Chương 213: Có Tróc Da Hay Không
dit: HuongCyndi
“Ùm —— “
Tiếng rơi xuống nước cực lớn kết hợp với tiếng kêu của Tô Thi Thi, trong phút chốc vang dội cả sân sau.
“Bùi Dịch... Khụ khụ...” Tô Thi Thi giận điên lên, người đàn ông này thế mà lại ném cô xuống nước!
Cô đang muốn đứng lên, chợt cảm giác trước mặt tối sầm lại. Trong chớp mắt liền rơi vào vòm ngực ấm áp, ngay sau đó đôi môi trở nên ấm áp, toàn bộ hơi thở cũng biến thành hơi thở của Bùi Dịch.
Luồng khí trong lành tràn vào phổi, ở nơi thế giới dưới đáy nước này, có cảm giác dường như không rõ, mà lại cảm giác rất rõ ràng.
Trong đầu Tô Thi Thi đều quanh quẩn tiếng tim mình đập.
Thình thịch, mỗi một nhịp vô cùng có lực, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô.
Bùi Dịch bá đạo ôm lấy cô, trừng phạt mà muốn gặm nuốt môi cô. Đến khi Tô Thi Thi không có khí lực mới buông tha cho cô, cho đến khi —— hai người cùng kiệt sức nổi lên trên mặt nước.
“Phù...” Mặt Tô Thi Thi kìm nén đến đỏ bừng, nằm úp sấp trên thành hồ thở hổn hển, hồi lâu sau mới bực bội nói ra một câu: “Bùi tiên sinh có khả năng hô hấp thật tốt!”
Thân thể Bùi Dịch cứng đờ, nhàn nhạt liếc sang phía bên cạnh.
Trong một góc sau vườn hoa, quản gia sớm đã chờ ở đó, tay mang theo một chiếc giỏ nhỏ màu xạn, bước nhanh tới.
Ông ta cúi đầu, thậm chí ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, để giỏ xuống rồi vội vàng rời khỏi.
“Anh muốn làm cái gì?” Tô Thi Thi vừa nhìn thấy đồ dùng tắm rửa đầy đủ trong chiếc giỏ nhỏ, nhất thời liền khẩn trương.
Người này không phải tắm giúp cô thật chứ?
Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, bây giờ Tô Thi Thi cũng không dám để anh tắm giúp một tay đâu!
Nơi này chính là ngoài trời đó!
Quai hàm Bùi Dịch bạnh ra, sắc mặt nhìn qua cũng không có chuyển biến tốt đẹp là bao nhiêu.
Anh nhẹ nhàng bước hai bước tới, đi tới bờ bể bơi, đưa tay ở tìm một thứ ở trong giỏ, lấy ra một hộp muối tắm, quay đầu lành lạnh nhìn Tô Thi Thi.
“Lại đây.”
Tô Thi Thi lắc đầu, ôm chặt cánh tay yếu ớt nói: “Lạnh.”
Khoé môi của Bùi Dịch khẽ nhếch lên, đánh tan hi vọng của cô: “Nước trong bể bơi là nước ấm.”
Khóe miệng Tô Thi Thi co rút, cô đương nhiên biết! Nước trong bể bơi là nước ấm, Bùi tiên sinh thật là quá xa xỉ đi!
Cô nhìn xung quanh, ôm lấy cánh tay chặt hơn chút nữa, nhỏ giọng nói: “Đây là ngoài trời, gió thổi qua người lạnh lắm.”
“Vậy ư?” Bùi Dịch nở một nụ cười thản nhiên, xoay người nhảy xuống bể bơi.
Tô Thi Thi trong lòng vui mừng, đang nghĩ thoát được rồi, đột nhiên thấy Bùi Dịch đi tới phía bể bơi bên kia, ấn xuống cái thang dưới bể bơi một cái, ngay sau đó chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang nhỏ, bốn phía quang bể bơi nhanh chóng xuất hiện một lớp thủy tinh trong suốt bao quanh.Tô Thi Thi trừng mắt tròn xoe, khẽ nhếch miệng, không thể tin nhìn lớp thủy tinh trong suốt bao quanh này, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở phòng trên cùng của nhà hàng kia.
Cũng là cùng kiểu thiết kế như vậy, cũng khiến cho người ta trông kinh ngạc vô cùng!
“Anh... Anh... Anh thắng rồi.” Tô Thi Thi lui bại.
Quả nhiên đấu với Bùi tiên sinh, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thắng!
“Bây giờ Tô tiểu thư đã hài lòng chưa?” Bùi Dịch đứng ở trên bờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, tay từ từ chạm lên áo sơ mi của mình, từng chút từng chút cởi cúc áo.
Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, cuống quít đưa mắt dời qua chỗ khác.
Có muốn hay không mê người như thế!
Bùi Dịch thấy động tác của cô, sự vui vẻ trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Nhưng vừa nghĩ đến tất cả những gì Hộ Quân Nhạc đối với Tô Thi Thi, sắc mặt của anh lại trầm xuống.
Chỉ nghe “ùm” một tiếng, anh nhảy xuống hồ bơi, cầm theo một hộp muối tắm từng bước một đi tới, từ trên cao nhìn xuống Tô Thi Thi.
“Là em tự cởi, hay muốn tôi giúp?”
Tô Thi Thi mím môi, nghe vậy tức giận níu lấy áo khoác ngoài của mình, dùng sức kéo xuống.
Để anh cởi sao?
Ngày mai cô lại được đổi quần áo mới rồi! Người đàn ông này lúc nào cởi quần áo cũng trực tiếp xé!
Cô tự cho rằng sức lực của mình đã khá lớn, đã từng len lén thử qua, phát hiện có chút quần áo căn bản là xé không nổi, thật không biết sức lực của người đàn ông này sao lại lớn như vậy!
“Hình như em không vui?”Bùi Dịch thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ, nhàn nhạt hỏi.
Tô Thi Thi lập tức nâng mặt lên, lộ ra một nụ cười mê người, khẩu thị tâm phi nói: “Sao nào? Nếu hôm nay Bùi tiên sinh vô ích như vậy, chúng ta từ từ chơi vui vẻ một chút, vừa đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Thi Thi nhớ tới hậu quả của cô ngày hôm đó, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đây là một cơ hội tốt.
“Chơi ư?” Ánh mắt Bùi Dịch tối sầm lại, “Rất tốt!”
“Xoẹt...”
Tiếng quần áo bị vỡ vụn đột nhiên vang lên trong bể bơi yên tĩnh.
Tô Thi Thi cuống quít đem thân thể giấu đến trong nước, tức giận nhìn chằm chằm anh: “Không phải là để tôi tự cởi sao?”
Đây chính là bộ mua quần áo mới cô vừa mua, chỉ mới mặc có một lần đó!
“Ngày tốt cảnh đẹp, phải tranh thủ thời gian. Tô tiểu thư, em đang lãng phí thời gian của hai chúng ta đấy.”
Bùi Dịch vừa nói tay vừa xoay vặn hủ muối, nắm một cái ở trong tay, ánh mắt mang theo tính xâm lược quan sát Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi một lạc, khẩn trương nhìn anh: “Anh bị làm sao vậy?”
“Vừa rồi cậu ta sờ thắt lưng em sao?” Sắc mặt Bùi Dịch trầm trầm, vừa nói vừa sờ lên eo của Tô Thi Thi.
“A! Bùi Dịch, anh nhẹ một chút!” Tô Thi Thi thét chói tai.
Vì vậy anh mới dùng muối tắm trực tiếp chà xát hông của cô! Da của cô!
“Trên tay cũng bị sờ soạng?” Bùi Dịch vừa nói lại nắm một nắm muối tắm, xoa lên cánh tay phải của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi tức phát khóc, người đàn ông này sao có thể trẻ con như thế chứ một!
“A...” Đau chết đi được!
Mặc dù Bùi Dịch không phải dùng lực quá lớn, nhưng mà da Tô Thi Thi vẫn bị chà xát đến đỏ ửng.
Cô nhìn những vết hồng nhàn nhạt kia, mặt mày tái xanh!
Đây chính là khiêu khích!
Cô thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, đột nhiên một cất bước đến gần bên bờ nắm lấy một nắm muối tắm, lấy sét đánh không kịp bưng tai chạy về phía Bùi Dịch. Cũng bất kể là nơi nào, đem muối tắm hung hăng chà lên, nắm thật chặt...
Hình như, bàn tay này cảm giác có cái gì đó không đúng!
Thân thể Tô Thi Thi cứng đờ, tầm mắt dời xuống phía dưới...
Sau đó —— cả thế giới dường như yên tĩnh lại.
Trời ạ!
“Tôi... Tôi không cố ý! Sao anh lại cởi quần chứ?” Tô Thi Thi muốn khóc, sao mà đúng lúc thế!
Tiêu rồi, vừa rồi hình như cô bắt rất dùng sức, hơn nữa nắm đầy cả một nắm muối tắm trong tay cơ mà...
“Không bị tróc da chứ?”
Tâm tình nhỏ của Tô Thi Thi hốt hoảng nhìn Bùi Dịch.
Sắc mặt của anh thật là khủng khiếp!
Bùi Dịch trầm mặc, từ trong kẽ răng thốt ra một câu: “Em có thể tự mình thử xem!”
“Tôi... Tôi thật sự không cố ý.” Tô Thi Thi vội vàng nhận lỗi.
“Đã quá muộn rồi!” Bùi Dịch lấy ra một túi đồ, phi một cái ném tới trước mặt Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ trôi lơ lửng trên mặt nước kia, đang muốn nói chuyện, liền nghe Bùi Dịch lạnh giọng nói: “Bọc này tối nay quá vô dụng, không cho phép ngủ!”
“Không phải chứ? Này... Này...Bùi tiên sinh, tôi thật sự sai rồi...” Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.
Chờ lúc cô tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cô không biết tối hôm qua bọc túi đồ đó rốt cuộc có dùng xong hay không, dù sao thì cuối cùng cô đã ngất đi, chìm vào giấc ngủ.
“A...” Tô Thi Thi đang muốn đứng lên, thân thể đột nhiên cứng đờ, Bùi Dịch vẫn còn chưa dậy!
Lúc này đây, cô đang bị anh ôm vào trong ngực, sau lưng dán chặt vào vòm ngực ấm áp của anh.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên chiếc giường ngủ.
Giờ phút này, an tâm vô cùng.
Tô Thi Thi không biết là do tình cảnh này quá ấm áp, hay là do mình bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc nữa.
Cô quay đầu lại nhìn Bùi Dịch đang an tĩnh ngủ say, năm ngón tay tựa như bị côn trùng nhỏ cắn đang điên cuồng kêu gào, muốn chạm lên đó.
Làn da nhẵn mịn trơn bóng, giữa hai lông mày mang theo một cỗ anh khí. Lúc anh ngủ, đã bớt đi sự sắc bén so với ban ngày mà tạo nên một sức hấp dẫn khó nói nên lời.
Tô Thi Thi đã từng nghe qua một câu nói, quyến rũ nhất là lúc người đàn ông ngủ say.
Mà lúc này, anh ở gần cô như vậy, gần như vậy, gần đến nỗi cô không kìm lòng nổi mà muốn hôn anh.
Môi của cô từ từ lại gần, lại gần...
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh