Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhất Phẩm Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 211: Vào Tròng
H
ắn đang mải suy tư thì Khuyết Nhất hào thượng mở cái túi đem bên mình, lấy ra bộ quần áo để thay y phục trên người.
Mấy phút sau, một lão học giả khuôn mặt cũ kĩ đã xuất hiện đầy mới mẻ trước cái nhìn soi mói của Tống Thanh Viễn.
Khuyết Nhất hóa thượng thấy Tống Thanh Viễn vẻ mặt kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Giờ ngươi có thể gọi ta là giáo sư Đỗ Khuyết.
Tống Thanh Viễn giật mình, nói:
- Đây quả là một sự ngụy trang không tồi. Bỏ cái áo cà sa đi, chúng ta cũng thoát được sự chú ý của mọi người.
Khuyết Nhất hòa thượng lại nói:
- Đây không phải là ngụy trang gì. Đây là thân phận thật của tôi – Đỗ Khuyết giáo sư khoa lịch sử đại học Xương Nam.
Tống Thanh Viễn nghe vậy, không khỏi trợn mắt há mồm. Hắn lúc này mới chú ý tới, trên đỉnh đầu lão hòa thượng này không có sẹo!
Khuyết Nhất hòa thượng thấy hắn nhìn đỉnh đầu mình bèn vội lấy tóc giả ra đội:
- Đương nhiên, thân phận hòa thượng của ta cũng không phải là giả, không giống với hộ chiếu giả trên người ngươi. Độ điệp trong túi ta chính là bát kinh chân chính.
Tống Thanh Viễn nhịn không được nói:
- Hai cái thân phận thật, ông bận rộn lắm nhỉ?
Khuyết Nhất hòa thượng cười nói:
- Không phải bận. Khuyết Nhất tuy không phải giả nhưng chỉ tồn tại ở trên độ điệp. Bình thường vân du tứ hải, danh tính ấy xa vời. Chỉ khi nào cần thiết hắn mới xuất hiện.
Tống Thanh Viễn nghe vậy, trong bụng nghĩ thầm:
- Nếu như ta lấy thân phận giáo sư ấy truyền đạo tứ phương, chắc cũng không tồi.
Trời đêm thăm thẳm. Ở một nơi nào đó trong thành phố này, có người cũng đang cùng lúc bàn luận về đạo môn Vân La.
Chỉ có điều, so với sự thẳng thắn gãy gọn của Khuyết Nhất hòa thượng thì trận này nhạt đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là đánh lừa đối phương.
- Trường Thanh, cậu nói trước giờ đều có hứng thú với huyền học. Tôi muốn hỏi, hứng thú này của ngươi là thật hay giả?
Thích Viễn Sơn chậm rãi nhấp ngụm trà, cười hỏi.
Trương Trường Thanh ngồi đối diện hắn, nghe vậy cười nói:
- Hứng thú nhất định là có, nhưng nói ra chắc ngài không thích nghe. Huyền học loại lý luận này trước giờ chưa từng được chứng minh qua, hứng thú của tôi cũng chưa tới mức sâu sắc.
Miệng hắn vừa nói xong như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy kì lạ.
Thích Viễn Sơn ban ngày điện thoại cho hắn nói là có chuyện cần bàn nhưng sau khi gặp mặt lại chần chừ không nói mà lại chuyển đề tài sang vấn đề huyền học.
- Không được chứng minh, cũng không có nghĩa là không tồn tại...
Thích Viễn Sơn hớp ngụm trà, thản nhiên nói.
Trương Trường Thanh cũng không tranh luận, cười hỏi:
- Thích lão, hôm nay ông tìm tôi rốt cuộc có sự tình gì?
Trương Trường Thanh nghĩ, loại đề tài này thật sự không có gì có thể tranh luận, nếu tích cực, đừng nói là cả đêm, thậm chí cả đời cũng tranh luận không xong cái đề tài này. Loại đề tài này chỉ cần hơi chút mở rộng, chính là tranh luận về duy vật và duy tâm, về đề tài này, có thể nói toàn sách là sách, hắn sao có thể tranh luận lại đây?
Hắn dẫn dắt đề tài rời đi, Thích Viễn Sơn lại bắt lấy, cười nói:
-Trường Thanh, tối nay tôi tới gặp cậu, hoàn toàn chính là vì huyền học.
Trương Trường Thanh ngẩn ra, lập tức nói:
- Chẳng lẽ Thích lão muốn xây dựng một học thuyết huyền học, cần nhân công hỗ trợ?
Thích Viễn Sơn ha ha cười nói:
- Huyền học chỉ có thể thảo luận ở trong phạm vi nhỏ, không cần phải làm thành cái gì mà huyền học học thuyết, không nên chọc người ngờ vực vô căn cứ.
Trương Trường Thanh khó hiểu nói:
- Vậy tôi có chút không rõ, xin Thích lão nói rõ...
Thích Viễn Sơn dừng một chút, tiếp lên đề tài vừa rồi, nói:
- Trường Thanh, cậu mới vừa nói huyền học chưa từng được người ta chứng minh, lời này không đúng.
Trương Trường Thanh nghe vậy, thật ra lại thấy hứng thú, nói:
- Thích lão, ông là nói... Về một thứ gì đó trong huyền học, thật ra là có thể chứng minh được à?
Thích Viễn Sơn cười cười, nói:
- Không những được chứng minh, hơn nữa bây giờ tôi có thể chứng minh cho cậu xem.
Trương Trường Thanh nhãn tình sáng lên, nói:
- Thích lão, không phải ông đang nói đùa chứ?
Thích Viễn Sơn cười mà không nói, nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đứng yên ở cách đó bảy tám mét.
Nơi này là một chỗ của Trương Trường Thanh. Bên trong phòng khách to như vậy, ngoài hắn cùng Thích Viễn Sơn. Còn có vài người nhân viên phục vụ.
Trương Trường Thanh thấy thế, trong lòng hiểu ý. Lập tức đuổi mấy nhân viên phục vụ này ra khỏi phòng khách.
Thừa dịp khi hắn nói chuyện, Thích Viễn Sơn đem một khối ngọc bội màu trắng vào lòng bàn tay, sau đó yên lặng điều tức...
Ngọc bội này trên thực tế là một phù khí, là một món đồ phù khí uy lực lớn nhất tổ sư nhất mạch của hắn truyền xuống. Thích Viễn Sơn được cái phù khí này đã hơn ba mươi năm, lấy huyết tế luyện, hằng ngày hằng đêm săn sóc ân cần. Không dám hơi có chút lười biếng. Cái phù khí này có thể tự hành hấp thu thiên địa linh khí, chuyển hóa thành cực khí lạnh, chỉ cần tế luyện thích đáng, cho dù không có chân khí, cũng có thể mượn khí lạnh cái phù khí này. Nhưng mà thiên địa linh khí loãng, loại khí lạnh này tích tụ cực kỳ khó khăn, ước chừng mỗi mười năm, mới có thể hình thành mười hai đạo khí lạnh. Đối với Thích Viễn Sơn mà nói, đây là bảo bối hắn cất giấu, ba mươi năm qua, ngoài vài lần đối mặt sống chết, hắn cơ hồ không sử dụng đến cái phù khí này. Tính ra, lúc này trong phù khí đã tích tụ chừng hai mươi lăm nói khí lạnh.
Hiện tại, hắn muốn dùng cái phù khí này. Đến lôi kéo Trương Trường Thanh nhập cục.
Trương Trường Thanh đuổi nhân viên phục vụ đi, xoay người, cười nói:
- Thích lão, bây giờ không có người ngoài, làm vãn bối đã phải mỏi mắt mong chờ rồi.
Thích Viễn Sơn ha ha cười, nói:
-Trường Thanh, tôi phải nhắc nhở cậu, tiếp theo cậu sẽ thấy cũng không phải là ma thuật, ngoài ra, sau khi xem xong, cũng xin cậu không nên truyền ra ngoài.
Trương Trường Thanh gật đầu nói:
-Đây là đương nhiên.
Thích Viễn Sơn lại nói:
- Trường Thanh, đem chén trà trước mặt cậu tới...
Vì chứng minh đây không phải ma thuật, hắn cố ý muốn sử dụng chén trà Trương Trường Thanh vừa rồi đã dùng qua.
Trong chén trà, còn có nửa chén trà xanh, Trương Trường Thanh cầm lấy cái chén, đưa cho Thích Viễn Sơn.
Thích Viễn Sơn tiếp nhận chén trà, nói:
- Trường Thanh, cậu lại nhìn cho kỹ.
Nói xong, hắn chìa tay phải, nhẹ nhàng vòng nắm chén trà, đồng thời động đến phù khí, khuấy động khí lạnh.
Trương Trường Thanh thấy rõ ràng, lòng bàn tay Thích Viễn Sơn bỗng nhiên nổi lên một đám sương mù màu trắng mắt thường có thể thấy được, sương mù dày này bốc lên, cho dù còn cách một mét, cũng có thể cảm nhận được cảm giác lạnh đến xương...
Trương Trường Thanh trừng to mắt, nhịn không được rùng mình, đồng thời trong lòng kinh hô, điều đó không thể nào!
Nhưng mà sự thật ngay tại trước mắt, từ lúc có sương trắng dày, chỉ hai ba giây đồng hồ sau, nước trà trong chén trà đã bị đông thành băng tuyết.
Lập tức, cái chén Bạch Ngọc như vách tường chịu đựng không nổi sương mù xâm nhập, một tiếng tách liền vỡ ra!
Trương Trường Thanh nhịn không được thở nhẹ ra.
Nhưng mà, đây chính là chút tài mọn, Thích Viễn Sơn muốn dẫn hắn nhập cục, tự nhiên sẽ không qua loa chấm dứt như vậy.
- Trường Thanh, đây không tính cái gì, cậu lại xem tiếp nhé!
Thích Viễn Sơn mỉm cười, bỗng nhiên chỉ một ngón tay, một tia sương mù mầu trắng ngà tựa như mủi tên nhọn từ đầu ngón tay hắn bắn ra, làm cho mấy bình hoa cách vài mét bị vỡ nát!
Trương Trường Thanh quay đầu nhìn lại, đã thấy kia bình hoa không chỉ có bị vỡ nát, hơn nữa trên những mảnh nhỏ sương mù lượn lờ, trải qua rét căm căm, đúng là lại vỡ nát vụn, hóa thành những mảnh như móng tay …
Trương Trường Thanh há to mồm, ngơ ngác nhìn một cái bình hoa cực đại vỡ thành những mảnh đồ sứ đầy đất, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Loại hình ảnh do lực đánh vào hết sức mạnh, nháy mắt liền phá vỡ quan niệm của hắn, phá hủy nhận thúc của hắn..
Thích Viễn Sơn thấy hắn rung động nói không ra lời, trong lòng hơi hơi đắc ý, khóe miệng hiện ra một nét cười thoáng hiện che dấu vô cùng tốt.
Sau một lúc lâu, Trương Trường Thanh tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần, xoay người nhìn về phía Thích Viễn Sơn, cười khổ nói:
-Thích lão, bây giờ tôi chỉ sợ phải gọi ông một tiếng lão thần tiên!
Thích Viễn Sơn cười to, nói:
- Trường Thanh, thôi đi, thôi đi... Một chút đạo pháp không quan trọng mà thôi, không dám làm hai chữ thần tiên đâu?
Trương Trường Thanh hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng đang phập phồng, thở dài:
- Đọc sách mười mấy năm, cũng lăn lộn ở trong xã hội chừng hai mươi năm, vốn rằng chuyện thiên hạ, người ta không biết tôi đã biết nhiều lắm, nhưng hiện tại mới biết, bốn chữ ếch ngòi đáy giếng này, nói đúng là nói tôi!
Thích Viễn Sơn đang muốn nói chuyện, đã thấy Trương Trường Thanh nghiêm sắc mặt, nói:
- Thích lão, tôi tin tưởng mục đích tối nay ông tới, tuyệt đối không chỉ có chỉ là vì triển lãm một màn này. Ông cứ việc nói thẳng đi, có sự tình gì cần tôi cống hiến sức lực?
Trương Trường Thanh là hạng nhân vật khôn khéo, tuy rằng vừa rồi bị một màn kia chấn động tâm thần thất thố, nhưng lập tức liền bình tĩnh lại, bản năng đoán được, Thích Viễn Sơn đêm nay có ý đồ tuyệt đối không đơn thuần.
Thích Viễn Sơn nói:
- Chưa nói tới mức cống hiến sức lực... Trường Thanh, tối nay tôi tới tìm cậu, thật ra là tìm kiếm trợ giúp của cậu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhất Phẩm Phong Lưu
Đồ Cùng
Nhất Phẩm Phong Lưu - Đồ Cùng
https://isach.info/story.php?story=nhat_pham_phong_luu__do_cung