Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dị Thế Tà Quân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 110: Về Sau Ngươi Cứ Gọi Hắn Là Sư Tỷ Là Được!
- K
hông phải gọi ngươi chẳng lẻ gọi quỷ?
Quân Mạc Tà hoàn toàn không có tí thương hương tiếc ngọc, trừng mắt hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Ta gọi là Hàn Yên Mộng, ta.. ta... rất lợi hại, ngươi không nên đánh ta!
Tiểu nha đầu sợ tới mức lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc trắng bệch, quên mất tu vi huyền khí của mình cũng không thấp tí nào.
Từ khi ra đời tới nay, lúc nào mà nàng không được người khác cung kính thương yêu, làm gì gặp qua cái thể loại nhân vật mạnh mẽ bá đạo thế này? Tên này quả thật là siêu cấp lưu manh vô lại và du côn hỗn hợp thể mà!
Tiểu cô nương thật sự sợ hãi!
Ai mà ngờ được nàng nhất thời ham vui trốn ra từ Thịnh Bảo Đường đi du ngoạn lại có thể gặp tên ác ma này? Trong lòng tiểu nha đầu hiện tại đã sợ đến chết khiếp, trong đầu không khỏi tưởng tượng vô số thảm cảnh mà mình có thể phải trải qua mà run rẩy.
Quân Mạc Tà trừng mắt:
- Hàn Yên Mộng? Tiểu tử này là người của Phong Tuyết Ngân Thành, vậy ngươi chắc cũng vậy phải không? Đúng rồi, Hàn Yên Dao là gì của ngươi?
- Nàng... nàng ... là tỷ tỷ của ta, ngươi không nên đánh ta, tỷ tỷ của ta rất lợi hại đó!
Hàn Yên Mộng run rẩy đáp, mục đích của lời này vô cùng đơn giản: không bị hành hạ!
Quân Mạc Tà thầm nghĩ: "Thì ra chính là vị tiểu công chúa của Phong Tuyết Ngân Thành mà lần trước Mạc Tuyết Đồng nói tới! Cũng chính là tiểu di tử (em vợ) của tam thúc! Nếu nghiêm túc mà nói, đây chẳng phải mang danh trưởng bối của ta sao?"
- Đây là con chó mà nhà của ngươi nuôi?
Quân Mạc Tà chỉ vào Tiêu Phượng Ngô đang thê thảm cực kỳ nằm trên đất hỏi.
- Không.. không... không phải!
Hàn Yên Mộng khẩn trương lắc đôi tay nhỏ bé mà nói:
- Hắn không phải là con chó nuôi trong nhà ta!
Quân Mạc Tà cũng không đợi tiểu cô nương này nói xong mà cướp lời:
- Ta nói hèn gì không có chút giáo dục, thì ra là một con chó hoang!
Tiểu cô nương lại vội vàng xua tay phủ nhận:
- Hắn cũng không phải là chó hoang, hắn... hắn... là người mà, hắn là sư huynh của ta, họ Tiêu, tên là...
- Hắn mà là người cái gì? Ta không nhìn ra có điểm nào là người cả! Hắn chính là một con chó!
Quân Mạc Tà lại cắt ngang lời của tiểu cô nương lần nữa, thuận tiện giơ tay lau mặt một cái, trên tay hắn toàn là máu tươi của Tiêu Phượng Ngô, lau tới lau lui lại bôi cái mặt mình thành bê bết máu làm cho mặt hắn càng thêm vẻ dữ tợn khủng bố:
- Ta nói hắn là chó thì hắn chính là chó, một con chó không được dạy dỗ! Hiểu chưa?
- Không... không... không mà, hắn... hắn... hắn thực sự không phải là chó mà!
Tiểu cô nương từ nhỏ tới lớn sống an nhàn sung sướng, làm gì đã gặp loại người ngang ngược như Quân đại thiếu, tâm hoảng ý loạn, chẳng biết làm sao cho tốt thì đột nhiên linh cơ vừa động, thốt lên:
- Ngươi... ngươi... nhìn xem, hắn... hắn... không có đuôi mà, chó thì phải có đuôi, hắn là người đó!
Quân Mạc Tà rùng mình, nhịn không được mà cười ha ha:
- Đó là vì ngươi không biết, cái đuôi của hắn đã bị người ta chặt mất rồi, nếu không hắn làm sao có bộ dáng tâm chó dáng người thế này!
Quân Mạc Tà nói xong không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phượng Ngô, không ngờ phát hiện có điểm kỳ lạ.
Quân Mạc Tà suy nghĩ trong lòng: "Bị ta đánh thảm thương thế này hắn vẫn còn thở đều đặn, lồng ngực còn có thể phập phồng không ngừng, ngón tay bắt đầu cử động có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào! Theo lý mà nói, tên tiểu tử này tu vi có hạn, làm sao có thể phản ứng tốt như thế? Nhất định có cổ quái gì đây?"
Quân Mạc Tà chậm rãi bước tới trước người Tiêu Phượng Ngô, cau mày dò xét vài lần, đột nhiên hắn vung tay xé toạc áo trước ngực Tiêu Phượng Ngô, hắn liền thấy tên tiểu tử này đang mặc một cái nhuyễn giáp ngân quang lóng lánh, Quân Mạc Tà ra tay vận lực xé một cái, không ngờ không chút sứt mẻ!
- Thật sự là hàng tốt nha!
Quân đại thiếu nói nhỏ, không chút khách khí lập tức cởi ngay cái nhuyễn giáp ra, sau đó giơ lên, nhặt thanh kiếm dưới đất mà vung lên, vận sức đâm vào nhuyễn giáp này, chỉ cảm thấy mũi kiếm không phát ra được tí lực nào, mềm mại cực kỳ. Nhuyễn giáp này không ngờ có thể dễ dàng hóa giải một kiếm, lại không có nửa điểm tổn hại.
" Không ngờ trên người tên tiểu tử này lại có thứ đồ tốt thế này, nếu không "giúp" hắn dọn dẹp sạch sẽ thì coi sao được!" Quân Mạc Tà vừa nghĩ là ra tay ngay, hắn lại nhào tới chân đấm tay đá túi bụi, chỉ trong chốc lát tên Tiêu Phượng Ngô đã hoàn toàn không nhúc nhích. Tuy nhiên Quân đại thiếu biết rõ, hắn ra tay rất chuẩn, tiểu tử này chỉ choáng váng hôn mê, không thể chết được, chẳng qua tạm thời không thể tỉnh lại mà thôi!
Hàn Yên Mộng muốn tiến lên cứu trợ sư huynh, nhưng tâm hoảng ý loạn, vừa tiến lên đã bị Quân Mạc Tà tát thẳng vào mặt không chút thương hương tiếc ngọc, chỉ biết ngồi xuống ôm mặt mà khóc, nước mắt tuôn rơi như mưa thu.
- Đây là cái gì?
Quân Mạc Tà nhìn Hàn Yên Mộng trừng mắt, muốn làm ác nhân phải có bí quyết, đó chính là đã làm là phải làm tới cùng.
- Tuyết Huyền Tàm Giáp!
Hàn Yên Mộng giơ đôi mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, đột nhiện trong lòng thầm nghĩ: "Tên vô sỉ này, không ngờ da thịt trên người còn muốn nhẵn nhụi trơn láng hơn cả ta! Vừa khỏa thân làm trò hề, lại còn không hề có tí phong độ ra tay đánh nữ hài tử, thật sự là không có thiên lý mà!"
- Tuyết Huyền Tàm Giáp sao, quả nhiên là thứ tốt! Cũng được, cũng được!
Quân Mạc Tà thích thú lật qua lật lại tấm nhuyễn giáp mà xem xét.
Hàn Yên Mộng khẽ bĩu môi, nhưng vừa bĩu môi đã động chỗ đau, nhịn không được nước mắt lại lăn dài.
Tuyết Huyền Tàm Giáp này đương nhiên là một bảo vật ở trên đại lục này, nhưng giai cấp cao cấp trong Phong Tuyết Ngân Thành không phải là hiếm thấy, càng không phải là vật quá quý giá gì. Phong Tuyết Ngân Thành đâu phải chỉ có báu vật tầm thường thế này, mà huyền tàm giáp này cũng chẳng là gì to tát, cao cấp hơn nữa còn có, vật này trước mắt tên nhà quê này khẳng định là một vật chưa bao giờ được thấy, chỉ một kiện Tuyết Huyền Tàm Giáp cũng thấy hiếm lạ như thế, nếu hắn biết nàng có bảo vật trên mình thì...
- Phải chăng trên người ngươi còn có thứ tốt hơn phải không?
Quân Mạc Tà tựa hồ không nhìn nàng ta, nhưng biểu tình trên mặt của tiểu nha đầu làm sao qua được mắt hắn, đúng là lịch duyệt giang hồ của tiểu nha đầu quá non kém đi, lại trộm bĩu môi lúc này. Tuy chỉ là động tác theo bản năng, tuy có chút bí ẩn, nhưng trong mắt Quân đại thiếu làm sao nhìn không ra cho được? Quân Mạc Tà đương nhiên nhận ra đó là sự khinh miệt ngay.
Vừa lên tiếng hỏi, Quân Mạc Tà đã tiến sát tới trước mặt Hàn Yên Mộng.
- Tuyết HuyềnTàm Giáp là quý giá nhất rồi, trên người ta không có gì quý đâu!
Hàn Yên Mộng hoảng sợ he hé mắt mà nhìn khuôn mặt bê bết máu của Quân Mạc Tà càng ngày càng to trước mắt nàng, bị dọa tới mức xém ngất xỉu. Nàng ta cố lắm mới không nói ra, nếu nói ra, chắc chắn tên nhà quê này nhất định mạnh mẽ mà cướp đoạt kiện đồ vật kia của nàng ngay, mất một Tuyết Huyền Tàm Giáp cũng không sao, nhưng nếu là kiện đồ vật đó mà mất thì...
- Thật không? Hắc hắc hắc...
Quân Mạc Tà liếc từ trên xuống dưới cả người nàng làm Hàn Yên Mộng nổi hết gai ốc toàn thân, kiềm không được giơ hai tay ôm ngực mình.
- Yên tâm đi, ta biết trên người ngươi còn có một kiện cái gì Tuyết Huyền Tàm Giáp kia, nhưng ta là một người có văn hóa, ta đương nhiên không chiếm đoạt đồ của nữ hài tử!
Quân Mạc Tà nhìn nàng mà trong lòng vô cùng khó chịu: "Nếu sau này có thể tiêu diệt thế lực của Tiêu gia tại Phong Tuyết Ngân Thành, sau đó trải qua sóng gió, chuyện của tam thúc và Hàn Yên Dao mà thành, mọi người trở thành người trong nhà, tiểu nha đầu trước mắt này chẳng phải mang danh là trưởng bối của mình hay sao? Chẳng lẽ ta phải kêu là tiểu di, hay tiểu cô cô? Con bà nó là con gấu, thật là không công bằng mà, một kiện Tuyết Huyền Tàm Giáp tốt như thế vậy mà không thể cướp, thật là quá bực mình!"
Quân Mạc Tà giơ tay ra nhéo mặt hắn thật mạnh như phát tiến sự bất mãn trong lòng, Hàn Yên Mộng thấy thế thì hoảng sợ la to một tiếng, Quân Mạc Tà cười ha ha nghênh ngang mà đi:
- Hàn cô nương, tên tiểu tử này, sau này ngươi cứ gọi hắn là sư tỷ là được, không cần gọi hắn là sư huynh hahahaha...
Tiểu nha đầu Hàn Yên Mộng rốt cuộc thở phào một cái, tên ác nhân bá đạo cuối cùng cũng rời đi, nàng mới cảm thấy tạm yên lòng, nghĩ tới mà sợ, bất giác đưa tay lên vỗ vỗ bộ ngực lép kẹp của mình. Sau khi thở ra một hơi dài, đôi lông mày của nàng đột nhiên nhăn tít lại, bởi vì nàng nhớ tới lời của tên ác nhân kia lúc rời đi:
- Tại sao nhỉ? Đây rõ ràng là Tiêu sư huynh của ta, tại sao hắn lại muốn ta gọi là sư tỷ? Thật là khó hiểu! Người này đúng là người điên mà, nhưng quả là một tên điên tu vi cao cường! Mà tu vi cao thì sao, hắn chắc chắn là một tên không bình thường!
Hàn Yên Mộng mở to đôi mắt tròn xoe, trầm tư một hồi vẫn không có lời giải đáp, sau khi thì thào tự hỏi, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: Suy nghĩ của người điên, không thể dùng lý lẽ của người bình thường mà phán đoán! Ta không muốn chấp nhặt cùng người điên!
Gió thu nổi lên khắp nơi, Tiêu Phượng Ngô thương thế không nhẹ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Hàn Yên Mộng căn bản chưa trải qua việc này bao giờ nên hoàn toàn không biết làm sao, cứ ngây người ra mà đứng nửa ngày, trong lòng vẫn cứ lo sợ, đúng lúc này lại xuất hiện một hiện tượng cực kỳ quỷ dị: Sau khi cơn gió thổi qua, cả mảng rừng rậm này từ từ biến thành tro bụi, từ lá cây, đến nhánh cây, rồi đến thân cây, tất cả dường như làm ra từ một mì, cứ theo từng cơn gió thổi qua mà chậm rãi tan biến vào thiên địa một cách âm thầm lặng lẽ!
Hàn Yên Mộng khiếp sợ tới mồm há to hết cỡ, mở to cả nửa ngày thì tiếng hét chói tay mới vang vọng ra, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng lại nhớ tới Tiêu Phượng Ngô vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm thẳng cẳng đàng kia, chẳng khác nào một người chết, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nàng liền nghiến răng quay lại, cố nén hoảng sợ, vác Tiêu Phượng Ngô lên rồi nhanh chân chạy như bay về phía cửa thành, trong lòng hoang mang rối loạn, tốc độ tuy vác một người nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.
Trong lòng tiểu nha đầu hiện giờ chỉ nghĩ tới một chuyện: Gặp quỷ rồi!
Hiện tại Quân Mạc Tà đương nhiên sẽ không giết Tiêu Phượng Ngô. Nếu giết chết Tiêu Phượng Ngô tuy có khoái cảm trả được thù, nhưng về lâu dài mà nói, chuyện này không có gì tốt.
Với Tiêu gia mà nói, hậu bối như Tiêu Phượng Ngô lại có thể cùng tiểu công chúa của ngân thành dạo chơi khắp nơi chứng tỏ Tiêu gia có dụng tâm trong việc này rất rõ ràng.
Nói cách khác, Tiêu Phượng Ngô chính là một tên tiểu tử được Tiêu gia sủng ái vô cùng, cũng là một nhân vật kiệt xuất được xem trọng, nếu không, làm sao cho phép hắn theo đuổi tiểu công chúa của ngân thành! Người như thế này, thực lực tính ra là không cao, làm sao có được chuyện tốt đến thế này?
Lưu lại cho hắn một mạng biết đâu sau này, đến thời điểm mấu chốt có thể dùng để đối phó với Tiêu gia không chừng. Ngược lại nếu tùy tiện triệt hạ con cháu của Tiêu gia, biết đâu lại làm mấy lão gia hỏa Thần Huyền nổi điên cắn càng thì phiền phức.
Đánh rắn đương nhiên phải đánh dập đầu, nhưng nếu chưa chắc chắn có thể đánh một phát dập đầu rắn thì không nên vọng động, nếu cứ cố mà ra tay thì sẽ bị phản phệ một cách tàn khốc.
Thực lực hiện tại của Quân gia còn chưa thể chống lại sự phản phệ tàn khốc này.
Lưu lại cái mạng chó của hắn biết đâu sau này lại có thể phát huy hiệu quả.
Quân Mạc Tà cứ thong thả mà bước, gió cứ hiu hiu thổi qua hai chân hắn. Quả thật là nói không nên lời mà, bên dưới tấm áo khoác làm gì có mặc chút gì, đương nhiên là "cái đó" cứ đung đưa tự do theo bước chân rồi, thật là đúng với câu:
Phong xuy *** đản đản lương, phong xuy thí thí sưu sưu lãnh!
(Nghĩa: Gió thổi "trứng" lạnh, rắm đánh cũng lạnh.)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dị Thế Tà Quân
Phong Lăng Thiên Hạ
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ
https://isach.info/story.php?story=di_the_ta_quan__phong_lang_thien_ha