Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Nguyệt Đương Không
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 130: Nữ Đan Huyền Bí.
L
ong Ưng mừng rỡ nói:
- Không gặp hai năm, mà Minh Huệ biết điều hơn nhiều rồi, còn biết cổ vũ tiểu đệ nữa. Ha! Thật sung sướng!
Minh Huệ cười ngọt ngào nói:
- Chỉ một năm và tám tháng, đâu có đến hai năm. Không cổ vũ ngươi thì cổ vũ ai? Ngoài sư phụ ra, ngươi là người thân thiết nhất trong đời sư tỷ muội chúng ta. Trần duyên của chúng ta đã tới, nên mới được gặp lại nhau vào hôm nay.
Suýt nữa Long Ưng ôm nàng vào lòng, nhưng xét cho cùng Tiên Tử đang ở gần đây nên hắn không dám làm quá, bèn hỏi:
- Minh Tâm đâu rồi?
Minh Huệ nói:
- Muội ấy đang trong phòng thiền, ta đứng đây làm hộ pháp uội ấy. Ồ! Đoan Mộc cô nương đến rồi!
Long Ưng đã cảm nhận thấy sự có mặt của Đoan Mộc Lăng trước nàng một chút, trong lòng thầm kinh ngạc, nhất định võ công của Minh Huệ đã tiến bộ rất nhiều, nếu không làm sao có thể cảm nhận được Tiên Tử vẫn đang ở ngoài ba mươi trượng chứ?
Sau bữa ăn, Long Ưng và Đoan Mộc Lăng tới hậu viên đi bộ, đến bên một hồ cá nhỏ, hắn nói:
- Mấy món chay Tiên Tử nấu thật ngon, khiến người ta thèm mãi không thôi. Nếu không phải bụng ta đã quá no nhất định ta sẽ bảo Tiên Tử nấu thêm mấy món nữa.
Đoan Mộc Lăng bước tới một bên hồ, nhìn đàn cá đang bơi lội trong hồ như có điều suy nghĩ, nàng nói:
- Ăn uống cũng phải biết điểm dừng, tốt nhất là ở giữa no và chưa no. Như vậy mới khiến người ta thấy ngon nhất.
Long Ưng cười hì hì nói:
- Nếu chưa từng ăn thì thế nào? Có trở thành con sắc quỷ đói không?
Đoan Mộc Lăng bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Người ta biết rồi! Tiểu nữ tử sớm muộn gì cũng là người của ngươi, và sớm muộn gì cũng không phải người của ngươi.
Long Ưng giật mình:
- Hóa ra tiểu đệ chính là hồng trần mà Tiên Tử phải đối mặt, gần bùn mà không tanh mùi bùn, sau khi gặp rồi lại đi, vừa đẹp vừa thương cảm.
Đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Lăng ngày càng trở nên thần bí, khiến gương mặt của nàng như rạng rỡ hơn, nàng bình tĩnh nói:
- Duyên đến duyên đi, bi hoan ly hợp, đời người luôn là vậy. Có điều Ưng lang nhất định không phải là vũng bùn của tiểu nữ tử, mà là mái nhà tình cảm của tiểu nữ tử. Không có ngươi, hồng trần chẳng còn chút ý nghĩa gì với ta. Như những gì ngươi đã nói, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta không phải là ngẫu nhiên. Lần gặp gỡ bất ngờ ở cửa Phong Lâu của cung Thượng Dương là việc đã được an bài.
Long Ưng cảm động nói:
- Tại sao đột nhiên Tiên Tử lại đầy cảm khái với tiểu đệ như vậy. Tiên tử đồng ý trút bầu tâm sự với ta?
Sắc mặt của Đoan Mộc Lăng trong trẻo, người nàng như được bao bọc bởi một luồng ánh sáng. Nàng nở nụ cười thật đẹp và nói:
- Một đêm đẹp như vậy, tiểu nữ tử không kìm lòng được mà! Cảm giác có thể yêu một người thật sâu đậm, hóa ra lại khiến người ta rung động thế này.
Long Ưng thở dài:
- Tiểu đệ yêu Tiên Tử đến phát điên, mấy ngày này liệu Tiên Tử có thể bớt chút thời gian ngủ cùng tiểu đệ một đêm không?
Đoan Mộc Lăng mỉm cười nói:
- Ngươi không giữ mình được đâu. Ma tính sẽ đại phát, không được!
Long Ưng nói:
- Vây thì một nụ hôn thật nồng nàn được chứ! Lần nào cũng chỉ có cỡ như vậy, thật là làm người ta cụt hứng.
Đoan Mộc Lăng nói:
- Cũng không được! Tiên thai và ma chủng sẽ nổi lên, huống hồ người ta đã có tình sâu ý nặng với ngươi, nếu để ngươi kích thích sẽ chìm đắm vào trong đó, mất đi khả năng tự khống chế.
Long Ưng khổ sở nói:
- Vậy thì bao giờ mới được?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Đến khi Ma Chủng của ngươi thuần khiết như đạo tâm, là lúc chúng ta tình chàng ý thiếp. Tình yêu giữa tiên thai và ma chủng không hề có điểm dừng, Ưng lang không cần lo tiểu nữ tử sẽ thay lòng đổi dạ với ngươi.
Long Ưng nói:
- Hèn gì Pháp Minh muốn giết lão tử như vậy. Ha! Tiểu đệ và Mộng Điệp đã giết Mạc Vấn Thường, còn rất nhiều chuyện muốn nói cho Tiên Tử của ta biết. Chúng ta có cùng nằm với nhau một đêm cũng không hết chuyện, tốt nhất là hai đêm. Tiểu đệ đảm bảo đạo tâm có thể khống chế ma chủng. Hì!
Đoan Mộc Lăng lườm hắn, ý của nàng rất rõ ràng: “Tên tiểu tử luôn háo sắc” này. Rồi nàng thong dong nói:
- Ma chủng của ngươi đang ở đâu vậy? Có thể cảm nhận được không?
Long Ưng ngớ ra:
- Tiên Tử nói thật chính xác, sau khi đến bắc cương, ma chủng đã hòa vào làm một với ta, không phân ra nữa.
Đoan Mộc Lăng nói:
- Đây là giai đoạn thay đổi khi đạt tới mức cao nhất, cũng là lúc nguy hiểm nhất. Dưới sự hấp dẫn của khí, tiên thai của người ta sẽ làm ma dục của ngươi tăng cao, đánh bật đạo tâm. Đó không phải là chuyện mà khả năng con người có thể kháng cự lại.
Long Ưng hít vào một hơi rồi nói:
- Mẹ ơi! Đành phải làm theo những gì Tiên Tử nói rồi. Nhưng sờ một chút cũng được chứ?
Đoan Mộc Lăng bực bội:
- Không nói linh tinh với ngươi nữa! Đến lúc rồi! Mau tới tĩnh thất gặp Minh Tâm đi!
Long Ưng buột miệng nói:
- Minh Tâm xảy ra chuyện rồi sao?
Đoan Mộc lăng đi về phía căn phòng trước rồi nói:
- Nàng ấy chẳng có vấn đề gì lớn lao, chỉ là sư phụ nói rằng Nữ Đan của Minh Tâm là do ma chủng của ngươi dụ phát, cũng cần phải có ma chủng của ngươi kết thúc, mới có thể đạt tới cảnh giới tiểu thành. Còn mọi về sau thì phải xem bản thân nàng ấy rồi.
Long Ưng đi sóng vai với nàng, hắn nói:
- Lệnh sư có chỉ tiểu đệ nên làm thế nào không?
Đoan Mộc lăng nói:
- Sư phụ nói Nữ Đan của Minh Tâm như một hạt giống, ma chủng của ngươi như mảnh đất màu mỡ của nàng. Tất cả tuân theo tự nhiên thôi. Sự huyền diệu trong đó, chỉ có hai người mới lĩnh ngộ được. Người ta và Minh Huệ sẽ hộ pháp cho hai người.
Long Ưng nắm lấy tay nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mình rồi chau mày nói:
- Vừa rồi nàng nói không kìm lòng được, tình sâu nghĩa nặng, có phải là thật không?
Đoan Mộc Năng nói lơ đãng:
- Ngươi đang nghi ngờ thành ý của tiểu nữ tử?
Long Ưng nói:
- Một là do nàng buột miệng nói ra, không có đủ tình cảm, hai là do những lời này đều là lời cửa miệng của tiểu đệ, giờ đây nàng nói ra trước khiến lão tử không biết thế nào, không nghi ngờ mới là lạ.
Đoan Mộc Lăng nhịn cười nói:
- Ai bảo ngươi đáng ghét như vậy, luôn trêu chọc con gái trước. Nếu như đánh tay đôi với ngươi thì chỉ có tiểu nữ tử thiệt thôi, nên đành phải làm theo những gì ngươi thích, lấy gậy ông mà đập lưng ông, vậy mà còn trách người ta không đủ thành ý. Ôi!
Tay Long Ưng chuyển từ lườn lên lưng nàng, ôm chặt nàng vào lòng, rồi hắn nói một cách xấu xa:
- Cái gì mà đánh tay đôi chứ, có phải như bây giờ không?
Đoan Mộc Lăng vẫn lộ vẻ bình tĩnh dưới sự thô lỗ của hắn. Nàng ngửi mùi của hắn rồi nói:
- Ngươi cứ làm càn đi! Nhưng thế này người ta sẽ không tâm phục đâu.
Long Ưng thơm lên hai má của nàng rồi cười hì hì nói:
- Tiên Tử đừng dọa tiểu đệ, ta cảm thấy nàng không những cơ thể đồng ý, mà tiên tâm cũng đồng ý. Ôi chà!
Đoan Mộc Lăng thoát thân khỏi người hắn, rút lại ngón tay đâm dưới lườn hắn, cười tủm tỉm nói:
- Đạo hạnh của Tà Đế vẫn thiếu một chút, mới có thể khiến tiểu nữ tử mất đi khả năng kháng cự lại ngươi. Còn làm loạn à? Để ta gọi Minh Huệ đến, xem ngươi đáng ghét đến đâu.
Long Ưng giơ tay đầu hàng:
- Tiên Tử bớt giận! Người không kiềm hãm được phải là tiểu đệ mới đúng. Có điều tiểu đệ sắp đi xa, không biết bao giờ mới được gặp lại, dù sao Tiên Tử cũng phải có chút biểu hiện chứ!
Đoan Mộc Lăng ghé lại, ôm lấy cánh tay của hắn, rồi nói như dỗ trẻ con:
- Biển cả mặc cá bơi, không gian mặc chim bay, Tà Đế không thuộc về bất kỳ nơi nào hết. Ly biệt không phải là ly biệt, đừng tự gò buộc bản thân. Hãy nhìn xem! Chúng ta đã bao giờ xa nhau chứ?
Long Ưng ngơ ngác để nàng thân mật kéo đi, có điều những lời thiền ngữ của Tiên Tử thực sự có thần hiệu đối với hắn, khiến dục niệm của hắn biến mất toàn hoàn.
Trong căn phòng nhỏ, Minh Huệ mở cánh cửa phòng thiền cho hắn, thấp giọng nói:
- Sư muội đang ở vào trạng thái thai tức (hô hấp bằng rốn), Long tiên sinh tự xem nhé!
Đoan Mộc Lăng nói:
- Nàng ấy cảm nhận được ngươi rồi! Đi vào đi!
Long Ưng không dám thể hiện sự hưng phấn trong lòng trước mặt hai cô gái, hắn hơi gật đầu, rồi bước vào phòng.
Cánh cửa gỗ lớn đóng lại phía sau hắn.
Trong căn phòng đá khoảng nửa trượng, chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ gần đỉnh, để lưu thông không khí và lấy ánh sáng. Trong bóng tối mông lung, Minh Tâm an tọa tại bồ đoàn ở giữa phòng, không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như một bức tượng đá không hồn. Long Ưng bước tới trước mặt nàng, nhìn nàng một lúc lâu rồi gọi:
- Minh Tâm! Minh Tâm!
Trong lòng hắn luôn nhớ về hai sư tỷ muội họ, nhưng hắn không phải là ham mê mỹ sắc hay da thịt họ, mà là một tình cảm được dựng xây từ trong hoạn nạn. Đương nhiên hắn không ngại thân mật với họ, nhưng Mộng Điệp đã nhiều lần khuyên khiến hắn thực sự cũng hơi sợ phá hoại sự thanh tu của họ, có điều giờ đây suy nghĩ này đã được giải tỏa.
Khi ở Thần Đô, hắn không dám hỏi Hoa Gian Nữ nửa câu liên quan tới họ, là bởi sợ Hoa Gian Nữ hiểu lầm hắn.
Lông mày Minh Tâm hơi động đậy, nàng chầm chậm hé mi mắt để hiện ra một đôi mắt đẹp vô ngần.
Long Ưng nhìn thấy được thiên địa trong đạo tâm của nàng.
- Sơn trung vô lịch nhật, hàn tận bất tri niên.
Hắn không dùng mắt nhìn, mà là dùng tâm nhìn, đó là một cảnh tượng vượt khỏi phàm tràn, cất giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm Minh Tâm. Giống như một cảnh quan còn lại nào đó từ một tầng sinh mạng của nàng vậy, nó vô thực mờ mịt, như thuở sơ khai của đất trời, lại giống như tấm gương chiếu lại đạo cảnh của nàng. Cảnh tượng đó vượt qua sự hình dung của từ ngữ, tất cả đều rất đẹp và kỳ diệu.
Mặc dù chỉ là một cảnh tượng trong chớp mắt, nhưng tâm hồn Long Ưng đã thông qua đôi mắt nàng, nhìn thấy bí mật Nữ Đan thâm sâu trong nàng.
Minh Tâm hơi run người nói:
- Long tiên sinh ư! Minh Tâm có phải đang nằm mơ không?
Nữ Đan là linh dị vật giữa ma chủng và tiên thai, vô cùng bí mật, là sự hợp nhất của Địa Ni Chi Đồ “Từ Hàng Kiếm Điển” và “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”, là tiên huyền được sáng tạo ra. Nó có điểm đồng nhất và cũng có sự khác biệt với hai bộ bảo điển này.
Có lẽ Minh Tâm là người thứ hai luyện thành Nữ Đan từ sau Vô Thượng Trí Sư.
Long Ưng nắm lấy đôi vai nàng, yêu mến nói:
- Tiểu sư muội không phải đang nằm mơ, đây là phòng thiền của Am Ngọc Hạc tại Trường An, Long Ưng đến thăm nàng đây!
Minh Tâm lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng yêu kiều nói:
- Minh Tâm nhớ Long tiên sinh vô cùng! Còn sợ không bao giờ gặp được ngài nữa.
Long Ưng hôn lên má nàng, miệng hắn đầy mùi thơm, biết rằng đó là khí của Nữ Đan, liền thở dài nói:
- Minh Tâm trở nên xinh đẹp hơn rồi.
Minh Tâm không hề ngại ngần, gương mặt cũng không đỏ, nàng vui vẻ nói:
- Sư tỷ muội chúng ta lại được ở cùng Long tiên sinh rồi.
Rồi nàng lại ngây thơ nói:
- Môi Long tiên sinh rất nóng, khiến Minh Tâm rất thoải mái.
Long Ưng ngạc nhiên phát hiện rằng lòng hắn không hề có ý niệm sắc dục, hắn tiêu diêu tự tại, giống như làn mây bay nước chảy. Hắn nói:
- Minh Tâm gặp chướng ngại gì trong khi tu hành vậy?
Minh Tâm nói luôn:
- Có gì đâu! Người ta không để ý.
Long Ưng thầm nghĩ, sự ngây thơ của Minh Tâm thực sự khác với những người khác, dường như nàng bẩm sinh đã vậy, hoàn toàn không để tâm đến những thành quả đối với thế nhân, tất cả vượt quá tự nhiên. Hắn liền hỏi từ một góc độ khác:
- Vừa rồi Minh Tâm ngồi thiền, có gì khác so với trước kia?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Nguyệt Đương Không
Huỳnh Dị
Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị
https://isach.info/story.php?story=nhat_nguyet_duong_khong__huynh_di