Chương 62: Nhập Thể! Huyết Khế Dung Hợp! (3)
ịch giả: Tinh Vặn
Bởi vì Long Hạo Thần còn đang hôn mê, phó đoàn trưởng Thải Nhi thay hắn lĩnh công huân tương ứng Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ.
Cao Anh Kiệt đi theo đám người Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ quay trở về doanh trại. Thải Nhi cẩn thận đặt Long Hạo Thần nằm trên giường, chân mày cau lại vì lo lắng.
“Lĩnh đội, này không công bình. Đoàn chúng ta cống hiến nhiều, vì sao đạt được công huân bằng họ chứ?” Đầu trọc mục sư Tư Mã Tiên kéo Hạo Nguyệt đi vào doanh trại, một bước đóng cửa xong nhịn không được cáu kỉnh nói với Cao Anh Kiệt.
Đúng thật, Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ đã gặm khúc xương cứng nhất, xử lý bốn con Bích Lục Song Đao Ma, sáu Ma Nhãn Thuật Sĩ tám mắt, thậm chí còn có một Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma thất giai. Có thể nói nhóm Long Hạo Thần gánh vác một nửa áp lực nhiệm vụ lần này. Cũng vì vậy Long Hạo Thần và Thải Nhi còn cùng nhau hôn mê. Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ có công lớn nhất.
Cao Anh Kiệt tức giận liếc gã, nói.
“Tốt! Vậy bây giờ ta đi khoe thành tích của các người. Lâm Hâm, lấy thi thể cậu thu được ra đây, còn có cái hộp đó.”
“A…” Lâm Hâm gãi đầu nói. “Lĩnh đội, ta không nói cái gì à nha!”
Tư Mã Tiên nghi hoặc nhìn Cao Anh Kiệt và Lâm Hâm.
Cao Anh Kiệt bực bội nói.
“Nhìn cái gì? Lúc trước đào móc, chẳng lẽ cậu không thấy Lâm Hâm đều thu thập hết thi thể các ma tộc có giá trị? Và cả cái hộp con Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma bảo hộ. Tuy ta không biết trong hộp có cái gì, nhưng có thể khiến Mã Khả Tây Á Tư tộc Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma bảo vệ, chắc chắn giá trị không tệ. Không tính mấy cái này, các người có biết đã săn bắt mấy ma thú này công huân nhiều ít không? Còn muốn khoe thành tích? Khoe thích tích thì cứ khoe đi, nhưng phải cống hiến chiến lợi phẩm ra. Đây là quy định của quân đội, các người chịu không?”
“Ta đã định mở một con mắt, nhắm một con mắt. Đích thực các người ra sức nhiều, nhưng cũng đã có được thi thể ma tộc giá trị không ít. Bốn con Bích Lục Song Đao Ma, mỗi con là mười điểm công huân, đây không tính cái gì. Về giá trị của Ma Nhãn Thuật Sĩ tám mắt, trước không nói phần thi thể, chỉ tính công huân thôi mỗi người đã có hơn ba mươi. Long Hạo Thần và Thải Nhi đánh chết Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma trả cái giá không nhỏ, nhưng đồng dạng ma tộc thất giai này cho các người không huân khá nhiều. Chỉ sợ lúc trước các người thu thập được công huân thêm vào đều không bằng một con Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma. Đây chính là một ngàn điểm công huân, chắc hẳn đã ở trong lệnh bài của đoàn trưởng các người.”
Nghe Cao Anh Kiệt nói lời này, mọi người hai mặt nhìn nhau hít ngụm khí lạnh.
Cao Anh Kiệt mỉm cười.
“Ta còn chưa nói xong. Lâm Hâm lấy thi thể Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma tuy đã nát, nhưng hắn nhặt được một khối ma tinh khi trở lại tổng bộ Liệp ma Đoàn thánh minh, có thể lấy được một ngàn công huân. Thế nào, hiện tại các người còn định đi khoe thành tích không hả?”
Tư Mã Tiên lắc lư cái đầu trọc, tựa như ngọn đèn trước gió.
“Không cần, không cần, là mắt ta thiển cận. Lĩnh đội, ngài ngươi minh!”
Cao Anh Kiệt hừ một tiếng, nói.
“Khỏi nịnh. Ta nói cho các người biết, không cho các người thỉnh công là vì tốt cho các người thôi. Biểu hiện của Long Hạo Thần và Thải Nhi mọi người đều xem trong mắt. nếu như lại nói ra hành động của các người, có nghĩ tới chín Liệp ma Đoàn khác sẽ thấy thế nào không? Đừng quên, hiện tại các người đang thi đấu đoàn đội, chẳng lẽ muốn bị các đoàn khác chỉa mũi nhọn hả? Nếu thật là như vậy, bọn họ cùng chung mối thù, tương lai hơn hai tháng trong Khu Ma quan các người làm sao sống đây? Dù thực lực đoàn đội các người mạnh tới đâu, hôm nay chấp hành nhiệm vụ tập thể nếu không có đội khác phối hợp, có thể nuốt miếng thịt béo đó sao? Không đến lúc quyết định thắng bại đoàn đội cuối cùng, nên ít gây chú ý mới tốt. Lâm Hâm, cái hộp kia lát nữa cứ đưa cho Long Hạo Thần. Không cần cho ta xem, ta cái gì cũng không biết, cái gì đều không nhìn thấy.”
“Vâng! Lĩnh đội ngươi minh!” Lâm Hâm vẻ mặt tươi cười hướng Cao Anh Kiệt hành lễ ma pháp sư.
“Được rồi, các người cũng vất vả, nghỉ ngơi đi. Nếu thân thể Long Hạo Thần và Thải Nhi có gì không tốt thì phải báo cáo ta ngay. Ta đi trước.”
Mọi người ngầm hiểu cười gian, ngoài Thải Nhi ra đều đồng loạt cao giọng nói.
“Đưa tiễn lĩnh đội!”
“Đợi chút.”
Đang lúc Cao Anh Kiệt định đi thì đột nhiên vang lên thanh âm yếu ớt.
Thải Nhi ở bên người Long Hạo Thần thân thể chợt run lên, vội vàng nắm chặt Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, con ngươi vàng kim ảm đạm quang mang, mơ hồ có thấy trong mắt trái lưu lại một chút tia sáng tím.
“Thải Nhi, đỡ ta dậy.” Long Hạo Thần suy yếu nói.
Thải Nhi khẽ kéo tay hắn, nâng eo lên giúp hắn chậm rãi ngồi thẳng người.
Ánh mắt mọi người cùng rơi vào người Long Hạo Thần.
Cao Anh Kiệt nói.
“Hạo Thần, sao không nghỉ ngơi thêm?”
Long Hạo Thần lắc đầu nói.
“Lĩnh đội, ta không có việc gì. Lâm Hâm, đưa cái hộp cho lĩnh đội.”
“A?” Lâm Hâm ngây ngốc, khó thể tin nhìn Long Hạo Thần. “Đoàn trưởng, đây là chiến lợi phẩm của chúng ta!”
Long Hạo Thần lắc đầu nói.
“Không, đây là chiến lợi phẩm của mọi người. nếu ma tộc đã phái nhiều cường giả bảo vệ, không chừng trong hộp có bí mật liên quan đến việcma tộc tấn công Khu Ma quan. Chúng ta không thể vì tư lợi mà ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc. Hơn nữa trận chiến phá hủy đội vận lương, là mười Liệp ma Đoàn cùng hành động. Không sai, hiện tại họ là đối thủ cạnh tranh với chúng ta. Nhưng mọi người đừng quên, họ cũng là đồng chí. Kẻ địch chung của chúng ta chính là ma tộc. Cái hộp nhất định rất quan trọng, chúng ta không thể giữ lại. Nếu không sau này có lẽ sẽ bị người trách móc.”
Nghe Long Hạo Thần nói vậy, Lâm Hâm trong mắt rõ ràng không đồng ý, cùng suy nghĩ với y còn có Hàn Vũ và Trần Anh Nhi.
Trần Anh Nhi lẩm bẩm.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ, chẳng phải chỉ là một cái hộp nhỏ.”
Long Hạo Thần sắc mặt hơi trầm xuống.
“Tuy chỉ là một hộp nhỏ, nhưng nếu chúng ta tự tiện giữ nó, sau này khi lại cùng Liệp ma Đoàn chấp hành nhiệm vụ, gặp phải thứ tốt cũng sẽ độc chiếm sao? Ta thỉnh cầu mọi người ủng hộ ta lần này. Ta nguyện ý đem tất cả công huân có được hôm nay toàn bộ chia cho mọi người. Là phần của ta sau khi đã chia xong công huân.”
“Nghe Long Hạo Thần đi. Lâm Hâm, đưa hộp cho lĩnh đội.” Vương Nguyên Nguyên mở miệng, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ kiêu ngạo. “Cho dù trong hộp có bảo bối giống linh lô thì sao chứ? Chẳng lẽ bằng năng lực Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ chúng ta, sau này không được đến ư?”
Long Hạo Thần và Vương Nguyên Nguyên đều nói như vậy, mấy người khác cũng không tiện phản đối. Có thể đánh chết Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma gần như là công lao của Long Hạo Thần và Thải Nhi. Hai người vì thế mà trả cái giá lớn. Long Hạo Thần lại là người các đội viên khâm phục.
Lâm Hâm có chút bất đắc dĩ lấy ra cái hộp nhét vào tay Cao Anh Kiệt.
“Đoàn trưởng, đừng nói cái gì chia công huân. Cậu là đoàn trưởng của chúng ta, quyết định của cậu là ý của mọi người. Ta nghe cậu là được chứ gì.”
Tư Mã Tiên cũng gật đầu.
“Không sai, cậu là đoàn trưởng, cậu định đoạt. Chúng ta tin tưởng cậu làm đúng.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Long Hạo Thần hiện ý cười.
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng ta. Lĩnh đội, phiền ngài đưa hộp cho quân đội Khu Ma quan. Cứ nói lúc ta chém giết ma tộc thì có được. Còn về việc chúng ta lấy về thi thể thì không cần trình báo. Dù sao lần này chúng ta tiêu hao khá lớn, Lâm Hâm cần tài liệu chế tác đan dược.” Hắn không phải người bảo thủ. Cái hộp có khả năng liên quan đến an nguy của Khu Ma quan, hắn phải giao ra. Nhưng thi thể ma tộc không trọng yếu, là mọi người liều mạng chém giết mới có, đương nhiên không cần công khai.
Cao Anh Kiệt sâu lắng nhìn Long Hạo Thần, lần đầu tiên sinh ra cảm giác khâm phục người thanh niên này. Gã hướng hắn gật đầu, nói.
“Cậu là đoàn trưởng tốt.”
Tiếp đó gã cầm cái hộp Lâm Hâm đưa, xoay người rời đi.
Thấy Cao Anh Kiệt rời đi, Long Hạo Thần mỉm cười nói.
“Ta trước nghỉ ngơi một lúc, chờ khi ta hồi phục chút ít sẽ chia công huân cho mọi người.”
Tư Mã Tiên ngồi trên giường nói.
“Mệt chết mất. Lâm Hâm, Bạo Linh Đan của ngươi uy lực mạnh thật, nhưng tác dụng thật khó chịu, hiện tại ta đều cảm thấy toàn thân bủn rủn.”
Lâm Hâm cười khổ nói.
“Chẳng lẽ ta không có ăn sao? Không còn cách nào, ráng chịu đi. Qua hai mươi bốn tiếng là tốt rồi. Chắc trong hai mươi bốn tiếng không phải chấp hành nhiệm vụ gì đâu. Lúc này muốn tu luyện cũng vô dụng, ngủ, ngủ.”
Long Hạo Thần kéo tay Thải Nhi trở lại nhà nhỏ của mình. Nắm tay Thải Nhi, lúc này sắc mặt tái nhợt của hắn hiện vẻ khẩn trương. Luân Hồi Linh Lô, tác dụng phụ…
Thải Nhi đương nhiên biết suy nghĩ của hắn, nhỏ giọng nói.
“Yên tâm đi, ta không sao. Tuy lúc đó ta sử dụng Luân Hồi Linh Lô, nhưng chỉ là mượn kiếm ý của Luân Hồi kiếm, không dùng bản thể. Bởi vì khi đó uy lực Quang Vũ Phù Dung Thứ của ngươi đã đủ rồi. Chỉ là khi ngươi và Hạo Nguyệt dung hợp, phóng ra khí thế ảnh hưởng Luân Hồi Linh Lô của ta. Lần này coi như may mắn, ta chỉ mất khứu giác, không ngửi được mùi hương của ngươi. Bởi vì không sử dụng bản thể Luân Hồi kiếm nên tiêu hao không lớn. Khoảng nửa tháng là khôi phục được khứu giác.”
Thải Nhi nói nhẹ nhàng nhưng Long Hạo Thần nhìn nàng không ngừng khép mở môi hồng, trong lòng quặn đau. Nàng mất đi không chỉ là vị giác, còn có dùng mũi hô hấp, Đây là thống khổ cỡ nào! Huống chi mất đi khứu giác, đối với Thải Nhi dựa vào nó và cảm giác phán đoán thế giới, có thể nói càng thêm gian nan. Tuy với nàng khứu giác không quan trọng, nhưng nếu mất đi cái khác thì sao? Nếu nàng mất thính giác? Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, đó là loại thống khổ bao nhiêu.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa