Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cận Thân Bảo Tiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 197: Ngược.
S
áng sớm ở Đại Học Thủy Mộc rất yên tĩnh, Những con đường nhỏ do đá vụn trải thành uốn lượn khúc chiết, trong không khí xen lẫn mùi thơm ngào ngạt cỏ vị ẩm ướt của hoa cỏ, có lẽ là những cây hoa quế trong sân trường đã nở đầy hoa rồi. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái muốn lười biếng.
Mùa xuân không đọc sách, mùa hè nắng chói chang muốn ngủ, mùa thu thì có nhiều muỗi, mùa đông thì sợ lạnh, sửa sang lại túi sách đợi sang năm. Đây là một vài lời vô vị do mấy tên sinh viên lười biếng nói ra, vào mùa thu và mùa đông ở Yến Kinh lạnh khiến người ta phải sợ hãi, con muỗi phỏng chừng cũng bị đông chết, nhưng thời tiết như vậy cũng quả thật không thích hợp đọc sách, càng thích hợp nằm trong phòng mà ngủ.
Cửa trường của Đại Học Thủy Mộc cũng như bất kỳ cái gì khác trải qua cả trăm ngàn năm của Hoa Hạ quốc đều giống nhau, có không ít cửa hàng lưu động vỉa hè bán một số đồ ăn hỗn độn và các thứ linh tinh khác. Từ lần trước khi xảy ra sự kiện sinh viên Đại Học Thủy Mộc bị ngộ độc tập thể, trường học cùng sở giáo dục và cục công an khu Kin Thủy đã tiến hành kiểm tra các quầy hàng.
Đương nhiên, có không ít người dựa vào việc sinh viên Đại Học Thủy Mộc chiếu cố sinh ý mà có thề nuôi sống gia đình mình, nên sẽ không có khả năng cứ như vậy mà buông tha cho thị trường rộng lớn phong phú này. Nhưng thật ra trong việc chọn nguyên liệu nấu nướng cũng đã chú ý rất nhiều, không dám loạn động tay chân nữa.
Từng đợt mùi thơm của hỗn hợp hành và đậu hoa bay tới, Diệp Thu dùng cái mũi hít sâu vài hơi, nghĩ thầm, “Khó trách không ít sinh viên tình nguyện chạy xa như thế để tới cửa trường ăn sớm một chút, cũng không muốn ăn ở trong phòng ăn của trường, chỉ nghe mùi vị kia, hai bên so với nhau quả thực kém khá xa. Có nên lo lắng về sau có hay không cũng ra đây để giải quyết vấn đề bữa sáng.
Đứng ở cửa trường học đợi chừng năm phút đồng hồ, khoai nướng vừa mới mua ở trên tay còn chưa có ăn xong, thì Tống gia tỷ muội đã lái chiếc Mercedes-Benz màu ngân bạch chạy với tốc độ cực nhanh tới đây. Xe dừng lại ở trước mặt Diệp Thu, Tống Ngụ Thư ngồi ở vị trí lái xe còn không có mở cửa xe, Tống Ngụ Ngôn đã từ hàng ghế sau lao ra.
Đi đến trước mặt Diệp Thu, nhìn trên nhìn dưới đánh giá hắn một phen, lạnh giọng nói: "Anh quả thực rất bình tĩnh nhỉ, xem ra ngày qua cuộc sống rất tốt phải không?"
"Tôi cũng rất mệt mỏi. Bất quá thể chất của tôi so với các cô tốt hơn nhiều, nên tốc độ khôi phục cũng mau hơn một ít." Diệp Thu sắc mặt bình tĩnh nói. Nhưng nội dung lời nói lại lập tức kích thích làm nổi lên cơn điên của Tống gia tỷ muội.
"Anh đúng là được tiện nghi mà còn khoe mẽ?" Tống Ngụ Thư hai tay khoanh trước bộ ngực đầy đặn của mình, nét mặt lạnh lùng nói.
"Không phải. Tôi chỉ là nói cho các cô biết tình hình thực tế mà thôi." Diệp Thu liếc mắt nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang kích động tới đỏ bừng của Tống Ngụ Ngôn một cái, nói: "Ai chiếm tiện nghi ai?"
Gáy Tống Ngụ Ngôn nóng lên, sau đó ánh mắt liền nhìn trên mặt đất tìm tới tìm lui. Hận không thể tìm được một cục gạch cục đá nào để đập chết cái tên vương bát đản này.
Tống Ngụ Thư lôi kéo em gái đang xúc động, nhìn Diệp Thu nói: "Anh không có một chút giác ngộ nào khi phạm sai lầm, chúng tôi tới đây lần này chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?"
Diệp Thu đưa khoai nướng vẫn đang ở trong bọc đang cầm trong tay nhìn Tống Ngụ Thư nói: "Sở dĩ tôi tình nguyện đợi ở đây là vì nhận được điện thoại của các cô. Đang chuẩn bị tinh thần để nhận được lời cám ơn của các cô. Chẳng qua rõ ràng là, các cô căn bản cũng không có ý tứ nói lời cảm ơn. Các cô chẳng lẽ thật không cảm thấy là tôi bị thua thiệt các cô rất nhiều sao?"
"Nếu như ngày hôm qua ở chung cư Lam Sắc không có một người nào, không có một nam nhân nào như đã nói, tôi nghĩ có lẽ hiện tại các cô đã không có cơ hội được đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi. Càng không có cơ hội vênh mặt lên nói những lời lạnh nhạt gây tổn thương tôi. Tôi đã hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, gia tộc các cô cùng Lâm gia đối đầu sống chết với nhau, dù sao chuyện này với tôi cũng chẳng có chút liên quan gì."
Khuôn mặt Diệp Thu mang vẻ khinh thường nói: "Còn có, các cô hình như là lẫn lộn đầu đuôi. Trước đó là do các cô ăn phải xuân dược sau đó tôi mới đi cứu các cô, chứ không phải vì tôi muốn có được thân thể của các cô mà cố ý hạ dược."
Diệp Thu nhìn vẻ mặt phẫn uất của Tống Ngụ Ngôn, nói: "Đối với cô, vốn có thể có một loại phương án trị liệu khác. Nhưng lúc đó là do cô ôm cổ của tôi làm cho tôi ham muốn cô. Nếu tôi không đồng ý thì cô bày ra tư thế sẽ cùng tôi liều mạng. Tôi căn bản là không có biện pháp để sử dụng loại phương án khác."
"Anh nói bậy. Tôi làm sao có thể hạ tiện như vậy?" Tống Ngụ Ngôn tức giận nước mắt tràn ra.
"Điều này không liên quan tới thấp hèn. Chính là tình dục. Nếu như lúc ấy tôi đem thần thái, cử chỉ của cô chụp lại, như vậy chắc sẽ càng tăng thêm sức thuyết phục đi?"
Diệp Thu lại hướng ánh mắt tới trên người của Tống Ngụ Thư, nói: "Về phần cô, điều này chỉ có thể coi là chúng ta lại một lần nữa quen thuộc thân thể của đối phương. Hậu quả sẽ không nghiêm trọng như thế chứ?"
Diệp Thu nói xong những lời này, cũng không có tâm tư lo lắng cho tâm tình của hai chị em sẽ như thế nào, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Đã tới giờ học. Tôi muốn đi về trước. Tôi nghĩ các cô sớm như vậy đã chạy tới hưng sư vấn tội. Chắc chắn là chưa ăn sáng phải không?"
Diệp Thu đưa tay vào trong túi bẻ một nửa củ khoai nướng nhét vào trong tay Tống Ngụ Thư, nói: "Mùi vị không tệ. Các cô có thể nếm thử một chút."
Hướng hai nàng vẫy tay, Diệp Thu hướng cửa trường học đi vào.
"Thật quá đáng. Quá đáng —— ta muốn giết người ——" Tống Ngụ Ngôn giật giật tóc la lớn. Nhìn thấy trong tay của chị còn cầm nửa củ khoai nướng, liền với tay đoạt lấy, nói: "Cho em, em muốn đập chết hắn."
"Ngụ Ngôn, không nên ——" Tống Ngụ Thư ngăn cản nói.
Tống Ngụ Ngôn không nghe lời khuyên bảo của chị, hung hăng cầm nửa củ khoai nướng trong tay hướng sau lưng của Diệp Thu ném mạnh.
Dường như phía sau lưng Diệp Thu có mắt, thân thể nghiêng một bên, củ khoai nướng liền bay sượt qua bên cạnh hắn. Bác gái mang dải băng màu đỏ trên tay áo phụ trách giữ gìn vệ sinh cửa trường học vừa hay nhìn thấy tình huống bên này, chân nhỏ nhanh nhẹn chạy tới, vừa lấy phiếu phạt vừa nói: "Cửa trường học không được ném loạn rác rưởi. Người vi phạm phạt năm đồng".
"Làm sao chị lại phạt? Tôi không nộp đấy!" Tống Ngụ Ngôn không nghĩ tới chỉ ném nửa củ khoai lang cũng sẽ bị người tìm tới cửa. Giận khí công tâm, cũng bất chấp thể diện. Nổi giận đùng đùng quát.
"Ai, cô… sao lại có người nói như thế hả? Nếu là nơi khác thì đã bị phạt mười đồng rồi, đây là quy định. Tôi đưa phiếu cho cô, chứ không phải không duyên cớ mà thu tiền của cô đâu? Nếu không tôi như thế nào còn có thể thu tiền của người khác?" Bác gái cũng nổi giận, chỉ vào Tống Ngụ Ngôn khiển trách. “Đại tỷ, thực xin lỗi. em của tôi tâm tình không tốt. Tiền này chúng tôi nộp." Tống Ngụ Thư mở cửa xe, lấy một trằm đồng từ trong túi xách đưa tới.
Bác gái nhận tiền đang muốn trả lại tiền lẻ, lại nhìn thấy hai chị em xinh đẹp đang chui vào trong xe, liền gọi: "Này, còn chưa có thối lại tiền lẻ đâu."
Tống Ngụ Thư cười lắc đầu, phanh một tiếng đem cửa xe đóng lại.
"Tức chết em. Chúng ta cứ như vậy mà quên đi sao? Bị sắc lang kia chiếm tiện nghi, lại còn bị hắn vũ nhục như vậy?" Tống Ngụ Ngôn hung hăng đóng cửa xe.
"Hôm nay chúng ta không nên tới." Tống Ngụ Thư lấy chai nước khoáng, mở nắp chai uống một ngụm nhỏ.
"Vì sao không đến? Màng trinh không còn, chạy tới mắng hắn vài câu không được sao?" (Sặc! Bó tay với cách nói chuyện của em này)
Tống Ngụ Thư cười lắc đầu: "Chẳng lẽ em không phát hiện sao? Hắn căn bản cũng không có một chút giác ngộ nào khi phạm sai lầm. Hơn nữa, hắn vẫn đem bản thân mình ở vị trí ban ơn cho người khác. Đối với người như vậy, nói mấy câu là có thể làm thương tổn hắn sao? Hoặc là nói, nói mấy câu là có thể bù lại đắp cho thương tổn của chúng ta sao?"
Lần này tới tìm Diệp Thu, là do yêu cầu mãnh liệt của Tống Ngụ Ngôn. Tống Ngụ Thư chẳng qua cũng vì em, sợ nàng vì xúc động mà làm ra chuyện gì. Nên đáp ứng với nàng cùng nhau lại đây, không nghĩ tới tự dưng lại bị Diệp Thu làm cho một phen nhục nhã.
"Thật hận không thể giết hắn cho rồi." Tống Ngụ Ngôn thở phì phì mắng. "Cái tên phế vật Hàn Ấu Lăng kia, bị người đánh gãy chân mà còn có mặt mũi ở lại Tô Hàng. Tên ngu xuẩn Liên Phong Duệ cả ngày chỉ biết ở Tô Hàng tác oai tác quái, bị người ta khi dễ về đến nhà cũng không thấy hắn phóng cái rắm đi ra? Cái gì mà Tô Hàng Tứ đại công tử? Tô Hàng tứ đại con rùa mới đúng."
Tâm tư của nữ nhân thật là cổ quái, chính mình không có thể động tới Diệp Thu, lại đem phần lửa giận này chuyển dời đến trên thân của những kẻ có thù oán với Diệp Thu là Hàn Ấu Lăng, Liên Phong Duệ. Ai làm cho bọn họ không tìm Diệp Thu trả thù?
"Làm sao em biết bọn họ không có chuẩn bị động thủ? Hàn Ấu Lăng bây giờ chỉ sợ là hận Diệp Thu thấu xương" Tống Ngụ Thư tựa người vào ghế ngồi nói. Cũng không biết mình ngày hôm qua rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng, cho tới bây giờ thân thể vẫn còn vô cùng mỏi mệt.
"Bọn họ sẽ động thủ? Em cũng muốn gia nhập." Tống Ngụ Ngôn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của nói.
"Không được. Chúng ta dù muốn trả thù. Nhưng cũng tuyệt đối không thể cùng bọn họ hợp cùng một chỗ. Điều này không phù hợp với ích lợi của chúng ta, cũng không phù hợp với lợi ích của gia tộc. Đi thôi, đi tìm Trầm Mặc Nùng. Nàng nói Lâm gia sẽ bồi thường thích đáng cho chúng ta—— Lâm gia? Rốt cuộc là người nào của Lâm gia?"
Tống Ngụ Thư khởi động xe, hướng chung cư Lam Sắc. Cách đó không xa một chiếc BMW cũng chậm rãi đi theo phía sau.
Diệp Thu đi tới phòng học, lại một lần đến muộn. Người dạy “Khảo cổ sử” là Lý lão sư mặc một bộ đồ màu đen vừa vặn với cơ thể, bên ngoài mặc áo khoác màu đen nhỏ hơi có chút bó sát người, càng làm nổi bật vòng eo của nàng, bộ ngực cũng càng thêm cao hơn. Dưới chân là một đôi giày da cao gót màu đen, không có đi tất. Cổ thon dài, buộc một chiếc khăn lụa màu hồng phấn. Trang phục lịch duyệt như vậy làm cho một số sinh viên luôn nhớ tới một ngôi sao điện ảnh và truyền hình nổi tiếng là nữ sĩ Tiểu Trạch trong bộ phim “Sư phụ cùng đệ tử tại phòng học”.
Đương nhiên, bộ phim này thật sự là không có bất cứ tính nghệ thuật nào, nhưng nội dung thì tương đương với nghệ thuật.
Lý Vận đang viết ở trên bảng đen, nhìn thấy Diệp Thu lại một lần nữa tới muộn, liền xoay người nói: "Em này, lần sau tốt nhất không nên đến muộn nữa".
Diệp Thu gật đầu, nói: "Lý lão sư, em đã cố hết sức. Nếu là người khác dạy, em cũng không sốt ruột chạy đến."
Lý Vận vẫn luôn cố giữ vững hình tượng của một giáo viên, nên cố gắng nén cười, nhưng lại nhìn thấy sinh viên phía dưới đang cười rộ lên, cũng nhịn không được bật ra tiếng cười.
ng0ctu231
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cận Thân Bảo Tiêu
Liễu Hạ Huy
Cận Thân Bảo Tiêu - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=can_than_bao_tieu__lieu_ha_huy