Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 205 : Kim Thạch Khải
B
ên trong Vân Sơn điện rất yên tĩnh, tuy nhìn từ bên ngoài nhìn tòa đại điện này rất to lớn, nhưng vào trong rồi lại thấy mấy hàng giá sách cao lớn mà thôi.
Hai bên mỗi bên có một cái cửa nhỏ, chắc là đi thông ra hậu điện, có lẽ ở phía sau cái giá sách cao lớn đằng kia, phía sau cái cửa nhỏ trong hậu điện, mới là nơi sách vở điển tịch chất chồng như núi.
Thẩm Thạch từ nhỏ đã thích xem sách, nên vô thức cảm thấy thân thiết với Vân Sơn Điện, nhưng chuyện quan trọng nhất cần làm hiện giờ là chọn được môn công pháp phù hợp, hiện giờ Ngũ Hành thuật pháp suy thoái, các loại đạo pháp thần thông đã trở thành căn cơ cho tu sĩ.
Mục lục không hề dài, trước sau chỉ có hai trang giấy, ghi chép mười bảy loại đạo pháp Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai có thể tu luyện, Thẩm Thạch đọc kỹ từng môn một, vừa đọc vừa nghe Tôn Hữu đầy kinh nghiệm bên cạnh góp ý, hỗ trợ thông tin.
Lăng Tiêu Tông truyền thừa vạn năm, vô số thiên tài anh kiệt, các loại thần thông đạo pháp lưu truyền lại đương nhiên là cực nhiều, đạo pháp tuyệt thế danh chấn thiên hạ đương nhiên cũng có, nhưng đương nhiên loại đồ vật này tu sĩ bình thường căn bản không có khả năng tiếp xúc được.
Kỳ thật trong Tu Chân giới không có tiêu chuẩn nào được công nhận về việc phân chia cấp độ các loại đạo pháp thần thông.Các loại đạo thuật thần thông trải qua vạn năm diễn biến, cho tới bây giờ đã trở nên cực kỳ phức tạp, chủng loại đa dạng, hơn nữa còn có những công pháp đạo thuật mới đang được sáng tạo thêm, các loại thần thông kỳ lạ quý hiếm cổ quái không thể tưởng tượng đều sẽ xuất hiện; hơn nữa, càng bởi vì người tu luyện các loại đạo thuật có thiên tư, căn cốt cũng khác với nhau, nên tu luyện ra kết quả cũng sẽ khác nhau.
Dùng Sơ giai, Trung giai, và Cao giai loại để phân chia pháp quyết đạo thuật, thì cũng hơi thông tục, đại khái đều cho rằng công pháp Ngưng Nguyên Cảnh có thể tu luyện là Sơ giai, Thần ý cảnh là trung giai, Nguyên Đan Cảnh trở lên dĩ nhiên là cao giai, còn những môn uy lực khủng khiếp, có thể di sơn đảo hải, hủy thiên diệt địa thì đương nhiên là thần thông chí cao chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, không thể dùng cấp độ nào để phân loại được.
Phân chia theo kiểu này có sơ hở rất lớn, hơn nữa căn bản cũng không đủ đối với sự đa dạng của nhân tộc Tu Chân Giới hôm nay.
Lấy ví dụ, thỉnh thoảng sẽ có một cuộc đấu pháp cỡ trung giai, nhưng uy lực lại so ra kém cả đạo pháp sơ giai. Nói thực, cái gọi là thông tục hoặc là thông thường, đó chính là chỉ nói cho những trường hợp bình thường, không tính những trường hợp đặc biệt hãn hữu, cho nên, đạo lý đạo pháp trung giai lợi hại hơn đạo pháp sơ giai, đạo pháp đẳng cấp cao mạnh hơn đạo pháp trung giai vẫn luôn được các tu sĩ công nhận.
Nói trắng ra, xét đến cùng, cái quan trọng nhất vẫn là bản thân đạo hạnh của tu sĩ, một Đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh dù có dùng chỉ là đạo pháp sơ giai, nhưng nếu toàn lực thi triển, thì uy lực cũng không phải một tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh có khả năng ngăn cản.
Nhưng những loại phân chia này hiện giờ chẳng có mấy ý nghĩa với một người mới như Thẩm Thạch, mười bảy loại công pháp thần thông này, đều đã được Lăng Tiêu tông qua nhiều năm chọn lựa mới tuyển ra được, phạm vi rất rộng, có đạo thuật có uy lực công kích cao, cũng có đạo thuật chuyên bảo vệ tính mạng rất tốt, ngay cả đạo pháp thần thông để phụ trợ cũng có.
Thẩm Thạch xem đi xem lại mấy lần, nhưng vẫn không quyết định được, bèn quay sang hỏi Tôn Hữu: "Ngươi hồi đó chọn cái nào?"
Tôn Hữu không hề có ý giấu giếm, chỉ thẳng vào một cái: "Là cái này."
Thẩm Thạch nhìn theo, thấy đó là môn thứ ba từ trên đếm xuống, tên là "Xuyên Vân tiễn bí quyết".
Thẩm Thạch ngó sang phần diễn giải của nó, tuy từ ngữ rất đơn giản, ngắn gọn, nhưng vẫn rất dễ dàng nhìn ra môn đạo thuật này là thiên về công kích. Xem xong, hắn gật đầu: "Sao ngươi lại chọn môn này?"
Tôn Hữu cười hắc hắc: "Không có gì, chỉ là ta cảm thấy lỡ sau này có đánh nhau, ta chỉ cần đứng xa xa bắn tên thôi, kẻ địch còn chưa tới gần đã bị ta bắn chết rồu, cảm giác đó rất là hay."
Thẩm Thạch bật cười, lắc đầu: "Hai người chúng ta có thể làm bằng hữu, quả nhiên là có duyên phận."
Tôn Hữu ôm bả vai: "Sao hả?"
Thẩm Thạch mỉm cười: "Hồi trước lúc ta dùng Ngũ Hành thuật pháp đi đấu với Yêu thú, ta thấy thích lắm, cũng là đứng từ đằng xa, tùy tiện ném mấy cái Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Nham Đâm Thuật qua......"
Tôn Hữu cười ha ha, rất vui vẻ gật đầu: "Rất hợp với ta, hợp với ta lắm, hai người chúng ta thật sự là rất... Ách?" hắn chợt ngừng bặt, nói rất nhỏ, "Nhưng mà như vậy… có phải hai người chúng ta rất hèn mọn bỉ ổi không? Cái kiểu cứ luôn đứng ở đàng xa đánh lén người khác ấy?"
Thẩm Thạch xì mũi coi thường: "Giả vờ giả vịt..."
Tôn Hữu cười to: "Chỉ một chút thôi, ừ, nếu là vậy, hay ngươi cũng chọn Xuyên Vân tiễn bí quyết này đi, đến lúc đó hai người chúng ta cùng nhau đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hai mũi tên bắn một lúc, chậc chậc, theo ta thấy, cũng uy phong lắm lắm!"
Thẩm Thạch ngần ngừ, nhìn mấy chữ《 Xuyên Vân tiễn bí quyết 》, nghĩ nghĩ một lúc, lại hỏi: "Ngươi tu luyện Xuyên Vân tiễn đạo pháp này bao lâu rồi, ta thấy Xuyên Vân tiễn có tới bốn tầng cảnh giới, ngươi đã tới mức nào rồi?"
Tôn Hữu nhún vai: "Năm đó mới vừa lên núi là chọn nó rồi, tới bây giờ cũng vẫn chỉ tu luyện nó, nhưng ba năm rồi, mới vất vả tu thành tầng thứ nhất 'Xuyên vân' mà thôi. Ba cảnh giới kia có trời mới biết chừng nào mới luyện thành, không chừng đến lúc thành công, ta cũng vận khí tốt, tiến vào Thần ý cảnh, là có thể đổi sang môn khác."
Thẩm Thạch phất mục lục trong tay: "Trong này có viết là nếu tu luyện được Xuyên Vân tiễn bí quyết đến mức đại thành, uy lực có thể so với đạo thuật trung giai đấy."
Tôn Hữu bĩu môi: "Hay nhỉ, trong mười bảy cái thần thông này, hết mười sáu cái khoác lác giống như vậy."
Thẩm Thạch cười to, lắc đầu, tiếp tục nhìn vào mục lục, suy tư, một lúc sau, mới hạ được quyết tâm, lật sang tờ thứ hai chỉ vào cái đạo pháp thứ hai từ dưới lên, nói với Tôn Hữu: "Ta chọn cái này."
Tôn Hữu nhìn theo, cau mày: "《 Kim Thạch Khải 》? Đây là đạo thuật thuần túy phòng ngự?"
Thường khi tu sĩ chọn đạo thuật đầu tiên để tu luyện, đều sẽ chọn một môn có uy lực công kích cường đại, ở Luyện Khí cảnh nhẫn nhịn lâu như vậy, chịu bao nhiêu khổ sở, sao lại không cho mình kiêu ngạo một chút, tự thưởng cho mình cảm giác vô địch? Nên những đạo thuật công kích mới được tu sĩ yêu thích, những đạo pháp phòng ngự giống như Kim Thạch Khải này, rất ít người để ý tới.
Thẩm Thạch cười: "Ta sợ chết mà."
Tôn Hữu hừ một tiếng, vẻ không tin lý do đó lắm, nhưng vẫn hào hứng: "Kỳ thật môn đạo thuật này cũng không tệ, sau này hai người chúng ta cùng đi chiến đấu, ngươi xông lên phía trước, ta ở phía sau bắn tên, A... A..., cảnh đó hay lắm, không tệ không tệ, Thạch Đầu, ngươi nhất định cũng nghĩ như vậy nên mới chọn Kim Thạch Khải này chứ gì, huynh đệ tốt nha!"
Tôn Hữu cảm thán, vỗ mạnh vào vai Thẩm Thạch, bộ dạng rất là tán thưởng.
Thẩm Thạch bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng, mặc kệ hắn. Hắn không chọn những đạo pháp công kích đương nhiên là có nguyên nhân. Phòng thân bảo vệ tính mạng đương nhiên là nguyên nhân quan trọng, nhưng không chỉ có vậy, mà là bởi vì không biết tại sao, từ khi tu luyện Âm Dương Chú, khi thi triển Ngũ Hành thuật pháp lại cho ra uy lực mạnh lên rất nhiều, không thua gì thuật pháp nhất giai, đủ để uy hiếp cả tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh.
Đương nhiên, tuy có sức uy hiếp, nhưng hiệu quả cũng có hạn, không thể làm trọng thương tu sĩ Ngưng nguyên cảnh được.
Giống như Tiễn Nghĩa ngày đó ở Hôi Tích Lâm trong Quy Nguyên giới bị hắn giết chết, hắn đã đập không biết bao nhiêu cái thuật pháp lên trên người Tiễn Nghĩa, mới giết được tên kia.
Tuy thoạt nhìn, uy lực của Ngũ Hành thuật pháp nhất giai không được mạnh như người ta mong muốn, nhưng đừng quên, hôm nay Thẩm Thạch đã là tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, dù tu sĩ cảnh giới này đều không ai tu luyện Ngũ Hành thuật pháp nữa vì mất thời gian mất công sức mà hiệu quả lại không cao, nhưng chỉ cần Thẩm Thạch muốn, hắn có thể tìm ra cách tu luyện Ngũ Hành thuật pháp nhị giai.
Theo nhận thức chung, Ngũ Hành thuật pháp đẳng cấp càng cao, tu luyện cũng sẽ càng khó, dù mất rất nhiều tâm huyết tinh lực cũng chưa chắc đã hơn được những loại đạo pháp Sơ giai, Trung giai, thậm chí có mấy loại Ngũ Hành thuật pháp đặc biệt có độ khó còn tương đương đạo pháp Cao giai tiêu chuẩn, nhưng sau khi tu thành uy lực lại không bằng đạo pháp Sơ giai. Do vậy, Ngũ Hành thuật pháp bị suy thoái là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thẩm Thạch không giống người thường, từ nhỏ đến lớn đã tu luyện Phù Lục nhất đạo, mấy năm nay lại còn vô tình lấy được Âm Dương Chú, nên rất hứng thú với thứ đạo pháp suy thoái này. Nhờ Âm Dương Chú, hắn còn sinh ra một loại dự cảm, là chỉ cần tu thành một loại Ngũ Hành thuật pháp cấp hai nào đó, uy lực có được chắc chắn sẽ phải làm cho người ta kinh ngạc...
Hay là sau khi rời khỏi Vân Sơn điện, mình tới Thuật đường một chuyến?
Thẩm Thạch nghĩ vậy, nên hắn đứng dậy đi tìm vị sư tỷ kia, nói cho cô biết quyết định của mình.Vị sư tỷ kia nghe thấy ba chữ Kim Thạch Khải thì giật mình, vì từ trước tới nay số người chọn công pháp này cực ít. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, đường đi mỗi người đều do họ tự chọn, hơn nữa, ai cũng biết muốn tu luyện đại thành một môn đạo pháp thì phải tiêu hao thời gian và tâm huyết tinh lực rất lớn, khi cảnh giới của tu sĩ tăng lên, tu sĩ thay đổi đạo pháp thần thông là chuyện ở đâu cũng có. Thêm nữa, mười bảy đạo pháp sơ giai này chỉ là hòn đá đặt chân đầu tiên cho đệ tử Lăng Tiêu Tông mà thôi, là bước đệm quá độ cho họ sau khi khi cảnh giới cao hơn sẽ tu luyện đạo pháp đẳng cấp cao hơn, uy lực mạnh hơn.
Nên đạo pháp nhập môn này tuy quan trọng, nhưng về lâu dài, cũng không quan trọng cho lắm.
Nữ đệ tử Thư Đường thu sách mục lục về, rồi rút tên giá sách một cái hộp ngọc, mở ra, bên trong hộp ngọc là một cái ngọc giản làm bằng ngọc xanh, lập lòe ánh sáng linh khí nhàn nhạt, trên bìa có ba chữ to Kim Thạch Khải.
Cảm ơn vị sư tỷ kia, Thẩm Thạch và Tôn Hữu đi ra Vân Sơn điện, trong lòng có cảm giác không muốn, hắn thích cái nơi có hơi thở của người trí thức này. Nhưng hắn cũng không luyến tiếc lắm, vì tông quy có viết rõ, đệ tử trong tông lúc nào cũng được tới đây đọc sách, "Thư Hải" chính là chuẩn bị cho họ, đương nhiên, từ vẻ thanh tịnh của nơi này, Thẩm Thạch đã đoán ra, muốn tới Thư Hải đọc sách e rằng cũng không phải là miễn phí...
Đang nghĩ tới biển sách phong phú trong truyền thuyết, Tôn Hữu bên cạnh bỗng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
Thẩm Thạch ngơ ngác, nhìn qua Tôn Hữu, thấy hắn đang nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt khó coi, Thẩm Thạch nhìn theo, thấy dưới một gốc cổ thụ bên ngoài Vân Sơn điện, nơi bóng cây và ánh nắng đan xen vào nhau, vì gió biển thổi qua mà sáng tối chập chờn bất định, có một cô gái xinh đẹp đang đứng, ánh mắt có vẻ phức tạp, lặng lẽ nhìn hắn.
Thẩm Thạch nhếch nhếch khóe miệng, hắn nở nụ cười, tuy đã cách ba năm không thấy, tuy cô đã trở nên rất xinh đẹp, nhưng dung nhan đó, ánh mắt đó, vẫn giống hệt ngày hôm qua.
Hắn cười với cô gái đứng dưới gốc cây, còn đưa tay lên vẫy cô.
Từ xa, ánh mắt của Chung Thanh Trúc cũng chỉ nhìn thấy hắn, nhìn nụ cười cởi mở của hắn, lúc ấy, trong lòng cô cũng đang trở về cái ngày xưa ở trên Thanh Ngư Đảo.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc lất phất qua làn da trắng muốt, thời gian như đảo ngược, chiếu sâu vào trong mắt cô.
Cô cũng cười, cũng đưa tay lên vẫy, gọi hắn:
"Thạch Đầu!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiên
Tiêu Đỉnh
Lục Tiên - Tiêu Đỉnh
https://isach.info/story.php?story=luc_tien__tieu_dinh