thuộc một cách lạ thường, điều này thậm chí còn làm cho Lý Duệ chủ động tiến tới chào hỏi Diệp Phong trước.
“Lý tổng giám đốc? Chào anh!” Diệp Phong rất phong độ đưa tay ra trước mặt Lý Duệ, trên mặt hắn nở một nụ cười, không hề có chút gượng gạo nào, thậm chí hành động này của hắn còn thân mật giống như gặp được người bạn cũ, lâu ngày không gặp vậy.
Nét mặt của Lý Duệ lúc này cũng sững sờ căng cứng cả lại, nhưng cũng rất nhanh anh ta đã kịp khôi phục lại trạng thái ban đầu, không hề do dự mà đưa tay ra bắt lấy tay của Diệp Phong nói: “Diệp tổng giám đốc! Chào anh!” Hành động này của Lý Duệ cũng giống như Diệp Phong, vô cùng thân mật, thậm chí như là họ đã từng quen nhau lâu lắm rồi thì phải.
Hiện trường không hề xuất hiện một tình huống khó xử nào, không có một sự khác lạ hay lạ lẫm nào trong sự giới thiệu bản thân giữa hai người.
Một lúc sau khi tay hai người đã rời nhau, thì Diệp Phong ra dáng một ông chủ của Thính Vũ Các, đưa tay lên mời Lý Duệ vào bên trong công ty: “Lý tổng giám đốc, xin mời vào!”
Lý Duệ nghe vậy thì gật đầu đồng ý, không hề lên tiếng đáp lại, sau đó nối gót theo sau Diệp Phong bước vào bên trong đại sảnh của câu lạc bộ.
Tam Nhi đi theo sau bóng dáng của ba người theo vào bên trong, trong mấy câu chào hỏi đơn giản như vừa rồi, gã dường như ngửi thấy mùi khói thuốc chiến tranh phảng phất đâu đây, càng lúc càng nặng thêm.
Đặc Công Xuất Ngũ Đặc Công Xuất Ngũ - Lân Gia Tiểu Lục Đặc Công Xuất Ngũ