Chương 88.3
uảng Dương cung.
Vắng vẻ không tiếng động, không khí một mảnh tiêu điều, bên ngoài cửa lớn của cung điện, có mấy người cung nữ cùng thái giám chịu đựng không được tùy ý nghiên đầu dựa trên cây cột, cho đến khi nhìn thấy hai nhuyễn kiệu đứng ở ngoài cửa điện, mới thất kinh lấy lại tinh thần, quỳ xuống đầy đất.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Mộ Dung Lưu Tôn ngước mắt quét nhìn hàng chữ lớn cứng cáp có lực trên đỉnh đầu, Quảng Dương cung, ở đây vốn nên là nơi mẹ đẻ của hắn Lý hoàng hậu ở, hiện tại không chỉ bị lão bà chiếm giữ nơi này, nàng còn ác độc hại chết mẫu hậu hắn.
Trên ngũ quan tuấn mỹ của hoàng đế, đôi mắt trở nên u ám quỷ mị, đôi môi lạnh mỏng nhếch lên, quanh thân bao phủ khí thế uy nghiêm như núi.
Mộc Thanh Dao quét mắt nhìn đám người thái giám cùng cung nữ đang khủng hoảng quỳ rạp trên đất, nhàn nhạt phất phất tay: “Tất cả đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, ” mọi người thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy lui qua một bên, Mộc Thanh Dao đi tới trước hai bước, nhìn quanh không thấy được thiếp thân thái giám Lý công công của thái hậu, không khỏi nhíu mày kỳ quái, lạnh lùng hỏi: “Thái hậu nương nương đang ở bên trong điện à?”
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, thái hậu nương nương bị bệnh, hiện tại đang ở trong tẩm cung, Lý công công đang ở bên trong hầu hạ, nên mệnh lệnh cho chúng tiểu nhân ở ngoài cửa coi chừng.”
“À” Mộc Thanh Dao nhướng mài một chút, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất, xem ra nữ nhân kia còn có chút lương tâm, nàng đâu phải bị bệnh thật, chỉ là tâm bệnh mà thôi.
Thái giám vừa trả lời thấy hoàng hậu không nói gì, vội vàng mở miệng: “Để tiểu nhân đi vài bẩm báo.”
Mộc Thanh Dao nhẹ lắc đầu, ngăn cản động tác của hắn: “Được rồi, không cần phải bẩm báo, hoàng thượng cùng bản cung trực tiếp đi vào là được.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, lúc này hoàng thượng mới thu hồi tầm mắt u ám bất minh, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, hắn vượt lên phía trước bước vào Quảng Dương cung, kế tiếp là Mộc Thanh Dao, thứ nhì là thái giám cùng cung nữ, đoàn người cuồn cuộn hướng về tẩm cung mà đi.
Ngoài cửa tẩm cung có mấy người cung nữ đứng hầu, lúc này vừa thấy được hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đến nên quá sợ hãi, định hô lên thì Mộc Thanh Dao đã khoát tay áo, ý bảo đám cung nữ kia không được phép lên tiếng, bọn cung nữ được cảnh cáo, đâu còn dám nhiều lời nữa, cả đám sợ hãi gục đầu xuống lui qua một bên.
Mộc Thanh Dao không phát ra tiếng động dùng mắt nhìn, ý bảo hoàng thượng chờ ở bên ngoài, đợi một lúc sẽ nghe được tất cả những chuyện hắn muốn biết.
Trên giường lớn trong tẩm cung, thái hậu nương nương đang nghiên người tựa ở bên giường, trên gương mặt duyên dáng sang trọng ngày xưa, lúc này là một mảnh tang thương, cặp mắt thì đầy tơ máu, cả người thê thảm vô cùng, thỉnh thoảng còn hít mũi, dùng khăn lụa lau nước mắt, bên người nàng thái giám Lý công công đang đứng thẳng hầu.
“Nương nương, người đừng thương tâm, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể, đừng nghĩ đến chuyện đáng ghét kia nữa.”
Đáng tiếc người đang rơi lệ căn bản không để ý tới hắn, vẫn lau nước mắt thương tâm như trước, nước mắt kia dường như có lau thế nào cũng không hết được.
Lý công công thở dài, bất đắc dĩ nhìn thái hậu nương nương, cả khuôn mặt đã tái nhợt không gì sánh được, càng làm cho người ta khiếp sợ hơn là mái tóc đen của nàng, lúc này đã trắng hơn phân nửa, cho nên có thể thấy được nội tâm của nàng bị dày vò lớn đến cỡ nào.
“Nương nương?” Lý công công kêu gọi chủ tử, đang muốn tiếp tục khuyên giải nàng, hắn vừa nhấc tay lên, đã thấy hoàng hậu nương nương dẫn hai tỳ nữ đi đến, Lý công công há to mồm, một câu nói cũng nói không nên lời, ngây ngẩn cả người ra, lúc này hoàng hậu tới đây làm gì, nhìn nàng quanh thân lạnh lùng, đôi mắt đầy ánh sáng lạnh mãnh liệt, không phải là muốn đối phó thái hậu chứ, cái này đúng là sóng này chưa đi sóng khác lại tới.
“Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Lý công công vội vàng hành lễ với Mộc Thanh Dao.
Thái hậu nương nương vừa nghe Lý công công nói, lập tức phục hồi tinh thần lại, ngước ánh mắt đầy tơ máu lên đăm đăm nhìn Mộc Thanh Dao, hoàn toàn không còn khí thế uy nghi hiếp người, cùng kiêu ngạo hung tàn nữa, lúc này nhìn nàng, thì chỉ thấy là một lão phụ nhân vừa già vừa đáng thương mà thôi, thế nhưng khi nghĩ đến những chuyện nàng đã, chỉ khiến cho người ta khinh thường chứ không hề thương hại, Mộc Thanh Dao trầm mặt, chậm rãi đi tới, thi lễ.
“Tham kiến thái hậu nương nương.”
Thái hậu vừa nhìn thấy nàng qua đây, vốn không muốn để ý tới, thế nhưng thấy nữ nhân này mang vẻ mặt lạnh lùng, làm cho nàng không tự chủ được phát hỏa lớn, giận tái đến mặt.
“Hoàng hậu tới đây làm gì?”
“Nghe nói thái hậu nương nương bị bệnh, vì thế Thanh Dao cố ý qua đây thăm thái hậu nương nương, chuyện này không có gì là không đúng cả, hơn nữa ánh mắt thái hậu nương nương sưng đỏ, tóc thì bạc, nhìn qua rất tiều tụy, là chuyện gì mà làm cho thái hậu nương nương phí công đau khổ như vậy?”
Mộc Thanh Dao lành lạnh mở miệng, thái hậu cắn răng, thanh âm ác độc nói:
“Còn không phải do ngươi các gây ra sao, các ngươi đem công chúa gả đến Vạn Hạc quốc, ai gia nhớ công chúa, cho nên mới phải thương tâm rơi lệ, ngay cả tóc cũng bạc luôn.”
Mộc Thanh Dao trong đáy lòng cười nhạt, chuyện tới nước này, mà bà ta còn ngụy biện được, thực sự là không đến được Hoàng Hà thì không bỏ cuộc.
“Nha, nếu thái hậu nương nương nói như thế, xem ra không cần Thanh Dao phí tâm rồi, Thanh Dao vốn cho rằng, thái hậu sẽ vì chuyện này mà cám ơn, xem ra ta nghĩ sai rồi.”
Mộc Thanh Dao nói xong, từ trong tay áo lấy ra một phật châu đặt ở trước mặt thái hậu, phật châu này chính là lúc ở trong nhà tù bị Liễu Không đại sư làm đứt, nàng đã lượm một ít mang qua đây.
Thái hậu nương nương vừa nhìn thấy phật châu, cả người giống như bị si ngốc, một bên nhặt lên phật châu, một bên hướng về phía Mộc Thanh Dao rống giận.
“Ngươi, ngươi đã đối với hắn làm cái gì, các ngươi đối với hắn làm cái gì?”
“Hẳn là nên nói thái hậu đối với hắn làm cái gì chứ, nếu như không có thái hậu, hắn có thể có chuyện gì, chẳng lẽ thái hậu làm hại hắn chưa đủ thảm sao? Ngươi biết Nguyệt Giác tự bị liên can đều bị giam giữ ở trong đại lao không? Ngẫm lại thì tội nghiệt của ngươi thật quá sâu nặng, từ trước đây cho đến bây giờ, hai tay của ngươi đã nhiễm biết bao nhiêu là máu, mà ngươi bây giờ vẫn có thể bình yên ở trong tẩm cung này, yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Mộc Thanh Dao phẫn nộ hừ lạnh, nàng thật sự vì những người đó mà cảm thấy bất bình, một nữ nhân sát tâm nặng và làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy.
“Ta… Ta…” Thái hậu bị Mộc Thanh Dao chỉ trích đến á khẩu không trả lời được, ngực dường như cũng trở nên nặng nề, cứ ngước hơi lên mà không thể thở xuống, sắc mặt tái nhợt xấu xí, một câu nói rất lâu cũng không nói được đầy đủ, Lý công công vẫn đứng ở bên cạnh nàng, vội vàng đưa tay vuốt cho nàng dễ thở hơn, bất quá hắn cũng không dám lên tiếng, rất sợ bị hoàng hậu trách phạt, hiện tại hoàng hậu, giống như Tu La trong bóng tối, thị máu lạnh lùng.
Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới nàng ta, tiếp tục nói.
“Từ lúc ngươi bắt đầu tính toán với Lý hoàng hậu, cũng là lúc ngươi đánh mất đi lương tâm, lòng của ngươi cũng đen tối hơn, Lý hoàng hậu xem ngươi giống như muội muội ruột của mình, còn ngươi, Ngươi đã đối đãi như thế nào với nàng?”
Mộc Thanh Dao hung hăng mở miệng, thái hậu thở xuống một hơi, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao
“Làm sao ngươi biết?”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu