Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cổ Đại Thí Hôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 207: Nhân Quả Báo Ứng
G
iờ Tý đã qua, Lâm Lan không ngủ được, nghe thấy Minh Doãn bên cạnh cựa mình, hắn cũng không ngủ được.
“Đại ca chắc là sẽ nhanh về chứ?” Lâm Lan nhẹ giọng hỏi.
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Cũng không lâu đâu.”
Lâm Lan không hỏi gì thêm, Minh Doãn cũng không nói gì, nhưng Lâm Lan biết Minh Doãn đang lo lắng cho Minh Châu.
"Minh Doãn. " Lâm Lan lại gần, Minh Doãn tự giác đưa tay cho nàng gác lên.
Lâm Lan trù trừ nói: "Ta cảm giác, sự tình phát triển có chút không kiểm soát được, không như kết quả mà ta thiết tưởng lúc đầu.”
Lý Minh Doãn lặng yên hồi lâu, trong đêm thanh vắng vang lên giọng nói khàn khàn không còn chút ôn nhuận nữa, còn có chút bi thương: “Đó là bởi vì chúng ta không biết lòng người có thể hiểm ác đến mức độ nào.”
"Có lẽ là chúng ta quá lo lắng. " Lâm Lan tự an ủi.
"Nhị thiếu gia... " Đông Tử ở bên ngoài gõ cửa.
Lý Minh Doãn ngẩn ra, vội vàng xuống giường đi mở cửa.
Lâm Lan nghe thấy Đông Tử nói, đại thiếu gia trở lại, tuy nhiên không thấy biểu tiểu thư đi cùng.
Trong lòng Lâm Lan căng thẳng, một lúc lâu, nghe thấy Minh Doãn nói: “Ngươi nói Văn Sơn mang theo Vương Đại Hải nhanh chóng ra khỏi thành đi về phía Nam, nếu người không có chuyện gì thì nghĩ biện pháp đem hộp thức ăn về đây, nếu là đã muộn, xem có thể cứu được biểu tiểu thư không, sau đó mau trở về bẩm cho ta.”
"Vâng... " Đông Tử lên tiếng rời đi.
Trên xe ngựa, Minh Châu ăn mấy miếng bánh ngọt, bụng không còn đói, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ ăn một chút đi.”
Hàn Thị nắm chặt lá thư trên tay, buồn bã thở dài: “Mẹ không đói bụng, không muốn ăn.”
Hưu thư viết, lần này Lý Kính Hiền hoàn toàn muốn vạch rõ giới tuyến với mụ.
Minh Châu biết trong lòng mẹ khổ sở nhưng không biết nên an ủi mẹ như thế nào, lẳng lặng ngồi bên cạnh mẹ mình, nghe tiếng bánh xe chuyển động, lọc cọc lọc cọc... Cảm thấy mí mắt nặng dần, mơ màng đã ngủ.
Trời dần dần sáng, phu xe lão Hứa xin chỉ thị: “Phu nhân, phía trước có vài hộ nhà nông, có cần nghỉ ngơi một chút...”
Hàn Thị vén rèm xe, trông thấy rất xa có khói bếp lượn lờ dâng lên: “Đi qua nhìn xem sao.”
Minh Châu vẫn ngủ mê mệt, Hàn Thị thương yêu vỗ về tóc Minh Châu, nhẹ giọng kêu: “Minh Châu, dậy đi, trời sáng rồi...”
Nhưng Minh Châu không phản ứng chút nào, Hàn Thị cười vỗ vỗ lưng Minh Châu: “Châu Nhi, dậy nào...”
Minh Châu vẫn không nhúc nhích, Hàn Thị cảm giác có gì đó không đúng, sờ mặt Minh Châu, “A” một tiếng thét kinh hãi, mặt Minh Châu nóng ran.
“Châu Nhi, Châu Nhi, con tỉnh lại đi, Châu Nhi...” Hàn Thị gấp giọng gọi.
Lão Hứa vội vàng dừng xe: “Phu nhân, tiểu thư bị sao thế?”
Hàn Thị thất kinh, nức nở nói: “Minh Châu sốt cao, người nóng ran, phải làm sao đây?”
Lão Hứa nói: "Mau đi tìm đại phu."
Nhưng là, giữa nơi hoang vắng đi đâu tìm đại phu?
Văn Sơn cùng Phúc An xuôi phía Nam đuổi theo, trời đã sáng vẫn không thấy xe ngựa Lý phủ.
“Có phải nhị thiếu gia phán đoán sai không? Bọn họ căn bản không đi đường này.” Phúc An nghi ngờ nói.
Ngồi ở trong xe ngựa, Văn Sơn nhìn phía trước, bình tĩnh nói: “Không sai đâu, bọn họ hồi hương, không còn đường nào khác, chúng ta tiếp tục đuổi theo.”
Vương Đại Hải lúc nửa đêm bị Văn Sơn kéo dậy đánh xe ngựa, Văn Sơn cũng không nói đi đâu, chỉ nói là chuyện gấp, hắn vừa lên xe thì ngáy o o, lúc này mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lơ mơ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Văn Sơn lúc này mới nói: "Nhị thiếu gia lo lắng Lý lão gia đưa đồ ăn có độc cho Hàn Thị cùng tiểu thư.”
Vương Đại Hải ngây ngốc, không hiểu nói: “Vậy nhị thiếu gia các ngươi gấp gáp như vậy làm chi? Mụ la sát đó, độc chết là tốt nhất, cái đó gọi là kẻ ác bị trừng trị.”
Văn Sơn nói: "Nếu chỉ là mụ la sát kia thì nhị thiếu gia sẽ không quản, vấn đề là tiểu thư Minh Châu cũng ở trên xe.”
Vương Đại Hải như có điều suy nghĩ gật đầu: “Hiểu được vì sao vội vàng đuổi theo rồi, nhưng sợ là thạch tín thì không còn kịp rồi.”
Xe ngựa vừa chạy một trận, Phúc An đột nhiên nói: “Văn Sơn, mau nhìn, phía trước không phải xe ngựa Lý phủ sao?”
Văn Sơn thò đầu ra nhìn, vui vẻ nói: "Chính xác.”
Hàn Thị đang hoang mang vô cùng thì thấy hai xe ngựa tới đây, liền bất chấp nguy hiểm, vọt tới giữa đường cản xe ngựa tới.
Phúc An sớm có chuẩn bị, ghìm chặt dây cương.
"Vị đại gia này, van cầu ngài thương xót, có biết chung quanh đây nơi nào có đại phu?” Hàn Thị khóc lóc nói.
Văn Sơn vừa nghe Hàn Thị khóc lóc thì buồn bực, mụ la sát không có chuyện gì, người gặp chuyện không may đúng là Minh Châu tiểu thư, thật là thiên lý ở đâu rồi?
Văn Sơn đưa mắt nhìn Vương Đại Hải, Vương Đại Hải thò đầu ra ngoài xe, hỏi: “Người nào bị bệnh?”
“Vâng vâng, là tiểu nữ nhà ta, mọi người, mau mau giúp...”
Phúc An cười lạnh nói: “Coi như vận khí ngươi tốt, mọi người nhà ta đúng là đại phu.”
Hàn Thị vui mừng quá đỗi, quỳ phịch xuống đất, cuống quýt dập đầu: “Van cầu đại phu, mau cứu nữ nhi của ta, ta xin dập đầu trước ngài...”
Vương Đại Hải lấy hòm thuốc xuống xe, đi qua xe ngựa Hàn Thị trị liệu cho Minh Châu, thấy mặt Minh Châu đỏ rần, nổi phát ban, xem xét khoang miệng, lợi sưng đỏ, tràn huyết thủy, nghe thấy có mùi hôi thối, sắc mặt Vương Đại Hải ngưng trọng, gấp giọng nói: “Nhanh đi về phía trước, tìm nhà nông kiếm chút trứng gà hoặc sữa tươi, mau...”
Lão Hứa lập tức nói: “Lão nô đi ngay.”
Lòng Hàn Thị như lửa đốt: “Đại phu, tiểu nữ rốt cuộc bị sao?”
Vương Đại Hải nói: "Trúng độc, cô ta đã ăn cái gì?”
Trong đầu Hàn Thị nổ oanh một cái, trúng độc? Làm sao lại trúng độc, Minh Châu nói hai ngày nay nó không ăn gì... Đúng rồi, bánh ngọt, Minh Tắc nói, là Lý Kính Hiền chuẩn bị bánh ngọt. Trời ạ! Mụ sớm nên nghĩ đến, tên vương bát đản này hận mụ tận xương, ước gì mụ chết, sao có thể có lòng tốt chuẩn bị đồ ăn cho mụ. Hàn Thị hoảng loạn đi đến mở hộp đựng thức ăn, gấp giọng nói: “Đại phu, ngài nhìn cái này xem, tiểu nữ chỉ ăn mấy miếng bánh đậu đỏ.”
Vương Đại Hải nhặt lên một miếng, đưa tới mũi ngửi, đồng thời tinh tế quan sát, quả nhiên, trong bánh đậu đỏ có lẫn những viên bi nước nhỏ.
“Không sai, trong bánh ngọt có thủy ngân, con gái bà đã ăn mấy miếng?” Vương Đại Hải hỏi.
Hàn Thị nhịn không được phát run, đầu lưỡi thắt lại: “Không... Không rõ ràng lắm, có thể là bốn năm miếng... Sao vậy?”
Lý Kính Hiền, ngươi đáng chém ngàn đao, lại hạ độc mụ, dùng chính thủy ngân, lão muốn thay Lưu di nương báo thù sao? Tên khốn kiếp này, nghĩ độc chết mụ coi như xong, nhưng lão biết rõ Minh Châu cùng mụ ở chung một chỗ, nếu ăn, sao có thể thiếu phần Minh Châu, lão muốn độc chết cả Minh Châu sao? Mọi người nói hổ dữ không ăn thịt con, Lý Kính Hiền quả thực không bằng súc sinh... Hàn Thị nghiến răng ken két, nếu Minh Châu xảy ra chuyện gì không may, mụ sẽ liều mạng với lão, đồng quy vu tận cùng lão.
“Coi như vận khí bà tốt, gặp ta, nếu trễ chút nữa, thì có là thần tiên cũng không thể nào cứu được nữ nhi bà.” Vương Đại Hải nói.
Phúc An đề nghị: “Ở chỗ này chữa trị không ổn, có nên đi tìm nhà dân không?”
Trải qua một phen cứu chữa, cuối cùng Minh Châu thoát khỏi nguy hiểm, Vương Đại Hải tiếc nuối nói: “Mạng coi như an toàn, có điều, có thể sẽ có lưu lại di chứng.”
Hàn Thị sợ sệt nói: “Di chứng gì?”
Vương Đại Hải suy nghĩ một chút: "Bây giờ nói thì chưa chính xác, con gái bà trúng lượng độc không ít, độc lại thấm sâu, nếu độc tố xâm hại đại não, có lẽ sẽ biến thành kẻ ngớ ngẩn, nếu hư gan thận cũng rất phiền toái, có khả năng, con gái bà không thể sinh đẻ được nữa.”
Hàn Thị giống như bị người cầm cái búa gõ thẳng vào đầu, đúng vậy, lúc trước mụ lựa chọn dùng thủy ngân hạ độc Lưu di nương đã hỏi đại phu, thủy ngân trúng độc đạt tới mức độ nhất định, có thể làm cho người trúng độc vĩnh viễn không thể sinh con, ban đầu, mụ muốn là hiệu quả như vậy, nhưng mụ không thể ngờ, tên súc sinh Lý Kính Hiền kia lại hạ thuốc nặng như thế. Hàn Thị nhìn Minh Châu hôn mê bất tỉnh, lòng đau như cắt, nếu Minh Châu ngây dại hay không thể sinh con, đời này của Minh Châu coi như hỏng... Minh Châu đáng thương của mụ!
Hàn Thị đau đớn, nhào qua ôm lấy Minh Châu khóc lớn.
Việc ác Hàn Thị làm Vương Đại Hải sớm đã nghe qua, hắn cũng rất chán ghét mụ, không vui nói: “Này, bà khóc cái gì, người ta lại tưởng con gái bà chết rồi, ai dám giúp đỡ bà.”
Lúc này Hàn Thị mới cố nén bi thống, nghẹn nghào nức nở.
Vương Đại Hải nhíu mày, vẻ mặt xem thường: "Ai! Ta nói có này, có phải bà đã làm chuyện gì xấu không? Bằng không, sao người ta lại hạ độc các người?”
Hàn Thị nghẹn họng, trong đầu đột nhiên hiện lên bốn chữ “Nhân quả báo ứng”, trong lòng sợ hãi, quả nhiên là báo ứng sao? Nếu có báo ứng, cũng nên báo ứng trên người mụ, Minh Châu vô tội, nó vẫn là một đứa trẻ! Về sau con bé phải làm sao? Không, đây đều là lỗi của tên súc sinh Lư Kính Hiền, là sai lầm của lăo.
Vương Đại Hải nhìn vẻ mặt không chút áy náy của Hàn Thị, chỉ toàn là hận ý, không khỏi thở dài lắc đầu, mụ la sát này cho tới giờ còn không biết tự xét lại, hết thuốc chữa, đáng tiếc, đáng tiếc, trúng độc sao không phải là mụ.
“Ta đã viết hai đơn thuốc, đây là đơn thuốc tiêu độc, còn đây là đơn thuốc dán, nhìn kỹ nhé, mỗi ngày lấy đậu xanh trừ độc, sau bảy ngày nếu đỡ thì dừng, có điều, tốt nhất bà nên mang con gái đi tìm đại phu xem tình hình cụ thể, sau đó điều trị mới chính xác.” Vương Đại Hải đưa hai tờ đơn thuốc cho Hàn Thị, chắp tay cáo từ.
Hàn Thị cầm lấy hai đơn thuốc, đối với Vương Đại Hải thiên ân vạn tạ: “Không biết vị đại phu làm nghề y ở nơi nào, tương lại có cơ hội sẽ tới cửa bái tạ.”
Vương Đại Hải cười nhẹ một tiếng: “Không cần tạ ơn, thân là thầy thuốc, trị bệnh cứu người vốn là bổn phận, có điều, ta khuyên bà, làm người nên hành thiện tích đức, cho dù không tích đức vì mình thì cùng vì hậu thế chút, cáo từ.”
Hàn Thị kinh ngạc, vị đại phu này nói rất kỳ quái, tại sao hắn nhận định mụ là làm việc bất thiện nên mới gặp báo ứng? Nên nhận báo ứng chính là Lý Kính Hiền, mụ sẽ không bỏ qua cho hắn, tuyệt đối sẽ không.
Vương Đại Hải trở lại xe ngựa, Văn Sơn hỏi vội: "Như thế nào? Người không chết chứ?”
Vương Đại Hải cười nói: "Nhị thiếu gia nhà ngươi bổ nhiệm ta ra tay, còn không tin tay nghề ta sao? Bất quá, độc này đủ sâu, cho dù không độc chết nhưng có thể khiến người ta ngớ ngẩn, như vậy sống cũng không được lâu.”
Văn Sơn lạnh gáy, Lý lão gia thật tàn nhẫn!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cổ Đại Thí Hôn
Tử Y 281
Cổ Đại Thí Hôn - Tử Y 281
https://isach.info/story.php?story=co_dai_thi_hon__tu_y_281