Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 199: Lời Thề (6)
T
hường Ninh đáp:
-Địch Thanh vốn 1à diều hâu thì nên có chỗ cho hắn sải cánh. Địch Thanh là nhân kiệt, cũng không cần dựa vào thân phận Hoàng thân, Thường Ninh cũng không mong muốn điều gì, chỉ mong Địch Thanh một mảnh si tình cuối cùng có thể gửi gắm. Không có ai sai cả, nếu thực sự sai thì chỉ sai ở chỗ, Thường Ninh đã gặp đúng người nhưng không đúng dịp.
Nói xong câu này, trong mắt nàng có chút buồn bã, nàng lại hành một lễ rồi nói:
-Thường Ninh về phòng đây. Thánh thượng, Thường Ninh xin cáo lui.
Thường Ninh duyên dáng rời khỏi đế cung, chỉ còn tiếng ngọc bội leng keng quanh quẩn trong gió, như nỗi lòng của người con gái.
Địch Thanh rời cung, trong lòng cũng thấy áy náy. Hắn biết cự tuyệt một người con gái như vậy, thực sự rất khiến cho người ta mất thể diện, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lúc cần dừng nếu không dừng thì ngược lại sẽ phải chịu kỳ loạn. Hắn thà để cho Thường Ninh hận hắn chứ không muốn có chút vướng mắc nào với nàng.
Lơ mơ đi trên đường, không biết đi bao lâu, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa phảng phất tới, dòng người ồn ào, bất chợt hắn mới phát hiện ra thì ra không do lơ đãng, hắn đã tới trước chùa Đại Tướng Quốc.
Mấy ngày nay hắn cũng không tới chùa Đại tướng quốc, đây vốn là nơi mà hắn và Vũ Thường lần đầu tiên gặp nhau. Hắn không có nhu cầu lui tới nữa, vì chuyện cũ đã khắc sâu trong trí não hắn.
Tâm trí bấn loạn, lơ đãng mà hắn tới nơi đây, nhìn chùa Đại tướng quốc huy hoàng, sáng chói, nhưng trong đầu hắn không có ý định vào trong, bỗng trong lòng nghĩ: “Khi đó, nếu như mình không vào trong chùa Đại tướng quốc thì sẽ không gặp được Vũ Thường. Nếu như mình không gặp Vũ Thường, tuy suốt đời cơ cực thì trong lòng cũng không oán hận. Dù sao.. Vũ Thường cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
Không thể gạt bỏ cái suy nghĩ này trong đầu hắn, khiến hắn luôn thấy đau đớn trong lòng. Hắn tuy biết Dương Vũ Thường sẽ không hối hận, nhưng sự thủy chung của hắn khó mà mất được.
Lững thững đi qua, vô tình đến trước một lán hoa, trước lán có một cụ già, thấy Địch Thanh thì chào nói:
-Quan khách, ngài chẳng phải là Địch tiểu ca sao?
Địch Thanh ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cụ già mặt đầy nếp nhăn, đã nhớ ra người này họ Cao, gật đầu đáp:
-Cao lão trượng, người vẫn bán hoa sao?
Bỗng dưng nhớ lại, lúc trước hắn đã gặp Vũ Thường lần thứ hai ở đây, khi đó đã ngây thơ tặng Vũ Thường một giỏ hoa, tên loài hoa đó là Phượng Cầu Hoàng.
Phố xá kẻ đến người đi, đã cuối xuân, trăm hoa khoe sắc, Địch Thanh ngơ ngác đứng nhìn đám hoa Phượng Cầu Hoàng phía không xa.
Hoa đẹp, nhưng người thì không còn nữa, phố xá nhộn nhịp nhưng lòng thì ở quan ải.
Không biết từ đâu vang lên tiếng đàn trầm tĩnh, khua những đám hoa còn lại bay phấp phới, hoa thương tiếc rơi đầy vai, đầu Địch Thanh, thổi qua những đầu ngón tay đang run rẩy của Địch Thanh.
Hắn chậm rãi bước qua, nhìn đám hoa Phượng Cầu Hoàng thật lâu. Cụ già Cao đến bên hỏi:
-Địch tiểu ca, nếu ngươi thích thì hãy lấy đi.
Cụ già Cao vẫn nhớ rõ ân tình của Địch Thanh ngày trước, nhưng lại không biết chuyện cũ năm đó.
Địch Thanh cười cay đắng, chỉ lắc lắc đầu, quay người bước đi thì nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trong sáng.
Giống như năm đó.
Mấy năm nhìn lại, vẫn tương tư sớm tối.
Trong lòng Địch Thanh rên lên một tiếng, mơ hồ kêu lên: “Vũ Thường…”. Hắn loạng choạng, chỉ tưởng là mộng ảo, nhưng sau khi tinh thần hồi phục lại, sự tiêu điều càng tăng lên, ánh mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, ngạc nhiên nói;
-Phi Tuyết, sao lại là cô?
Người nhìn Địch Thanh đó chính là Phi Tuyết.
Địch Thanh chưa từng nghĩ rằng Phi Tuyết lại tới tận Biện Kinh, hắn còn lầm tưởng Phi Tuyết là Vũ Thường.
Đây vốn là chuyện rất kỳ lạ. Phi Tuyết và Vũ Thường là hai loại người hoàn toàn khác nhau, nhưng Địch Thanh mỗi lần thấy Phi Tuyết thì đều chú ý đến đôi mắt mà bỏ qua nhan sắc của cô.
Phi Tuyết lặng lẽ nhìn Địch Thanh, rồi cũng lặng lẽ hỏi:
-Tại sao không phải là ta?
Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh trước sau như một, khó mà thăm dò được sự cổ quái bên trong con người cô.
Địch Thanh nhất thời không thể trả lời, tuy có rất nhiều nghi hoặc nhưng cảm thấy không cần phải hỏi. Vì sao Phi Tuyết tới Biện Kinh, vì sao tới đây, vì sao luôn có vẻ hứng thú đối với hắn?
Chỉ là có hứng thứ, không phải là có tình ý. Địch Thanh hiểu rất rõ ràng điều này.
Trầm ngâm nhìn Phi Tuyết hồi lâu, Địch Thanh mới trả lời:
-Biện Kinh thực ra cũng không tệ.
Mỗi lần gặp Phi Tuyết hắn đều có những ấn tượng khác nhau. Ban đầu hắn bị Phi Tuyết hỏi tên, cảm giác gan nàng to một cách thần kỳ. Sau này tuy biết Phi Tuyết chẳng qua chỉ là tôn nữ của một nguời thợ rèn tầm thường, nhưng cảm giác người con gái này có tinh thần, mưu kế thật phi thuờng. Lần này gặp lại Phi Tuyết, lại thấy trong mắt nàng vẻ như hiểu rất rõ trò đời.
Người con gái này có suy nghĩ khác hoàn toàn khác so với tuổi đời của nàng.
Ánh mắt Phi Tuyết cuối cùng cũng nhìn đi nơi khác, nhìn vào đám người đang nhốn nhao, nói:
-Biện Kinh dường như không tệ, nhưng ta không thích, sự tốt xấu của một nơi không thể dựa vào sự phồn hoa của nơi đó, không thể dựa vào nới đó có nhiều hay ít hoa, không dựa vào nới đó có nhiều hay ít người, chỉ dựa vào tấm lòng ngươi.
“ Chỉ dựa vào tấm lòng ngươi”? Địch Thanh lẩm bẩm nhắc lại, trong lòng lại thấy đau buồn.
Những điều Phi Tuyết nói không sai, nơi có Vũ Thường thì đâu đâu cũng đều là tiên cảnh, không có Vũ Thường thì Biện Kinh và Tây Bắc có khác gì nhau?
-Rất nhiều thứ mà người khác cảm thấy rằng rất tốt, rất tốt, nhưng nếu trong lòng ngươi không thích thì là không tốt.
Ánh mắt Phi Tuyết trong suốt, đột nhiên hỏi lại:
-Mặt nạ mà ta tặng ngươi, ngươi có thích không?
Một hồi sau Địch Thanh mới đáp:
-Thích.
Phi Tuyết cười cười:
-Có thể tưởng tượng tất có rất nhiều người không thích, thậm chí là sẽ sợ, sẽ ghét.
Điều nàng nói có hàm ý sâu xa.
Địch Thanh nhíu mày, hồi lâu mới nói:
-Ta nhớ cô muốn ta giúp cô làm một việc, giờ cô sẽ nói với ta chứ?
Ánh mắt trong veo như nước mùa thu của nàng nhìn lại, sau một hồi, ánh mắt có phần nuối tiếc nói:
-Nói rồi ngươi cũng sẽ không đồng ý. Bây giờ ngươi ngay cả Biện Kinh cũng không thể rời đi được, sao có thể cùng ta đi đến nơi thiên sơn vạn thủy?
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Phi Tuyết biết hắn tạm thời không thể rời Biện Kinh. Người con gái này, chẳng lẽ thật sự có trực giác khiến người ta kinh ngạc vậy sao? Phi Tuyết muốn đưa hắn đi đâu?
Thiên sơn vạn thủy? Đó là đi đâu?
Địch Thanh đang vô cùng kinh ngạc, Phi Tuyết lại nhìn đi nơi khác về hướng hoa Phượng Cầu Hoàng, lẩm bẩm nói:
-Hoa năm nay đẹp như hoa năm trước, người năm ngoái đến năm nay đã già, đã biết người già không giống hoa, tiếc cho những đám hoa rơi. Đời người là một chuỗi khổ, thật không giống như hoa nở hoa tàn.
Địch Thanh không biết ý tứ trong câu nói của Phi Tuyết, càng không hiểu vì sao nàng như còn trẻ mà lại đa cảm như vậy. Vừa định rời đi, cụ già Cao đứng bên đột nhiên nói:
-Đúng rồi, Địch tiểu ca, ngươi cầm lấy một giỏ hoa đi, không phải lần trước ngươi cũng tặng cô gái đó một giỏ hoa sao? Cô ấy rất thích hoa này.
Địch Thanh thấy ngực đập thình thịch, giọng có chút run run:
-Vì sao lão biết cô ấy thích hoa này?
Ông cụ Cao cười nói:
-Đương nhiên là ta biết, từ sau khi ngươi tặng hoa cho cô ấy, mấy ngày đó ngày nào cô ấy cũng tới đây, hỏi tên của Địch tiểu ca, hỏi khi nào ngươi sẽ đến, và có đến nữa hay không? Thì sao mà lão không biết được chuyện này? Liên tiếp nhiều ngày cô ấy luôn đi bộ tới đây. Địch tiểu ca, có phải cô ấy đang chờ ngươi không? Ta thấy chắc là cô ấy đang chờ ngươi. Đó là một người con gái tốt, ngươi không nên bỏ qua. Có một lần cô ấy còn tự minh giúp ta bắt sâu cho hoa. Kinh nghiệm chăm sóc hoa của cô ấy không hề thua kẽm lão đâu.
Địch Thanh trong lòng run rẩy, nhớ lại Tiểu Nguyệt từng nói: “Tiểu thư rất yêu thích loài hoa này, chăm sóc rất tốt, cô ấy không cho tôi chăm sóc hoa. Mấy ngày nay cô ấy lại không chăm sóc hoa nữa, chúng tôi đều chờ cô ấy, hoa cũng chờ cô ấy…”
Trong lòng chua xót, Địch Thanh cúi đầu không nói gì, hai giọt nước làm ướt đẫm hàng mi. Gió xuân không hiểu dính đầy tay áo. Hắn chỉ tặng cho Dương Vũ Thường một giỏ hoa, nhưng Dương Vũ Thường đã tặng lại hắn cả một mùa xuân.
Thì ra Vũ Thường vẫn luôn đứng trước mai trong đêm tuyết trông ngóng, thảo nào Vũ Thường gọi hắn là đại ca “Ngốc”.
Hắn thực sự quá ngốc, quá ngốc, bởi vì cho đến tận hôm nay, nếu người ngoài không nói thì vẫn còn bao nhiêu chuyện hắn không biết gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu