Chương 63: Quang Nguyên Tố Linh Lô Và Con Heo Nhỏ
ịch giả: Tinh Vặn
Ôm chặt Thải Nhi, Long Hạo Thần cắn chặt răng.
“Đều tại ta, không bảo vệ được cô, mới khiến nàng phải dùng Luân Hồi Linh Lô.”
Thải Nhi mỉm cười.
“Ngốc, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. Sau khi ngươi cùng Hạo Nguyệt dung hợp, khí thế thật kỳ quái, ngay cả Luân Hồi kiếm của ta cũng bị kích động. Xem ra ta tu luyện còn chưa đủ.”
Ôm siết Thải Nhi, Long Hạo Thần trầm giọng nói.
“Từ giờ trở đi, trước khi khứu giác của nàng hồi phục, ta không cho phép nàng tham gia trận chiến nào, chỉ có thể nghỉ ngơi tại đây.”
Thải Nhi sững sờ, bật thốt.
“Như vậy sao được? Ta muốn đi theo ngươi.”
Long Hạo Thần lắc đầu, gần như ngang ngược nói.
“Không được, chỉ có thể ở lại đây. Trên chiến trường ta không có năng lực bảo vệ cô, cũng không muốn để nàng gặp nguy hiểm nữa. Thải Nhi, chúng bên nhau lâu như vậy, cho tới giờ ta chưa cầu xin nàng cái gì. Nhưng lần này nàng phải đồng ý với ta, nhất định phải.”
Thải Nhi trầm mặc, đối với Long Hạo Thần đột nhiên kiên quyết nàng có chút không thích ứng. Nhưng nàng có thể cảm giác ra Long Hạo Thần tâm tình kích động, thân thể khẽ run.
“Thải Nhi, nàng biết không? Ta rất sợ mất đi cô. Ta hứa với cô, khi không có nàng bên cạnh, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình, nhất định sẽ bình an trở về không để nàng lo lắng.”
Thải Nhi ở trong ngực hắn nhẹ gật đầu.
“Tốt, ta nghe lời ngươi.”
Long Hạo Thần hết sức vui mừng.
“Cảm ơn cô, Thải Nhi.”
Thải Nhi tựa vào lồng ngực ấm áp, dịu dàng nói.
“Chỉ cần ngươi thời thời khắc khắc nhớ rõ, ta càng sợ mất đi ngươi. Trên đời này, ngươi là người duy nhất có thể cho ta ấm áp.”
Long Hạo Thần nhẹ hôn lên trán nàng. Hai người gần như cùng lúc nhắm mắt lại, vẻ mặt thoải mái, hai trái tim càng gần nhau hơn
Ôm chặt Thải Nhi, Long Hạo Thần cắn chặt răng.
“Đều tại ta, không bảo vệ được cô, mới khiến nàng phải dùng Luân Hồi Linh Lô.”
Thải Nhi mỉm cười.
“Ngốc, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. Sau khi ngươi cùng Hạo Nguyệt dung hợp, khí thế thật kỳ quái, ngay cả Luân Hồi kiếm của ta cũng bị kích động. Xem ra ta tu luyện còn chưa đủ.”
Ôm siết Thải Nhi, Long Hạo Thần trầm giọng nói.
“Từ giờ trở đi, trước khi khứu giác của nàng hồi phục, ta không cho phép nàng tham gia trận chiến nào, chỉ có thể nghỉ ngơi tại đây.”
Thải Nhi sững sờ, bật thốt.
“Như vậy sao được? Ta muốn đi theo ngươi.”
Long Hạo Thần lắc đầu, gần như ngang ngược nói.
“Không được, chỉ có thể ở lại đây. Trên chiến trường ta không có năng lực bảo vệ cô, cũng không muốn để nàng gặp nguy hiểm nữa. Thải Nhi, chúng bên nhau lâu như vậy, cho tới giờ ta chưa cầu xin nàng cái gì. Nhưng lần này nàng phải đồng ý với ta, nhất định phải.”
Thải Nhi trầm mặc, đối với Long Hạo Thần đột nhiên kiên quyết nàng có chút không thích ứng. Nhưng nàng có thể cảm giác ra Long Hạo Thần tâm tình kích động, thân thể khẽ run.
“Thải Nhi, nàng biết không? Ta rất sợ mất đi cô. Ta hứa với cô, khi không có nàng bên cạnh, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình, nhất định sẽ bình an trở về không để nàng lo lắng.”
Thải Nhi ở trong ngực hắn nhẹ gật đầu.
“Tốt, ta nghe lời ngươi.”
Long Hạo Thần hết sức vui mừng.
“Cảm ơn cô, Thải Nhi.”
Thải Nhi tựa vào lồng ngực ấm áp, dịu dàng nói.
“Chỉ cần ngươi thời thời khắc khắc nhớ rõ, ta càng sợ mất đi ngươi. Trên đời này, ngươi là người duy nhất có thể cho ta ấm áp.”
Long Hạo Thần nhẹ hôn lên trán nàng. Hai người gần như cùng lúc nhắm mắt lại, vẻ mặt thoải mái, hai trái tim càng gần nhau hơn
Lúc đám Long Hạo Thần trở về đã là giữa trưa, mọi người mệt mỏi không ăn cả cơm trưa. Khi sắc trời lần nữa biến đen, một tiếng hét đánh thức mọi người khỏi giấc mơ.
“A! A!! A!!! Vì cái gì, tại sao phải như vậy!!!!”
Tiếng hét thảm quanh quẩn trong phòng đánh thức mọi người.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Tư Mã Tiên nghiêng người bật dậy, bắt lấy pháp trượng đặt bên giường.
Bên kia Vương Nguyên Nguyên cũng bắn người lên, chỉ mặc áo mỏng đã nhảy xuống giường.
Thanh âm phát ra từ giường Trần Anh Nhi. Bởi vì nàng bắt chước Thải Nhi dùng màn vải vây quanh giường, nên mọi người ở bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong.
Mấy người còn lại đều tỉnh giấc. Vương Nguyên Nguyên là con gái, trước tiến lên vén màn vải nhìn vào trong. Chợt thấy, ngay cả nàng cũng ngây ngẩn.
Theo góc độ của mấy người khác thì không trông thấy cái gì. Long Hạo Thần lúc này cũng cùng Thải Nhi xuống giường, vài bước đã đi tới bên giường Vương Nguyên Nguyên. Nhưng trên giường là con gái, hắn không tiện vào bên trong xem, vội vàng hỏi Vương Nguyên Nguyên.
“Anh Nhi làm sao vậy?”
“Các người tự xem đi.” Vương Nguyên Nguyên nghiêng đầu.
Long Hạo Thần thấy rõ khóe miệng nàng co giật dường như muốn cười.
Vương Nguyên Nguyên tránh ra, mọi người đương nhiên thấy được tình huống bên trong. Chỉ thấy Trần Anh Nhi vẻ mặt khóc không ra nước mắt ngồi ở đó, trong ngực nàng có một con heo nhỏ đang cọ tới cọ lui.
Heo nhỏ toàn thân trắng bóc, da càng trong suốt như thịt trái vải, chiều cao chỉ khoảng một mét. Dưới làn da trắng mơ hồ lóe quang mang ngà.
“Anh Nhi, làm sao vậy? Đây là triệu hoán thú của cô?” Long Hạo Thần nghi hoặc hỏi. Trải qua mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, sắc mặt hắn đã tốt hơn trước. Tuy không thể chiến đấu nhưng không ảnh hưởng đi đường.
Trần Anh Nhi đột nhiên khóc, ngực ôm heo nhỏ nhào lên giường bật khóc, nước mắt giàn giụa. Nhìn dáng vẻ của nàng thống khổ nói không nên lời.
Lâm Hâm chạy tới nghi hoặc hỏi.
“Sao khóc thương tâm dữ vậy. Heo con này rất đáng yêu, buổi tối có muốn ăn heo sữa quay không?” Vừa nói ngón tay y bốc lên một ngọn lửa.
Cái đầu heo tròn quay từ bên hông Trần Anh Nhi chui ra, hung dữ trừng Lâm Hâm, hướng hắn phun khí.
*Phụp* Hỏa diễm trên tay Lâm Hâm cứ như vậy tắt.
“A, con heo nhỏ này thú vị nha! Anh Nhi, cái này chắc không phải là triệu hoán thú bổn mạng của nàng chứ?” Lâm Hâm cười lên.
Y cười càng khiến Trần Anh Nhi khóc lớn tiếng.
Lần này Lâm Hâm cười không được nữa, sắc mặt mấy người khác cũng biến đổi.
Vương Nguyên Nguyên chần chờ nói.
“Anh Nhi, cái này, chắc sẽ không thật là…”
Trần Anh Nhi mạnh bật người dậy, nước mắt giàn giụa nhìn mọi người.
“Ta, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Lúc chặn xe vận lương, ta phát động Sinh Linh Môn đã triệu hoán ra con heo này. Lúc đó các người đang đại chiến Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma, ta thấy nó không có sức chiến đấu nên ôm nó. Sau khi chấm dứt chiến đấu, ta thấy nó rất đáng yêu nên mang về. Lúc đó trạng thái của các người không được tốt nên không để ý thấy.”
“Ta vốn định con heo này đáng yêu vậy, sẽ chơi một lát rồi nó sẽ bởi vì chấm dứt ma pháp mà biến mất. Ta dùng Sinh Linh Môn triệu hoán ra thú chỉ có thể duy trì liên tục sáu tiếng đồng hồ mà thôi. Nhưng, nhưng đã hơn tám tiếng rồi nó còn chưa biến mất. Ta tỉnh dậy thấy nó còn ở đó, sợ quá vội kiểm tra linh hồn khế ước. Ta, ta lại…”
Nghe nàng nói tới đây mọi người đều hiểu.
Trần Anh Nhi đã vì lý do nào đó mà cùng con heo trắng nhỏ vô hại này ký kết linh hồn khế ước, trở thành triệu hoán thú bổn mạng của cô.
Trần Anh Nhi nhìn trước mặt heo trắng nhỏ bộ dáng mềm mại, nhịn không được lại khóc òa.
Đối với triệu hoán sư, bổn mạng triệu hoán thú tuyệt đối trọng yếu nhất. Bởi vì bổn mạng triệu hoán thú sẽ theo triệu hoán sư phát triển mà trưởng thành. Bổn mạng triệu hoán thú bẩm sinh càng mạnh, sau này phát triển thực lực càng cường.
Triệu hoán sư cấp thấp dựa vào chính là các loại triệu hoán. Còn chân chính cường giả triệu hoán sư thì dựa vào bổn mạng triệu hoán thú. Một bổn mạng triệu hoán thú cường đại thậm chí vượt bậc hơn cả triệu hoán sư. Triệu hoán sư đến cửu giai rồi sẽ có được triệu hoán thú mạnh đến cấp mười. Đối mặt mấy chức nghiệp cường giả cửu giai khác đều không thua kém.
Trần Anh Nhi ở phương diện triệu hoán thiên phú tuy khác với triệu hoán sư bình thường, nhưng bổn mạng triệu hoán thú thì không khác biệt. Giờ khắc này nàng lại có một con heo nhỏ làm bổn mạng triệu hoán thú, sao nàng chịu đựng được! Càng quan trọng là, nàng lập tức nhớ tới Quang Diệu Độc Giác Thú của Dương Văn Chiêu.
Trần Anh Nhi thật hối hạn. Vì sao lần trước không nghe lời Hiệp Giả Thánh Nguyệt, thu nhận Tà Nhãn Lĩnh Chủ cho rồi. Tuy nó không đẹp lắm nhưng thực lực cường đại! Bây giờ mình phóng ra con heo nhỏ, từ nay về sau còn có thể phát huy tác dụng gì trong đội? Vốn ở trên chiến trường nàng đã đủ vướng víu, cứ như vậy sẽ bị đoàn đội tẩy chay.
“Đừng khóc, khóc có ích gì.” Âm thanh lạnh băng đột nhiên vang lên, tựa như nước lạnh hất vào mặt, khiến Trần Anh Nhi từ tận linh hồn rùng mình.
Mọi người kinh ngạc ngoái đầu nhìn, người lên tiếng là Thải Nhi.
Từ khi trở thành đội viên Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ, Thải Nhi không nói lời nào, hầu như toàn do Long Hạo Thần thay thế trao đổi với người khác, nàng chỉ lặng lẽ đi theo. Nhưng lực uy hiếp của nàng trong đội mạnh đến mức không ai dám nhìn thẳng. Trước khi Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt dung hợp hóa thân thành Huy Diệu kỵ sĩ, nàng hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất trong đội, tay công kích thứ nhất.
“Xem sự vật không thể chỉ dùng ánh mắt mà cả lòng mình. Không nên bị bề ngoài che đi đôi mắt. Một con heo bình thường có thể chủ động cùng nàng ký kết linh hồn khế ước, lại không khiến triệu hoán sư như nàng phát giác?”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa