Chương 205: Đàm Phán Thất Bại
hần lớn những người ở đây Hỉ Ca đều biết mặt, đó là nói tới mấy ông cụ, bạn của ông nội. Còn thì những người trẻ tuổi, Hỉ Ca chỉ nghe phong phanh tên tuổi ở đâu đó trong các cuộc trò chuyện mà thôi. Cô ở trong nhà thời gian quá dài, hiện giờ có cảm giác giống như “đã cách ly thế giới”. Ngạc nhiên là Sở Tiếu Ca có vẻ rất quen thuộc với toàn bộ khách nhân. Hay là nói, những người kia thực chất đang vây quanh Sở Tiếu Ca. Hỉ Ca còn không biết, Sở Tiếu Ca nhà cô lại có sức quyến rũ như vậy. Hỉ Ca bị Sở ông nội dẫn tới chào hỏi mấy vị trưởng bối, sau đó không lôi kéo cô nữa. Hỉ Ca rất muốn bỏ trốn, có điều ánh mắt của ông nội quá ác, chỉ cần cô đi đến gần cánh cửa liền bị trừng đến nổi phải run rẩy quay ngược vào trong. Sở Tiếu Ca có lẽ phát hiện ra hành vi quái dị của hai người, cho nên đi tới kéo Hỉ Ca theo bên cạnh.
“Tiếu Ca, làm sao còn không chịu giới thiệu với mọi người nha.” – nhìn Sở Tiếu Ca kéo Hỉ Ca tới, vài tên con trai liền cười nói. Mấy tên này có vẻ chơi thân với Sở Tiếu Ca, không quá hứng thú với vụ mai mối, chỉ thuần túy muốn tìm náo nhiệt.
“Chị của ta, Sở Hỉ Ca. Các ngươi đừng đánh chủ ý, chị của ta đã có bạn trai.” – Sở Tiếu Ca không thèm khách khí nói thẳng. Mặc dù nam nhân xuất sắc ở nơi này không thiếu, đáng tiếc, chẳng ai địch nổi với Thất ca. Đối với anh rể của mình, Sở Tiếu Ca là 12 phần vừa lòng nha.
“Sở tiểu thư còn chưa kết hôn, mà Sở ông nội lại mời chúng ta đến, không phải bọn ta vẫn còn cơ hội hay sao?”
Hỉ Ca ngẩng đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi vừa đi tới. Người này thoạt nhìn khoảng 27-28 tuổi, mặc một thân tây trang màu trắng, bộ dáng không tồi, chưa đến nổi là yêu nghiệt nhưng đủ sức mê hoặc một đám con gái, có điều ánh mắt quá tà tính (xấu xa).
“Người này là ai?” – Hỉ Ca nhíu mày hỏi nhỏ. Cô chán ghét ánh mắt của người này.
“Mạnh Phàm. Đại tôn tử của Mạnh gia. Hắn gần nhất đoạt mất 2 hợp đồng làm ăn của em.” – ánh mắt của Sở Tiếu Ca còn phẫn nộ hơn Hỉ Ca. Chuyện này là bình thường, từ lúc Sở Tiếu Ca xuất đạo (ra đời làm ăn) đến nay, chưa từng bị cướp hợp đồng lần nào. Cừu này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
“Mạnh thiếu gia.” – Hỉ Ca tươi cười bước tới chào hỏi.
“Mạnh Phàm nghe danh Sở tiểu thư đã lâu. Hôm nay mới may mắn được gặp mặt, thật là phúc khí của Mạnh Phàm.” – tươi cười đầy mặt, người hơi rướn tới, có vẻ muốn cùng Hỉ Ca nắm tay, trong khi ánh mắt vẫn quét tới quét lui đánh giá thân hình của cô.
Sở Tiếu Ca trừng mắt nhìn, chuẩn bị bước tới chắn cho chị hai, ai ngờ Hỉ Ca liếc mắt bảo hắn dừng lại.
Hỉ Ca lễ độ vươn tay ra trước: – “Mạnh thiếu gia không cần khách sáo~”
Mạnh Phạm tựa hồ không phải chỉ muốn bắt tay đơn giản như vậy. Hỉ Ca thử rút tay, đều không thể rút tay về.
“Không biết Sở tiểu thư có thể theo giúp ta nhảy một điệu hay không?”
“Ồ, ta cảm thấy Mạnh thiếu gia không nên khiêu vũ thì tốt hơn.”
“Vì sao?” – Mạnh Phạm trưng ra nụ cười (tự nhận) cực kỳ mê người, nhủ thầm, chắc đây là Hỉ Ca đang làm nũng?
“Bởi vì ngươi tốt nhất nên đi bệnh viện trị liệu bàn tay.” – Hỉ Ca nói xong liền bóp mạnh. Một tiếng rắc vang lên. Nụ cười trên mặt Mạnh Phạm liền biến mất, sau đó, đau nhức theo bàn tay truyền lên não, hắn rống lên một tiếng.
Tình cảnh bên này vốn đang thu hút ánh mắt nhìn của mọi người. Bởi vì Mạnh Phạm sau khi trò chuyện với Sở ông nội, nhường như rất được ông yêu thích, cho nên hắn mới mạnh dạn đi tới bắt chuyện với Hỉ Ca. Mọi người chỉ không nghĩ đến, kết cục lại thành ra thế này. Nhìn không vừa mắt liền bẻ gãy tay người ta?! Ai chịu cho nổi a~ Mọi người đều biết Sở gia là võ thuật thế gia. Nhưng không ngờ, vị tiểu thư thoạt nhìn ôn nhu kia lại dữ dằn như vậy.
“Hỉ Ca, cháu làm gì?!” – Sở ông nội chạy tới, sờ bàn tay của Mạnh Phàm, trừng mắt nhìn Hỉ Ca.
Hỉ Ca còn chưa bẽ gãy tay của tên kia đâu. Cô chỉ vặn cho xương của hắn lệch vị trí một chút mà thôi. Sở ông nội bóp bóp, sau đó vặn một cái, trong tiếng thét chói tai của Mạnh Phạm, đem xương cốt của hắn chỉnh trở về.
“Cháu chỉ muốn nhắc nhở anh ta, thời gian bắt tay không nên dài quá thôi. Không ngờ anh ta yếu ớt đến như vậy” – Hỉ Ca giả bộ than thở.
Mấy lão gia tử đứng ở xung quanh trong lòng liền nổi nhạc (vui vẻ). Nếu không phải con cháu của họ, người thì đã cưới vợ, đứa thì quá nhỏ tuổi, bằng không đâu đến phiên tiểu tử mặt trắng này có cơ hội xuất hiện ở Sở gia chứ. Bọn họ chỉ không hiểu một chuyện, vì sao Sở ông nội lại nôn nóng với chuyện hôn sự của cháu gái như thế? Hơn nữa còn mở tiệc xem mặt. Ông ta không phải ghét nhất là tiệc tùng sao?
“Hỉ Ca, không được làm bậy.” – Sở ông nội rất không hài lòng với câu trả lời của Hỉ Ca.
“Ông nội, cháu không làm bậy. Cháu chỉ thấy, mắt nhìn người của ông nội không tốt lắm thôi.” – Hỉ Ca nói rất nhỏ, chỉ có vài người đứng gần mới nghe thấy, đây là muốn cấp mặt mũi cho ông nội.
“Hừ… lát nữa chúng ta sẽ bàn lại.” – Sở ông nội nghe thấy vài tiếng cười ở bên cạnh liền không thể làm gì khác hơn là để lại một câu nói xong xoay người bỏ đi.
Sau chuyện xảy ra với Mạnh Phạm, không còn ai dám tiến tới mời Hỉ Ca khiêu vũ nữa. Có mỗi một mình Sở Tiếu Ca lôi kéo Hỉ Ca ra sàn nhảy. Bởi vì muốn phát tiết, Hỉ Ca thiếu chút nữa đã đạp hỏng đôi giày da của em trai. Không có biện pháp, ai biểu nó là em trai của cô cơ chứ. Cho dù bị đạp, cho dù chân đau, nó vẫn phải vui vẻ nhảy cùng cô.
“Chị hai à, lát nữa đừng làm căng với ông nội. Tính tình của ông ra sao, chẳng lẽ chị còn không biết sao.” – Sở Tiếu Ca vừa khiêu vũ vừa nói chuyện – “Từ từ dạy bảo mới được.”
“Lần này nếu không đánh ngã, chỉ sợ sau này mỗi ngày ông nội đều bắt chị đi tham gia mấy cái hoạt động xem mắt này. Em quá xem thường sự cứng đầu của ông nội rồi.” – Hỉ Ca hừ một tiếng. Cô lăn lộn với Sở ông nội nhiều năm, chẳng lẽ còn không hiểu sao.
“…. vậy chị tính sao? Nếu papa biết Thất ca làm cái gì, khẳng định sẽ về phe ông nội.” – Sở Tiếu Ca lắc đầu cảm thán, đại khái trong nhà chỉ có mỗi mình cậu chấp nhận nổi công việc của anh rể.
“Em nói xem, chị có nên bỏ nhà đi bụi không?” – Hỉ Ca thở dài. Thật là mệt lắm rồi. Cô không biết phải xử lý chuyện phiền toái này thế nào nữa. Thuyết phục ông nội sao? Còn không bằng đi nói chuyện với khúc gỗ, bởi vì nếu thành tâm, nói không chừng ngày nào đó có thể khiến khúc gỗ thành tinh (trở thành yêu quái, sinh ra linh hồn). Sở ông nội chính là hòn đá, vừa cứng đầu vừa ngoan cố, trên đời này chẳng ai có thể thuyết phục nổi ông. Đứng ở góc độ cha mẹ mà nhìn nhận, quả thật chuyện cô ở chung một chỗ với A Thất là không tốt. Nhưng tương lai ai có thể nói trước được. Có lẽ sau này cô và A Thất thấy không hợp nhau liền chia tay thì sao. Có điều, bắt cô phải buông tay ngay lúc này, khi còn chưa thật sự thử xem bọn họ có hợp nhau hay không, cô làm không được.
“Nếu chị nói lời này với Thất ca ngay bây giờ, anh ấy hoặc là bị dọa chết khiếp, hoặc là sướng tận trời.”
“Nếu anh ấy biết chị đi gặp nhiều đối tượng như này, nhất định sẽ đem chị phiền đến chết.” – Hỉ Ca oán hận nói một câu.
“Không, Thất ca sẽ đem toàn bộ đối tượng có tính uy hiếp ở nơi này xử lý gọn.” – Tiểu Cửu đang nhảy cùng ai đó ở gần bên, nghe hai chị em nói chuyện liền sáp vào một câu, phát hiện bạn nhảy của mình đột nhiên cứng người, Tiểu Cửu nhanh chóng xoay đầu lại, mĩm cười trấn an – “Nói đùa thôi!”
Bữa tiệc xem mắt chấm dứt, tổng thể mà nói là thuận lợi. Người xứng đôi vừa lứa không ít. Đáng tiếc, nguyện vọng tìm cháu rể của Sở ông nội lại không thể thực hiện.
Sau khi khách nhân về hết, đồng hồ điểm 5 giờ chiều, Hỉ Ca bị Sở ông nội kéo vào thư phòng. Sau khi bước vào, Hỉ Ca phát hiện cả nhà đều có mặt, trừ bỏ Sở Tiếu Ca. Đây là sợ Sở Tiếu Ca giữa đường nhảy ra làm loạn đi?! Không hổ là ông nội, nhìn một cái liền biết Sở Tiếu Ca đứng về phe ai. Hỉ Ca có một dự cảm xấu, lần này chỉ sợ phải đối mặt với sự thật. Nếu cô không chịu thỏa hiệp, có lẽ ông nội sẽ đuổi cô ra khỏi nhà. Đứng giữa thư phòng, đón nhận 8 ánh mắt chiếu thẳng vào người, có cảm giác giống như tội phạm đang bị hỏi cung. Sở ông nội không chịu mở miệng, cuối cùng, Hỉ Ca phải nhượng bộ lên tiếng trước.
“Ông nội, có chuyện gì cần nói thì nói đi, cháu nghe.” – nghe thì nghe, còn cô có làm theo hay không là chuyện khác nha.
“Nhà chúng ta gần đây có làm ăn qua lại với Tần gia. Bên Tần gia có một đứa cháu dâu gọi là Hoa Đán. Cháu biết người này không?”
“Ông nội muốn nói với cháu quan hệ giữa cô ta và A Thất sao? Chuyện này cháu biết.”
“Không phải chuyện đó. Cháu có biết vì sao cả nhà cô ta đột nhiên bị giết sạch không?” – Sở ông nội nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Hỉ Ca, giận dữ vỗ bàn đứng lên.
“… Biết.”
“Cháu biết?” – Sở ông nội ngốc lăng một chút.
“Cháu nếu đã muốn cùng anh ấy một chỗ, tính cách của anh ấy ra sao, cháu đương nhiên rõ ràng. Ông nội không phải đã biết sao? Hơn nữa, nếu không phải Hoa gia chết, thì chính là nhà chúng ta chết.” – Hỉ Ca vốn không nghĩ đem chuyện này ra nói. Nhưng đến nước này, cô không thể không nói. Thay vì nghe người của Tần gia nói bậy nói bạ, chi bằng nghe lời nói thật từ miệng cô. Có điều, Hỉ Ca thật không ngờ, Hoa Đán còn chưa chịu yên thân, đến bây giờ vẫn muốn gây hấn.
“Cháu nói bậy bạ gì đó. Hỉ Ca, cháu làm ông thất vọng quá. Cháu…” – Sở ông nội run run chỉ tay vào Hỉ Ca, nửa ngày vẫn không nói nên lời.
“Phụ thân, người đừng kích động. Ngồi xuống rồi nói.” – Sở lão cha chạy nhanh qua đỡ lấy Sở ông nội, dìu ông ngồi xuống ghế, sau đó kéo Hỉ Ca qua một bên – “Hỉ Ca, con đi ra ngoài trước, chuyện này lúc sau lại nói.”
“Không cần. Liền nói rõ ràng một lần cho xong chuyện. Ông nội, xem ra ông sẽ không thỏa hiệp. Cháu cũng không có ý thỏa hiệp. Cho nên, cháu sẽ dọn ra ngoài.”
“Cháu…” – Sở ông nội không nghĩ tới Hỉ Ca sẽ lựa chọn như vậy. Trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì mới tốt.
Hỉ Ca rời khỏi thư phòng, Sở lão cha cũng đi theo. Hai người đến phòng khách, nhìn thấy Sở Tiếu Ca và Tiểu Cửu đang ngồi đó, tựa hồ đang đợi Hỉ Ca. Sở Tiếu Ca nhướng mi có ý hỏi thăm, Hỉ Ca bĩu môi. Hai người trao đổi trong im lặng. Sở Tiếu Ca đã hiểu, đàm phán thất bại rồi.
“Con gái ngoan a~ con có nên nói cho papa biết, rốt cuộc A Thất làm nghề gì không?” – Sở lão cha nghe đoạn đối thoại kinh hãi trong thư phòng, chỉ cần không phải là người ngu ngốc, liền nhận ra có vấn đề.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn