Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dưỡng Thú Thành Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 211: Chương 15
"V
ị gia này, van cầu ngài cứu con trai của ta đi. Nó sốt cao ba ngày, đến bây giờ còn chưa giảm sốt, ta sợ...... ta sợ còn sốt như vậy nữa, đứa bé sẽ......" Mặt phụ nhân trung niên đầy nước mắt, trên mặt tràn đầy van xin.
Nhưng nếu bà ta cầu là một người khác, người nọ ít nhất cũng sẽ có chút biểu cảm, mà từ đầu đến cuối, An Hoằng Hàn vẫn không có bất kỳ cảm xúc gọi là đồng tình nào.
"Ta không biết xem bệnh." Ngụ ý, hắn cũng không phải đại phu, không cứu được đứa bé.
Nhưng mà phụ nhân trung niên nghe được những lời này, lại là một tầng ý tứ khác. Không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn không giúp được.
Phụ nhân trung niên lau lau nước mắt, khấu đầu hai cái với An Hoằng Hàn, "Vị gia này, ngài giúp ta mời một vị đại phu được không? Chúng ta đến đỉnh núi này vài ngày rồi, ta sợ nhi tử không chờ được, van cầu ngài, van cầu ngài."
Lại dập đầu hai cái, không bao lâu, cái trán phụ nhân trung niên đã đỏ một mảnh.
An Hoằng Hàn là người có suy nghĩ lạnh lùng, ánh mắt nhìn phụ nhân trung niên vẫn không thay đổi.
Ngược lại con chồn nhỏ trong ngực hắn không nhìn nổi nữa, lay móng vuốt, kéo mạnh tay áo của hắn.
Mặc dù con chồn nhỏ không có mở miệng nói chuyện, An Hoằng Hàn lại có thể hiểu ý của nàng là muốn hắn đồng ý. Từ trước đến giờ, con chồn này luôn mềm lòng, hiện tại có người cầu hắn, hơn nữa tình huống lại thảm như vậy, nàng không thể nào ngồi yên không ý đến.
"Người kia ở đâu?" An Hoằng Hàn giơ tay lên nhéo lỗ tai con chồn trong ngực, mềm nhũn, vô cùng thoải mái.
Phụ nhân trung niên giống như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng mà khóc, "Ở phía đỉnh núi đối diện, ta nghe nói này hôm nay đại phu đi vào trong đó."
An Hoằng Hàn không tiếp tục dây dưa với phụ nhân trung niên, cất bước liền đi xuống núi. Mặc dù hắn chưa nói đáp ứng, nhưng phụ nhân trung niên biết hắn nhất định là đồng ý giúp đỡ rồi, hiếm khi có được người tốt bụng như vậy, bà không ngừng nói cảm ơn với bóng lưng rời đi của An Hoằng Hàn.
Nhưng bà không biết, người bà nên chân chính cảm tạ không phải An Hoằng Hàn, mà phải là con sủng vật ở trong ngực hắn.
Nếu không phải Tịch Tích Chi muốn xen vào chuyện bao đồng, An Hoằng Hàn nói gì cũng sẽ không nhúng tay vào, bởi vì hắn trải qua quá nhiều sinh tử. Đối với hắn, thêm một người chết cũng chỉ là chuyện râu ria thôi.
Hai ngọn núi có khoảng cách khoảng năm dặm, cũng không tính là quá xa.
Bất quá lên núi và xuống núi thì có chút vất vả.
Cũng may An Hoằng Hàn có võ công, sử dụng khinh công nên tốc độ này, người bình thường không thể so sánh được.
Chỉ tốn thời gian một nén nhang, An Hoằng Hàn đã ôm Tịch Tích Chi đến giữa sườn núi của ngọn núi đó.
Tình huống ở nơi này không khác với ngọn núi kia lắm, các nạn dân phân tán xung quanh, tập trung thành từng nhóm. Chỉ là so sánh với nhau, mặc dù sắc mặt của các nạn dân ở nơi này không tốt, nhưng không có phát sinh hiện tượng sốt ho khan.
An Hoằng Hàn nhìn quanh mấy lần, tùy tiện tìm một người hỏi thăm đại phu kia ở chỗ nào.
Có lẽ đám người này không biết tên quay lại lúc trước, nhưng mà đối với đại phu giúp người trị bệnh xung quanh trong mấy ngày nay thì người người đều biết.
“Ngươi đến tìm Tịch đại phu sao?” Người nọ vừa nghe An Hoằng Hàn hỏi thăm, lập tức hỏi.
Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn nghe sự xưng hô này, đồng thời sửng sốt.
Họ Tịch!?
Tịch Tích Chi kích động quơ múa móng vuốt, không ngừng kêu chít chít.
“Ông ta đang ở nơi đó?” An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi.
Bàn tay người nọ chỉ vào phương hướng xa xa kia nói: “Ở bên đó, may mà ngươi tới kịp, bằng không đợt lát nữa Tịch đại phu đi, các ngươi lại không tìm được người.”
“Ông ta muốn đi?” An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày.
“Chẳng lẽ ngươi không biết ư? Mấy ngọn núi này chỉ có Tịch đại phu biết trị bệnh, ông ta gần như đều là mỗi ngày đổi một đỉnh núi, chạy chữa xem bệnh cho chúng ta.”
Không đợi người nọ nói tiếp xong, Tịch Tích Chi đã không dằn lại được tính tình, nhảy xuống từ trong ngực An Hoằng Hàn.
Mấy dân chạy nạn nhìn thấy con chồn mũm mĩm như vậy, đều mơ tưởng bắt được nó, sau đó ăn no nê. Mới vừa rồi lúc nó ở trong ngực An Hoằng Hàn đã bị người đói khát theo dõi, nhưng ngại vì nó ở trong lòng người khác, lại có binh lính nhìn, bọn họ không dám cướp đoạt lộ liễu.
Vừa nhìn thấy con chồn kia chạy ra ngoài, mỗi một người đều giống như là sói đói nhào tới.
Nhưng đám người kia không đầy đủ dinh dưỡng thời gian dài, tay chân không linh hoạt như trước.
Mà tốc độ Tịch Tích Chi lại rất nhanh, thoải mái chạy qua từ bên chân bọn họ, một đường chạy về phía Tịch đại phu.
An Hoằng Hàn ở phía sau nhìn, ánh mắt lạnh lẽo giống như sương lạnh.
Hắn cất bước từ từ theo sau, nhìn thấy đám người muốn bắt con chồn kia, nhấc chân đá một cước.
Võ công của hắn tuyệt không phải hời hợt, hắn đá qua một cước, dễ dàng đá người đó ra xa hơn ba mét. Có mấy người quá gầy, lúc đó liền không bò dậy nổi.
Mọi người nhìn thấy vẻ ngoan độc này liền rùng mình một cái, cũng không ai dám đánh chủ ý lên Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi chạy một đường, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước có một nơi bị rất nhiều người bao quanh.
Tịch Tích Chi còn chưa có chạy đến đó, liền ngửi được một cỗ linh khí.
Đúng! Chính là cỗ linh khí này, là sư phụ!
Không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình giờ khắc này của Tịch Tích Chi, tròng mắt màu xanh thẳm của nàng lập tức ươn ướt.
Lòng bàn chân nhanh như chớp chạy xuyên qua đám người đến bên cạnh người kia.
Ở giữa nơi đó có một ông lão tóc hoa râm, mặc y phục màu xám trắng, cả người nhìn qua vô cùng có tinh thần.
Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, dùng sức lôi kéo ống quần ông, muốn thu hút sự chú ý của ông.
Sư phụ của Tịch Tích Chi tên là Tịch Chân,là người thân quen thuộc nhất trong đời này của Tịch Tích Chi.
Tịch Chân đang nắm tay của một lão phụ nhân, tựa hồ đang bắt mạch cho người khác. Mà Tịch Tích Chi lại biết sư phụ của nàng đâu biết bắt mạch chữa bệnh? Thật ra là đang dùng linh lực trị liệu giúp đám người kia. Chỉ là giả làm bộ dáng cho đám người dân chạy nạn nhìn mà thôi, tránh cho rước lấy hoài nghi không đúng.
“Ai … Ai kéo quần của ta, sắp rớt rối!” Tịch Tân quay đầu ra sau lưng quát.
Ai biết vừa quay đầu, thế nhưng nhìn thấy một con chồn mập ra sức xé rách ống quần của mình. Vật liệu mau quần của ông cũng không phải rất bền chắc, đã bị Tịch Tích Chi kéo ra một vết rách rồi. Mặt ông có vài nếp nhăn, lập tức mừng rỡ cười lên, nhìn muốn có bao nhiêu gian trá thì có bấy nhiêu gian trá, “A …. Tối nay có thể có thêm thức ăn rồi.”
Tịch Tích Chi cứng đờ toàn thân, tay dừng động tác.
Tức giận tới mức cắn răng, ăn …..ăn……ăn, lão ngoan đồng chỉ biết ăn!
Tịch Tích Chi giận dữ mắng ở trong lòng.
Hoàn toàn không nhớ tới nàng nhìn thấy thức ăn cũng nhấc chân đi không được? Có sư phụ thế nào, tất cả phải có đệ tử thế ấy.
Chít chít …… Sư phụ.
Tịch Tích Chi vẫn ôm ống quần của Tịch Chân không buông tay, có chút tư thế la lối om sòm ăn vạ.
Nhưng mà ở trong mặt Tịch Chân, đây chính là một món ăn ngon đó! Nhìn bốn phía không ai tranh con chồn này, đưa tay liền bắt nó vào trong ngực. Động tác của ông không có chút dịu dàng, trực tiếp nắm được cổ Tịch Tích Chi, nhấc lên.
“Không tệ, còn rất mập, đủ để ta ăn một bữa.”
Không đợi chuỗi tiếng cười của Tịch Chân kết thúc, đột nhiên An Hoằng Hàn giơ tay lên liền đánh về phía Tịch Chân.
Một chiêu kia của An Hoằng Hàn có thể nói là vừa nhanh, ác, chuẩn, trực tiếp chém về phía cổ tay Tịch Chân. Sau khi nuốt Long Châu, cả người An Hoằng Hàn đều thay da đổi thịt, chiêu thức võ học sử dụng càng thêm như cá gặp nước.
Tịch Chân cũng không phải là người bình thường, ông lại là một người đã phi thăng thành tiên! Rốt cuộc không phải ngồi không, thân thể nhẹ nhàng lập tức nhảy ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dưỡng Thú Thành Phi
Cửu Trọng Điện
Dưỡng Thú Thành Phi - Cửu Trọng Điện
https://isach.info/story.php?story=duong_thu_thanh_phi__cuu_trong_dien