Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Đạo Thiên Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 204 - Tô Thiện Và Cù Tĩnh
M
ấy người từ ký túc xá đi ra, lập tức khiến đám phụ nữ trong ký túc xá nữ huyên náo. Đây là người gì vậy? Mạnh mẽ quá? Một kéo bốn, một mẻ lưới bắt hết hoa hậu của trường Giao Châu.
Nhìn kỹ người đàn ông đó, mắt to mày rậm, rất nghiêm túc. Mặc dù có phần đẹp trai, điều đó không có nghĩa là? Một kéo bốn, trời ơi!
Nếu để các nam sinh ở ký túc xá đối diện nhìn thấy, thật không biết phải nghĩ như thế nào?
Đập tường chết vẫn còn quá chậm, nhảy lầu thì không trì hoãn được. Mọi người, đây là kỹ thuật gì, mạnh mẽ đến nỗi không lời nào diễn tả được.
Có điều, trên mặt trên người Trương Nhất Phàm toát ra vẻ khí thế, tự nhiên hơn đứt mấy đứa nam sinh mặt hoa da phấn, nhìn thấy chưa? Khí thế đó chính là sức mạnh, uy quyền, uy quyền mọi người hiểu không?
Với những sinh viên đang học làm thơ như mấy người mà nói, nói mọi người cũng không hiểu.
Quả nhiên, những nam sinh trong tòa nhà đối diện, không biết bạn nào gọi một tiếng:
- Trời ạ, nhanh xem đi, một kéo bốn, tôi không sống nổi nữa rồi.
Một đứa khác nói:
- Bị thần kinh à, đây là thần tượng của chúng ta, mau đi chiêm ngưỡng cái.
Trong học viện Giao Châu, đâu có ai tiên phong như thế? Có giỏi hơn cũng chỉ có thể mời được một cô trong số đó, đã là là tuyệt vời rồi.
Lần trước có một nam sinh đến theo đuổi Bạch Khẩn, đứng ở dưới tầng gọi nửa buổi: ‘Bạch Khẩn, anh yêu em!’ Kết quả bị Bạch Khẩn dội cho một xô nước lạnh. Kế hoạch theo đuổi bạn gái cao siêu này cũng bị thất bại.
Rất nhiều nam sinh ùa ra, nhìn thấy năm người lần lượt xuống lầu, Trương Nhất Phàm đi trước, bốn cô chia thành hai hàng, bình thản đi. Có người hét lên:
- Trời ơi, tim tôi say rồi. Anh chàng này có phải là Tây Môn Khánh truyền thế không! Một kéo bốn.
Nam sinh ở tòa nhà đối diện chạy ra xem kịch ngày một đông, phụ nữ trong tòa nhà nữ sinh chạy ra xem cũng càng ngày càng đông. Nhìn thấy bốn cô gái vui vẻ theo sau Trương Nhất Phàm, họ đều biểu lộ ra dáng vẻ si tình. ‘Tôi cũng muốn’____Ở cửa ký túc xá, Phương thiếu gia trông thảm hại cầm hoa tươi đứng đợi ở đó. Vừa rồi bị cô trông cửa mắng cho một trận, vì sĩ diện, Phương Thiếu gia cũng không tranh cãi với cô ấy.
Nếu ở ngoài, không có nhiều nữ sinh nhìn như thế, thế nào Phương Thiếu gia cũng đã sai người làm cho cái cô mồm mép ghê gớm đó, mà làm thế nào cũng chưa biết, dù sao gã cũng rất xấu, thủ đoạn gì cũng nghĩ ra được, nhưng ở nơi này không được, gã không dám làm liều, phá hoại hình tượng của mình.
Không ngờ là, vừa nhìn thấy anh chàng không có gì là hào phóng kia đi ra, theo sau có có bốn hoa khôi học viện Giao Châu, gã suýt chút nữa thì nôn ra máu, ngã xuống đất mà chết.
Có điều gã nhanh chóng phát hiện ra, mình so sánh với người ta, ngoài cái thân hình tròn một chút, còn nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi tiền.
- Phương..Phương…Phương Thiếu gia, nhanh xem.
Cái anh chàng lái xe thích nịnh bợ chỉ chỉ vào Trương Nhất Phàm, Phương Thiếu gia không vui xổ ra một câu:
- Gọi cái gì mà gọi? Gọi cái đít tao à.
Lái xe theo thói quen trả lời:
- Gọi anh đấy!
Hứ, gọi cái đít bố ấy! Phương Thiếu gia vừa thò chân ra. Lái xe đó bị đá ra xa.
Phương Thiếu gia kéo chiếc cà vạt Goldlion, cầm hoa tươi đi ra:
- Lâm Uyên, hôm nay là sinh nhật em, anh đến đón em đi ăn cơm. Em bảo mọi người đi cùng nhé. Anh đã đặt chỗ rất rộng.
Lâm Uyên không thèm để ý đến gã, quay đầu về hướng khác. Tô Thiện cười lạnh một tiếng:
- Không thấy là Lâm Đại mỹ nữ của chúng tôi đã có người mời rồi à? Tránh ra một bên đi.
Mẹ kiếp, nói năng kiểu gì thế? Nếu không phải Lâm Uyên ở đây, thì tao gọi người cho nó cán mày đi rồi. Phương Thiếu gia trừng mắt nhìn Tô Thiện. Phát hiện đó cũng là người đẹp, trong lòng liền không nghĩ như thế nữa. Bốn cô này, ôm một chút là thấy sảng khoái rồi. Đương nhiên phải là ôm cả bốn cô thế mới là phúc của con người, ta trở thành hoàng đế rồi.
Chỉ có điều nhìn thấy bốn cô gái lạnh như băng, dường như kiếp trước, kiếp trước trước nữa có thù oán. Phương Thiếu gia liền đem nỗi tức giận trút lên người Trương Nhất Phàm. Tên quỷ này người như thế nào? Mẹ nó, không thèm để ý mày là ai, ta đường đường là con trai của Cục trưởng Cục Công an, chẳng lẽ không dẹp được ngươi à, còn dám tranh bạn gái với ta à, nói cho ngươi biết chữ tử viết như thế nào!
- Lâm Uyên, hôm nay em thật không nể tình à? Nhất định phải đi với hắn sao? Anh ta có là gì chứ?
Trương Nhất Phàm ánh mắt lạnh lùng, không thèm nói gì, Tô Thiện liền nói:
- Không đi cùng với anh đẹp trai của chúng tôi, lẽ nào lại đi với quả dưa gang như ngươi? Nhìn ngươi xem, dọc ngang đều giống quả dưa gang, tôi thấy anh mới không phải là đồ gì. Lâm Uyên, chúng ta đi, không để ý đến hắn ta nữa.
- Đứng lại!
Mấy người đang định đi, Phương Thiếu gia liền gọi to một câu, từ phía sau đuổi theo đem hoa trực tiếp nhét vào tay Lâm Uyên:
- Hôm nay hoa em cần cũng không được, mà không cần cũng không được. Nếu hôm nay em không đi với anh, anh sẽ gọi người đánh gẫy chân thằng quỷ này.
Phương Thiếu gia không phải dọa người, loại việc này gã làm nhiều rồi, cách đây không lâu, hắn theo đuổi một cô gái trong khoa biểu diễn. Người ta có bạn trai rồi, kết quả bị gã bắt được, bị gã đánh gẫy chân.
Cuối cùng cô gái đó đi kiện, việc này cũng không làm gì được gã, kiện thì có tác dụng gì, bố của Phương Thiếu gia là quản lý đồn công an, Cục trưởng, Cục trưởng của thành phố Giao Châu, rất hoành tráng.
Trương Nhất Phàm giận dữ quay người lại:
- Anh vừa nói gì?
Nhìn thấy đôi mắt giết người của Trương Nhất Phàm, Phương Thiếu gia cũng có chút chột dạ. Thực ra cũng không hiểu, anh chàng này nhìn thì không thấy có gì là hấp dẫn, sao sát khí lại nặng như thế? Đặc biệt là khi lông mày dựng lên, thì mình đã cảm thấy lạnh gáy.
Thế là, gã lại thay đổi chiến thuật, từ trong túi lôi ra một xấp tiền:
- Người anh em, tôi cho anh tiền được không? Anh đem theo ba cô kia đi chỗ khác chơi, còn để Lâm Uyên cho tôi! Anh một kéo bốn cũng không chơi hết!
Nhìn thấy loại nhị thế tổ đó, Trương Nhất Phàm cười đau khổ, nhưng vầng trán sát khí kia lại càng mạnh mẽ:
- Nói cho anh biết, sau này đừng có quấy rầy Lâm Uyên nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Trương Nhất Phàm dậm chân, Phương Thiếu gia liền sợ hãi, trong chốc lát không thể nắm rõ được lai lịch của Trương Nhất Phàm. Trong tình huống bình thường, không chắc 100% thì ai dám lên Lương Sơn? Người dám nói những lời đó nếu không phải người có chín phần thực lực thì cũng là tên đại ngốc.
Người thanh niên ở trước mắt, mặc dù hơn mình một chút, nhưng khí thế của anh ta khiến người khác phải sợ, đến như bố làm Cục trưởng ở nhà cũng không có được cái uy phong như thế.
Phương Thiếu gia không biết làm thế nào, do dự nhìn Trương Nhất Phàm:
- Thôi! Ngươi được đấy, chúng ta chờ xem.
Phương Thiếu gia đi lắc lư, lái xe kia từ dưới đất chui lên, đuổi theo Phương Thiếu gia. Trước khi đi, còn không quên uy hiếp một câu:
- Mày chết chắc rồi, dám nói như thế với Phương Thiếu gia của chúng tao.
Lâm Uyên ném hoa ở trong tay đi, nói với Trương Nhất Phàm:
- Chúng ta đi thôi, anh đừng chấp cái thằng điên đó.
- Đúng thế, cả ngày đến trường học cưa gái, rất nhiều cô gái đều bị hắn làm cho hư hỏng. Tên này, một năm ít nhất cũng thay hai mươi cô bạn gái, lái con xe BMW, giống như hoàng tử Bạch Mã vậy. Thực ra vẫn chỉ là con cóc được lột da.
Tô Thiện và Cù Tĩnh tức giận đùng đùng nói.
Bạch Khẩn cười, không ngừng đánh giá Trương Nhất Phàm, cân nhắc xem rốt cuộc hắn có thân phận gì.
Tô Thiện quay đầu lại nói:
- Vừa rồi anh thật oai phong, có điều cũng không phải sợ, coi như là anh đánh không nổi hắn, thì đã có Bạch Đại Hiệp của chúng ta, cô ấy đã học qua Karate.
- Bạch đại hiệp, em còn học cả Karate à?
Trương Nhất Phàm sắc mặt dịu xuống, không chờ được hỏi Bạch Khẩn một câu.
Bạch Khẩn cười khiêm tốn:
- Đừng nghe bạn ấy nói bậy, bạn ấy thích chém gió đấy.
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn của cô ấy, Trương Nhất Phàm tin ngay.
Gần 6h, khi năm người đi ra cổng trường, thu hút ánh mắt si tình oán trách các cô trên đường. Trên đường rất nhiều nam sinh đuổi theo nhìn. Có ý muốn lôi Trương Nhất Phàm ra để nghiên cứu. Xem xem rốt cuộc anh chàng này như thế nào? Mà có thể một lúc bắt hết được bốn cô gái xinh đẹp của học viện Giao Châu. Sao lại hoàng tráng đến thế kia chứ – một kéo bốn như vậy.
Kỳ thực Trương Nhất Phàm cũng rất bị oan, mời họ ăn một bữa ăn thì có gì? Bị người ta xem như quái vật ấy, cảm giác đó, phảng phất nhớ lại hồi sinh viên, trước đây khi họ ở trường, chẳng phải cũng như thế?
Bốn cô gái theo Trương Nhất Phàm ra cổng trường. Xe BMW của Phương Thiếu gia vẫn còn đậu ở đó. Tô Thiện không chịu được gọi nói:
- Ê, anh thật sự lái xe BMW đến à!
Cù Tĩnh mở to mắt:
- BMW đẹp quá, tôi thích.
Thế là hai người liền chạy về phía chiếc xe BMW.
Trương Nhất Phàm lắc đầu, có chút không nhịn được cười nói, Lâm Uyên bèn nói:
- Hai người họ là như thế, đừng để ý nữa.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm lôi ra chìa khóa chiếc xe Santana bình thường đến nỗi điều khiển từ xa cũng không có, hai người đồng thanh nói:
- Không phải chứ, anh lái con xe nát này đến đón bốn người đẹp chúng em ư?
Hai người có cảm giác bị lừa lên thuyền, ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Uyên, bắt đầu nghiêm hình hỏi cung:
- Các bạn lên giường chưa?
Lâm Uyên lắc đầu.
- Hai người hôn chưa?
Lâm Uyên lắc đầu.
- Hắn ta sờ bạn chưa?
Lâm Uyên vẫn lắc đầu.
- Thế hai người cầm tay nhau chưa
Lâm Uyên tiếp tục lắc đầu, hai người liền vỗ vào bộ ngực mới nhú xinh đẹp, thở ra hơi dài nhẹ nhõm:
- Trời ạ, dọa mình muốn chết, cứ tưởng là bạn bị lừa lên thuyền. Nói cho bạn biết Lâm Uyên, bạn xinh lắm. Dù gì cũng là một trong bốn hoa khôi xinh đẹp của học viên Giao Châu. Tuyển thế nào mà chẳng kiếm được anh chàng lái Mercedes Benz, đúng không? Đợi chúng ta ăn cơm xong, thì sẽ đá anh ta.
Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy ác cảm, lại nhìn thấy mấy người đang thì thầm gì đó, thế là liền gọi một tiếng:
- Lên xe không?
- Đương nhiên lên rồi!
Mấy cô gái đồng thanh trả lời, nhướn mày nháy mắt chui vào Santana, nhìn điệu bộ của họ, ngồi chiếc xe rác rưởi này, còn cảm thấy tủi thân.
Lâm Uyên ngồi ở ghế phụ, nhìn vẻ mặt cương nghị của Trương Nhất Phàm, tim đập liên hồi.
Xe mặc dù có cũ nhưng rất sạch sẽ, lúc mấy người lên xe, Phương Thiếu gia trong xe BMW đã lóe lên tia nhìn độc ác, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lái xe đi, gã bình thản theo sau.
Nhà hàng Hoa Thiên, là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất, cũng là đẳng cấp nhất, đắt nhất ở Giao Châu.
Cho dù giá cả ở đây đắt đến giật mình, nhưng khách đến rất đông, có lúc ăn cơm phải đặt bàn. Khi Trương Nhất Phàm đỗ xe ở trước cửa nhà hàng, phía sau ba cô gái lè lưỡi, Tô Thiện nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Chúng ta ăn cơm ở đây sao?
- Đúng rồi, xuống xe đi!
Trương Nhất Phàm thấy lạ nhìn cô ấy một cái. Phát hiện lưỡi của cô bé này dài ra mười mấy cm. Tô Thiện vẫn chưa yên tâm hỏi:
- Anh mang nhiều tiền thế cơ à?
Câu hỏi này khiến Trương Nhất Phàm khóc dở cười dở, chẳng lẽ trong mắt các cô ấy, mình giống như một kẻ nghèo?
Đúng lúc đó, Cù Tĩnh nhẹ nhàng kéo áo của Tô Thiện và Bạch Khẩn:
- Đợi khi thanh toán, chúng ta ăn xong rồi đi, đừng đi sau anh ta.
- Vì sao?
Tô Thiện không hiểu.
- Tớ sợ anh ta không có tiền, đến lúc đó bị người ta đánh cho một trận thì có phải thiệt không.
- Không lo, có Bạch Khẩn ở đây rồi, đi thôi!
Tô Thiện không sợ vỗ vỗ đùi của Bạch Khẩn. Ba người lúc này mới xuống xe.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Đạo Thiên Kiêu
Tây Lâu Nguyệt
Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt
https://isach.info/story.php?story=quan_dao_thien_kieu__tay_lau_nguyet