Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Đường Tiểu Lang Trung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 204: Tang Gia Cạn Lương
Ở bên ngoài, toàn bộ Miêu gia đã dậy, Miêu Bội Lan thì dọn dẹp hiệu thuốc, Miêu mẫu thì làm vệ sinh phòng bệnh bên kia đường, vì hôm nay Tả Thiếu Dương dậy sớm, cho nên Miêu Bội Lan còn chưa kịp đi lấy nước, thấy y xách thùng nước đi ra thì nhanh nhẹn bước tới:
- Tả đại ca, để muội đi cho.
Tả Thiếu Dương trong lòng ngổn ngang, muốn nhân cơ hội này đi hỏi tình hình Tiểu Muội ra sao, liền nói:
- Ta đi là được rồi, thuận tiện giải khuây một chút.
- À..
Miêu Bội Lan đã cảm giác được đôi khi Tả Thiếu Dương đi lấy nước là vì nói chuyện giải sầu với cô nương đi lấy nước kia, nên không tranh nữa.
Tối qua lại đổ tuyết suốt một đêm, đường toàn băng đóng trơn trượt, Tả Thiếu Dương phải cẩn thận né tránh những chỗ quá trống, không có nơi bấu víu, cứ sát hè mà đi, đường phố vắng vẻ, chẳng còn buôn bán làm việc gì nữa nên đa phần mọi người đều ở nhà tránh rét, chỉ thấy binh sĩ qua lại tuần tra, cùng một đám dân tráng của nha môn đẩy những cỗ xe lớn, bên trên đắp chiếu cỏ, không rõ là cái gì.
Mấy cái xe lọc cọc đi ngang qua chỗ tả Thiếu Dương, đường mấp mô làm cái chiếu xô đi, phát hiện phía dưới đều là những cỗ tử thi tím tái, mắt mở trừng trừng, vô cùng kinh khủng.
Đám dân tráng cũng có người nhân ra Tả Thiếu Dương là thê đệ của Hầu thư lại, gật đầu chào.
Tả Thiếu Dương mới hỏi:
- Mấy vị đại ca, bọn họ đều chết lạnh cả à?
- Không, chỉ có hai người chết lạnh thôi, số còn lại chết đói đấy.
- Chết đói ư?
Tả Thiếu Dương cả kinh, đâu đã được bao nhiêu ngày chứ:
- Chết đói đấy.
- Hôm nay ta đã kéo ba xe rồi, toàn là người chết đói chết lạnh ở khu thành bắc, nếu tính tổng cộng đám chúng ta thì đã hơn hai mươi chuyến. Không đáng vào đâu cả, nhìn những người còn lại, xem chừng mấy ngày nữa còn chết nhiều hơn.
Thành bắc là khu người giàu, đa phần phú hào lái thương đều sống ở đó, nhà tả Thiếu Dương ở khu thành đông, cùng với thành tây là chỗ dành cho bách tính bình dân, còn khu thành nam là khu dân nghèo, toàn là nhà cửa lụp xụp tạm bợ.
Tất nhiên người chết không phải là những người giàu có kia, nạn dân chạy vào thành lánh nạn đa phần tập trung ở thành bắc, khu đông tây chỉ có số ít, còn khu thành nam thì xác định tới đó thì ôm nhau mà chết chùm. Những người này tới khu nhà giàu xin ăn, không ngờ mấy ngày liền chẳng có được hớp cháo nào, kết quả là chết đói. Điều này nói lên hai vấn đề, hoặc là đám nhà giàu kia bất nhân, lòng dạ sắt đá, hai là ngay cả nhà giàu cũng không còn cái mà ăn nữa.
Tả Thiếu Dương đưa mắt nhìn dân tráng chuyển mấy cỗ thi thể đi xa, ngoài thở dài không biết làm gì hơn, cái ngõ nhà y tương đối hẻo lánh, cho nên nạn dân không tới đây, nhìn còn khá thanh bình, có vẻ như mọi người chỉ vì trời lạnh mà trốn trong nhà sưởi ấm thôi, đó chỉ là lời nói dối mỹ lệ.
Đi tới gần giếng thì thấy có mấy binh sĩ cầm vũ khí đứng canh, bọn họ sợ có nội gián bỏ độc.
Hẳn vì có binh sĩ nên các cô nương lấy nước không tụ tập ở đây nữa, cũng không thấy cả Tiểu Muội và Hoàng Cầm, Tả Thiếu Dương không lấy nước, ngồi ở thành giếng thơ thẩn nhìn ra sông. Nước sông lại đóng băng gần nửa rồi, trước mắt chỉ có băng trắng phau phau và cành cây trơ trụi, trông như vùng đất chết.
Nơi này lộng gió Tả Thiếu Dương lại chẳng phải hạng biến thái như Chúc Dược Quỹ, hắn hơi mấy cái liền, mấy binh sĩ cũng chẳng buồn quản y sao không lấy nước mà ngồi đó uống gió bắc. Không có ai tới lấy nước chỉ có một tên ngớ ngẩn ở đó, Tả Thiếu Dương lề mề kéo nước, lề mề đổ nước vào thùng, vẫn chẳng có ai.
Phải rồi, ăn còn chả có, ai thiết tha uống trà nữa, nàng ấy tất nhiên không đi lấy nước, xách nước về, lòng vẫn không cam tâm, đi mấy bước lại ngoái đầu, rốt cuộc trời không phụ lòng người, thấy được hai bóng hình quen thuộc, đi nhanh tới:
- Tiểu Muội, Cầm tẩu.
Tang Tiểu Muội ngẩng đầu lên, nụ cười héo hon:
- Tả đại ca.
Khuôn mặt vốn tròn tròn bầu bầu, mang chút vẻ trẻ con cuản nàng đã không còn, cằm nhọn hơn, đôi mắt vốn lanh lợi mất đi ánh sáng vốn có, làn da láng mượt cũng hơi khô nẻ, nhất là nụ cười vô cùng tươi vui của nàng có chút gì đó miễn cưỡng, vẻ yếu ớt gầy ốm càng tăng thêm phần quyến rũ, Tả Thiếu Dương như có gai chích, hỏi:
- Tiểu Muội, làm sao thế, sắc mặt muội không tốt chút nào?
- Muội không sao đâu.
Tiểu Muội cố nở nụ cười cho thật thoải mái, nhìn Tả Thiếu Dương, thấy y mặc áo trường bào xanh, mắt sáng như sao, cơ thể vốn gầy ốm trông rắn chắc hơn, đầy khí khái nam tử đội trời đạp đất:
- Nhìn huynh kìa, mặc áo lụa đẹp như thế, lại mang thùng đi lấy nước, trông chẳng ra thể loại gì.
Tả Thiếu Dương nhìn lại mình, hôm nay thay y phục mới, không có gương soi nên chẳng để ý lắm, giờ từ thái độ Tiểu Muội mới nhận ra trông mình phong độ phết, chả trách mình ngồi ở giếng nước lâu như thế mà đám binh sĩ kia không ý kiến gì, hẳn cho rằng mình là công tử nhà giàu nào đó mượn cớ lấy nước để gặp ý trung nhân rồi:
- Tiểu Muội, nhất định muội có chuyện rồi, đừng dấu ta, giúp được ta chắc chắn sẽ giúp.
Hoàng Cầm uể oải nói:
- Cậu không giúp được gì đâu, trừ khi nhà cậu có dư lương thực.
Hiển nhiên nàng không hi vọng gì, nào biết câu này vừa vặn phải nói ngược lại mới đúng, Quý Chi Đường hiện giờ nhà vẫn là đi thuê, tiền bạc không còn, chỉ có lương thực là chất đống trong hầm, đủ ăn mấy năm.
Tả Thiếu Dương nhớ hôm đó toàn thành đi mua lương thực, y có qua quán trà Thanh Hương, Tang mẫu nói với mình có thể lấy lương thực làm sính lễ cưới Tiểu Muội về, nói vậy nhà họ đoạn lương rồi:
- Nhà muội không mua được lương thực à?
Hoàng Cầm bực tức nói:
- Bà bà ta vốn keo kiệt, thường ngày không dự trữ lương thực trong nhà, sợ để bị hỏng không ăn được, đều là khi nào cần mới mua. Ai ngờ chuyện xảy ra thình lình như thế, phản quân bao vây thành, trưng thu hết lương thực, hôm đó ta đi tới tận tối trả giá gấp mấy lần cũng không mua nổi chút nào. Trong nhà chỉ còn ít bột mì, đủ ăn có một thời gian thôi... Tới hai hôm nay không còn gì nữa rồi, trong nhà chỉ có trà và trà, ta và Tiểu Muội hai ngày qua chỉ húp một bát cháo loãng...
Chẳng trách trông Tiểu Muội tiều tùy như thế, hiển nhiên không ai uống trà, nàng vẫn đi gánh nước, mục đích cũng giống y thôi, chẳng biết nên vui hay buồn, chỉ thấy thương xót:
- Cũng không thể vay mượn ai à?
- Ta về nhà, cha mẹ nói trong nhà ăn không đủ, lấy đâu tiếp tế cho nữ nhi đã gả đi. Càng không nói tới người khác làm gì...
- Vậy tới tìm Chúc lão gia tử chưa, ông ấy là bằng hữu lâu năm với cha muội, còn rất quý muội nữa, hẳn là có cho mượn.
Tang Tiểu Muội gật đầu:
- Muội tới rồi, nhà họ tuy còn chút lương thực, song trong nhà cũng nhiều người, bảo muội nếu đói quá không chịu nổi thì sang nhà ông ấy ăn, nhưng chỉ cho mình muội thôi, còn không chịu cho mượn, bán cũng không... Muội cũng không tới đó ăn.
- Tiểu lang trung, còn nhà cậu thì sao? Có...
Hoàng Cầm chưa hỏi hết câu thì Tiểu Muội đã giật áo, nàng không hỏi nữa.
Nếu chỉ có Tiểu Muội và Hoàng Cầm, Tả Thiếu Dương sẵn sàng lấy lương thực trợ giúp họ không đòi hỏi gì cả, cho dù có thêm vào Tang Oa Tử cũng nhận luôn, nhưng nghĩ tới đôi vợ chồng ghê tởm kia là không muốn chút nào. Đưa lương thực cho Tiểu Muội, nàng nhất định không chịu ăn một mình, vậy phải làm sao?
Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm thấy Tả Thiếu Dương đứng ngây ngốc ở đó, nghĩ rằng y không có cách nào, còn an ủi ngược lại y, nói y không cần cô quá, giờ nhà ai cũng như nhau, biết đâu nha môn sẽ phát lương, dù sao cũng không để người dân đói sinh ra bạo loạn...
HẾT!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Đường Tiểu Lang Trung
Mộc Dật
Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=dai_duong_tieu_lang_trung__moc_dat