Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 213: Nhị Tiểu Thư Sắc Đảm Bao Thiên (3)
S
áng sớm ba ngày sau, Hạ Tuyết vẫn như thường lệ chải đầu cho Âu Dương Khả.
Âu Dương Khả nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, sắc mặt lại có chút không tốt: “Ngươi mau nhìn giúp ta nhìn trên đầu một chút, sao lại ngứa như vậy? Có phải có nhọt hay không? Sao ta sờ không thấy?”
Hạ Tuyết áp chế cười lạnh trong lòng, lấy tay vạch tóc lộ da đầu ra rồi ra vẻ kinh ngạc nói: “Ai nha, sao có thể như vậy?”
Đầu Nhuế mama hôm qua ngứa cả một đêm, trong lòng thực không thoải mái nhưng chỉ cau mày đứng một bên phân phó bọn nha đầu bưng nước ấm vào để Âu Dương Khả rửa mặt.
Lúc này nghe thấy tiếng của Hạ Tuyết thì nhất thời tức giận: “Có chuyện gì?”
Bà ta bước nhanh tới, hung hăng trừng mắt với Hạ Tuyết sau đó nhìn lên đầu Âu Dương Khả.
Vừa nhìn thấy thì lập tức giật mình, sau đó hung hăng cho Hạ Tuyết một bạt tai: “Bảo ngươi hầu hạ tiểu thư, ngươi lại làm gì hả? Sao trên đầu tiểu thư lại như vậy? Việc nhỏ này cũng làm không tốt, giữ ngươi lại làm gì?”
Hạ Tuyết bưng mặt, không dám nói lời nào. Âu Dương Khả nhíu mày nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao lại ngứa như vậy?”
Nhuế mama không yên nói: “Tiểu thư, đây là chấy rận a! Đang bình thường, cũng lại không tới gần nha đầu hạ đẳng, sao lại bị lây chứ?”
Chấy rận? Âu Dương Khả sửng sốt, lập tức giận tím mặt.
Nữ tử nhiễm chấy rận rất khó trừ tận gốc, chẳng những ngứa ngáy khó nhịn mà trên tóc hay da đầu cũng sẽ bởi vì trứng của chúng mà kết từng mảng trắng. Muốn có bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu.
Đầu tóc của nàng bình thường luôn được tỉ mỉ nuôi dưỡng, người khác ngay cả chạm vào một chút nàng cũng luyến tiếc. Hiện tại lại có chấy rận, cứ như vậy chẳng phải là tội lớn rồi sao?
Nhuế mama khó thở, quay lại liền cho Hạ Tuyết một cái tát nữa: “Đồ vô dụng, còn không mau đi nấu thảo dược để tiểu thư gội đầu!”
Nói xong dỗ dành Âu Dương Khả: “Tiểu thư đừng lo lắng quá, gội vài lần, lại dùng dầu sơn trà chải đầu thì sẽ không ngứa nữa!”
Đúng lúc này tiểu nha đầu đang hầu hạ một bên trừng mắt, chỉ vào Nhuế mama: “Mama, trên đầu ngài cũng có!”
Nhuế mama vừa nghe, không dám tin bay tới gương đồng soi. Trên da đầu thế nhưng thật sự có rất nhiều mảng trắng nhỏ, bà ta hoảng sợ, nhất thời nghẹn lời.
Âu Dương Khả đứng mạnh lên, sắc mặt trắng xanh: “Mama, hóa ra là ngươi. Ngươi sao lại mang thứ bẩn thỉu này vào viện ta? Còn không mau cút ra ngoài!”
Nhuế mama căn bản không biết tại sao lại vậy. Bà ta hầu hạ trong phòng tiểu thư, ngày thường tự nhiên chú trọng vệ sinh. Thật sự là nghĩ không ra đến tột cùng là lây từ đâu?
Bà ta làm sao có thể nghĩ đến, Hạ Tuyết động tay động chân lên cái gối đầu?
Âu Dương Khả tuy rằng xem Nhuế mama là vú nuôi mà không đánh mắng nhưng cũng đuổi đến viện khác. Còn nói nếu trên đầu không hết chấy rận thì kiên quyết không được lại gần.
Kể từ đó, Nhuế mama ít nhất cũng có mười ngày nửa tháng không được nhìn thấy Âu Dương Khả.
Bà ta luôn mãi cầu tình nhưng Âu Dương Khả đều kiên quyết không nghe. Không làm được gì nên đành thu dọn đồ đạc đến chỗ khác, chờ khi trừ hết chấy trên đầu mới được vào trong phòng hầu hạ.
Trước khi đi còn hung hăng mắng bọn hạ nhân, yêu cầu bọn họ trong viện phát sinh chuyện gì phải báo cho bà ta. Xong rồi mới rời đi.
Hạ Tuyết nhìn bóng dáng của Nhuế mama, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh.
.....
Đêm tại Tào phủ.
Tào Vinh từ khi lưỡi bị cắt, nói chuyện trở nên mơ hồ không rõ. Lại bị Tiếu Thiên Diệp thiếu chút nữa đá hỏng chỗ kia, hơn nữa còn bị Hoàng đế cấm chừng. Trong lòng vừa e ngại vừa sợ liền yên ổn trốn trong nhà một thời gian.
(Lời của chế: Há há, hóa ra anh Diệp không chỉ dẫm gãy tay mà còn dẫm gãy cái ấy của hắn)
Sau này mọi chuyện đều đã sóng êm gió lặng, Hoàng đế cũng không có ý truy cứu lại. Tâm tư cũng vì vậy mà lung lay.
Từ khi chỗ kia của hắn không nghe lời, hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm biện pháp trị liệu khắp nơi.
Không biết mời bao nhiêu danh y, uống bao nhiêu thuốc, ngay cả ngự y trong cung cũng đều mời tới nhưng vẫn không thấy tốt lên.
Hắn vẫn không từ bỏ ý định, một lần lại một lần kiên trì thử. Nhưng hắn lại không thể trước mặt những người thiếp của hắn mà mất hết tôn nghiêm nên chỉ có thể bức bách Lâm Nguyên Nhu đến làm.
Hắn cảm giác được bàn tay mềm mại của Lâm Nguyên Nhu đang không ngừng xoa nắn dục vọng yếu đuối của mình.
Nhưng bàn tay mềm mại lại lạnh như băng khiến hắn đau đớn, hắn kiệt lực chịu đựng. Hắn cố gắng cổ vũ bản thân nhớ tới hùng phong ngày xưa, hắn nỗ lực, nỗ lực....
Quả thực kích tình đã chậm rãi đến, hắn không hề run run, cũng không cảm thấy rét lạnh.
Nhưng mà ngay lúc hắn nỗ lực như vậy, đột nhiên lại tiết ra….Ngay cả chính hắn cũng ngửi được mùi đồi bại kia. Hắn biết hắn vẫn làm không được, hắn xong rồi.
Lâm Nguyên Nhu ngồi dậy, đẩy mạnh nơi nào đó vẫn còn run rẩy không thôi của Tào Vinh. Nàng đã không thể nào chịu đựng được loại tra tấn ngày qua ngày như vậy nữa. Sắc mặt lập tức trở nên xanh mét: “Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta! Ngươi là đồ phế vật! Mau cút đi! Cút ra ngoài! Về sau không được làm dơ giường của ta…”
Lâm Nguyên Nhu phẫn nộ khiến cho Tào Vinh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn như một con chó chạy ra khỏi cửa, đá mạnh một cước vào gã sai vặt đứng ở góc tường.
"Gia, ngài đừng nóng giận a! Nô tài đã giúp ngài hỏi thăm qua, có biện pháp có thể làm cho ngài đứng lên!”
Tào Vinh trừng mắt to nhìn chằm chằm gã sai vặt tên gọi Đồng Mộc, đối phương vẻ mặt chân thành: “Gia, nô tài có bằng hữu là một vị phương sĩ. Hắn luyện đan rất có công hiệu….Ngài có muốn thử….”
Tào Vinh hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt kia như là đang nói nếu không hiệu quả thì sẽ giết ngươi. Đồng Mộc sợ hãi: “Ngài yên tâm, nô tài tuyệt đối không dám nói dối. Linh hay không linh, ngài thử xem sẽ biết!”
Tào Vinh gật gật đầu, sau một lúc lâu lại hàm hồ nói: "Âu... Dương....."
Lời hắn nói, người khác đều không nghe rõ, duy chỉ có tên sai vặt này lại rất rõ ràng. Hắn lập tức nói: “Chủ tử yên tâm! Động tĩnh bên Âu Dương gia nô tài vẫn chú ý. Nếu Âu Dương tiểu thư kia ra khỏi phủ, nhất định sẽ đến bẩm báo với ngài!”
Trong mắt Tào Vinh tràn đầy cừu hận, tâm tình phập phồng lên xuống, phải thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại. Cho nên hắn hoàn toàn xem nhẹ mũi nhọn lạnh lùng trong mắt Đồng Mộc, bỏ qua nguy hiểm ngay tại bên người…..
Noãn các
Âu Dương Noãn mặc thượng sam màu xanh nhạt thêu trăm điệp vờn hoa. Áo trong màu vàng nhạt cùng váy dài thêu lan bạch ngọc. Trên đầu chỉ có một cây trâm hoa có vài dây kết tinh tế. Thoạt nhìn tươi mát tao nhã, thập phần bình thản.
Nàng đang dựa vào nhuyễn tháp đọc sách. Chợt thấy Hồng Ngọc tiến vào bẩm báo: “Đại tiểu thư, Hạ Tuyết truyền tin tức đến!”
“Nói đi!” Âu Dương Noãn lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu lên.
"Nhị tiểu thư thừa dịp Nhuế mama không ở đây nên đã lệnh cho Hạ Tuyết nghĩ cách mang thư ra khỏi phủ!”
“Oh?” Âu Dương Noãn nâng mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói: “Đưa cho Tô Ngọc Lâu?”
“Tiểu thư đoán thực chuẩn. Nhị tiểu thư viết liên tiếp ba phong thư, đều là muốn mời Tô công tử gặp mặt. Nhưng hắn lại không chịu nhận, hoàn toàn không để ý đến!”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng, nói: “Muội muội vẫn không hết hy vọng a!”
“Phải, hôm nay Nhị tiểu thư lại viết bốn phong thư muốn Hạ Tuyết truyền ra ngoài. Chính là theo nô tỳ thấy, cũng không mấy nắm chắc. Tô công tử từ sau án làm rối kỷ cương liền thập phần uể oải. Nghe nói Tô phu nhân cũng tính hồi Giang Nam. Lúc này hắn còn tâm tình đâu mà quan tâm đến nữ nhi tình trường!”
Âu Dương Noãn nghe đến đó thì khẽ cười nói: “Hắn không có tâm tình, chẳng phải là đã lãng phí một tấm chân tình của muội muội sao? Chúng ta phải nghĩ biện pháp thành toàn cho bọn họ một đôi hữu tình mới phải. Ngươi đi nói với Hạ Tuyết, để nàng truyền cho Tô Ngọc Lâu một lời, nói Nhị tiểu thư nói nàng có tâm noi theo Nữ Anh. Chính là không biết Tô công tử có cho cơ hội hay không?”
(Ai muốn hiểu thêm về Nữ Anh thì hỏi Google nhé: Nữ Anh cùng chị là Nga Hoàng đều được gả cho đế Thuấn. Nói vậy các bạn hiểu ý sâu xa trong câu này rồi chứ, Âu Dương Noãn muốn dụ Tô Ngọc Lâu đến gặp mặt Âu Dương Khả)
Hồng Ngọc sửng sốt, nói: "Tiểu thư, nói như vậy chẳng phải là….”
Âu Dương Noãn nhìn dương quang sáng rỡ ngoài cửa sổ, nói: “Miệng sinh ra trên thân thể nàng. Nàng muốn nói gì hay đồng ý cái gì cùng ta không có quan hệ! Ngươi đã hiểu chưa?”
Hồng Ngọc rất nhanh liền hiểu được, gật gật đầu nói tiếp: “Hạ Tuyết còn nói lúc này Nhị tiểu thư hẹn, là muốn thừa dịp cùng Lão thái thái đi Thủy Nguyệt am lễ phật tìm cơ hội gặp Tô công tử…”
Âu Dương Noãn cười nói: "Đi cùng Lão thái thái mà cũng dám hồ lộng. Nha đầu kia quả nhiên là sắc đảm bao thiên a!”
Hồng Ngọc cười nói: "Nhị tiểu thư là bị Thôi tiểu thư dẫn dắt a!”
Âu Dương Noãn hơi hơi mỉm cười: “Âu Dương Khả đúng là đã hận ta tận xương. Cảm thấy ta nhất định khắp nơi nhằm vào nàng. Cố tình mầy ngày nay ta vẫn không có hành động, mới có chỗ lơi lỏng khiến chúng ta nắm được!”
Nàng cười lạnh nói: "Chúng ta mượn cuồng dại của nó diễn một trò hay!”
Hồng Ngọc nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư đã có tính toán?”
“Không sai!” Âu Dương Noãn ngoắc ngoắc tay ý bảo Hồng Ngọc đến gần, thì thầm vài câu.
Hồng Ngọc nghe xong mỉm cười: "Quả nhiên là diệu kế. Chúng ta sẽ chờ cho những người đó tự nhận lấy hậu quả đi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Tần Giản
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ - Tần Giản
https://isach.info/story.php?story=trung_sinh_cao_mon_dich_nu__tan_gian