Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 197: Sẵn Sàng Tử Vì Đạo
G
iây phút đầu tiên tỉnh lại, hắn cảm thấy cả người bị trói chặt, hơn nữa còn thiếu một thứ vẫn mang bên mình, ngay cả lúc tắm gội cũng chưa từng tháo xuống.
Giá trị của thứ đó chỉ có Sở Ngọc biết, mà bây giờ không còn trên tay, trong khi hắn lại bị nàng bắt trói, tất nhiên là nàng đã lấy chiếc vòng rồi!
Sau khi tỉnh táo hẳn, chỉ hơi suy nghĩ một chút, Thiên Như Kính có thể hiểu ra tình hình.
Sau đó, hắn cảm thấy nhói buốt trong lòng. Thứ mà Sở Ngọc muốn ở hắn là chiếc vòng tay. Nói một cách khác, toàn bộ giá trị của hắn với nàng chỉ nằm ở thần vật.
Sở Ngọc nhíu mày, hơi kinh ngạc trước ngữ khí kiên định của Thiên Như Kính: “Ta còn chưa nói muốn cái gì, sao ngươi đã một mực chắc chắn là không đồng ý?”
Thiên Như Kính lẳng lặng nhìn nàng: “Còn có thể là gì? Chẳng phải nàng tới vì Dung Chỉ sao?”
Trái tim như có một vật nhọn đâm vào đau đớn, nhưng vẻ mặt Thiên Như Kính vẫn lãnh đạm dửng dưng, hắn nói từ tốn nhưng kiên quyết: “Thần vật trói buộc Dung Chỉ, khiến hắn không thể làm những việc theo ý muốn, chắc điều này nàng cũng biết. Nhưng có lẽ các người không biết, thần vật tuy trói buộc hắn nhưng cũng bảo toàn tính mạng cho hắn. Nếu thần vật rời khỏi cơ thể ta, sẽ tạo thành vết thương chí mạng cho Dung Chỉ. Có lẽ bây giờ hắn đang hấp hối, nàng nói xem có phải hay không?”
Giọng nói Thiên Như Kính trong trẻo, vô tình như dòng nước có thể nhìn thấy đáy: “Nàng tưởng vì hắn, nhưng thực ra là làm hại hắn. Bây giờ lại muốn dựa vào ta để tìm cách cứu hắn”. Hắn dừng một chút, ngữ khí đột nhiên cứng rắn: “Nhưng đừng hòng!”
Nàng thích Dung Chỉ, vì nam tử đó mà hạ dược để đoạt lấy thứ quan trọng nhất của hắn. Thậm chí còn vì người đó mà lúc này ép hỏi hắn.
Thiên Như Kính hơi hơi khép mắt lại.
Hắn không biết đây có phải là nỗi đau mà người đời vẫn nói không, giống như có lưỡi dao sắc bén đang từ từ cắt trái tim hắn ra thành từng mảnh nhỏ. Lần đầu tiên hắn ước ao mình trở thành người khác, là người trong lòng nàng, được nàng quan tâm lo lắng, chứ không phải kẻ đối địch thế này.
Nhưng, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Thiên Như Kính chỉ đoán đúng một phần. Tuy giờ phút này Sở Ngọc vì Dung Chỉ mà tới, nhưng lý do ban đầu thì hắn đã đoán sai.
Sở Ngọc bình tĩnh nhìn Thiên Như Kính, không nói năng gì. Nàng chỉ cho hắn xem tất cả các ngăn tủ, rương hòm đã mở sẵn trong phòng, cho hắn thấy những dụng cụ cất giấu trong đó. Rồi nàng đến trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “Nhìn những thứ này, chắc ngươi biết ta định làm gì chứ?”
Thiên Như Kính đảo mắt qua tất cả những thứ đó, trên vẻ mặt không có chút nào chấn động hay sợ hãi. Nghe Sở Ngọc hỏi, hắn chậm rãi khép mắt lại: “Tùy nàng!”
Hắn đã uống hết chén rượu đó, không còn tiếc sinh mệnh này nữa!
Sở Ngọc muốn thế nào, tùy nàng.
Nhưng hắn sẽ không cứu Dung Chỉ, càng không hướng dẫn nàng cách cứu Dung Chỉ.
Không chỉ bởi tình cảm cá nhân, mà còn có trọng trách mà sư phụ giao phó.
Dung Chỉ không phải là người tầm thường. Hắn có khả năng ảnh hưởng lớn đến cục diện thiên hạ. Một người như vậy mà thi thố tài năng, nhất định sẽ xưng hùng xưng bá một phương. Vậy mà trong thiên thư không hề nhắc đến cái tên này.
Nói cách khác, nếu Sở Ngọc nhất định phải tiêu vong, thì Dung Chỉ cũng không nên tồn tại trên đời.
Trên gương mặt Thiên Như Kính là là vẻ bình tĩnh, kiên quyết, cho người ta cảm giác hắn đã lĩnh ngộ thông suốt, như đã chuẩn bị sẵn sàng ọi cực hình khổ ải, thậm chí là cái chết.
Đây là thái độ sẵn sàng tử vì đạo, hắn tình nguyện trả giá vì niềm tin của mình.
Nếu phải chịu cực hình, hắn sẽ dùng đức tin để chống đỡ. Nếu phải chết, hắn sẽ coi đó là cái chết xứng đáng, cái chết có ý nghĩa.
Vì cảm nhận được, nên Sở Ngọc cũng bị chấn động.
Nếu là bình thường, không phải chuyện liên quan đến mình, Sở Ngọc chắc chắn sẽ kính trọng Thiên Như Kính và không muốn mạo phạm đến hắn. Nhưng trong hoàn cảnh này, nàng không thể kính trọng, mà thậm chí tức giận vì sự cố chấp của hắn.
Hắn không có dù chỉ một tia dao động hay lo lắng. Cự tuyệt nàng ngay tắp lự, hoàn toàn không dành chỗ cho thương lượng hay nhân nhượng chút nào.
Đối với thái độ ngoan cố như đá tảng này, Sở Ngọc không biết phải làm sao.
Nàng thậm chí có dự cảm, dù có luân phiên dùng “thập đại khổ hình” gia tăng trên người Thiên Như Kính, con người cố chấp còn hơn đá tảng như hắn cũng sẽ không nhả ra dù chỉ nửa câu.
(Thập đại khổ hình: mười loại cực hình tra tấn dã man thời cổ đại: lóc da, xẻo thịt, đập gãy xương v.v…)
Huống chi, nàng không phải người đủ tàn nhẫn để có thể dùng cực hình tra tấn.
***
Trong phủ công chúa với thủ vệ canh phòng cẩn mật, một bóng đen lớn từ góc tối bay xẹt qua.
Một lúc lâu sau, bóng đen không bị ai phát hiện, lẻn vào Mộc Tuyết viên, không một tiếng động bước đến bên giường Dung Chỉ.
Áo trùm đen bên ngoài đã cởi bỏ, bên trong lộ ra hai người, trong đó một người mặc áo đỏ tươi, chính là Hoa Thác.
Hoa Thác nhẹ chân đến bên cửa sổ, nghe ngóng bên ngoài. Xác định không làm kinh động bọn thủ vệ, hắn mới quay trở lại giường.
Tên gia nhân phụ trách chăm sóc Dung Chỉ đang ngủ lăn lóc bên chiếc bàn trà ở gian ngoài. Lúc Hoa Thác tiến vào, chắc chắn rằng tên kia đã ngủ say.
Nhìn gương mặt trắng bệch tiều tụy của Dung Chỉ, Hoa Thác nhăn mặt, rút từ trong ngực áo ra một bình sứ nhỏ màu trắng, lấy ra một viên thuốc đỏ to bằng ngón tay cái, đút vào miệng Dung Chỉ. Một lát sau, lông mày Dung Chỉ khẽ động đậy, khóe miệng lại trào ra một dòng máu đỏ tươi, nhưng hắn từ từ mở mắt.
Thấy Dung Chỉ đã tỉnh lại, gương mặt lo lắng của Hoa Thác rốt cuộc cũng giãn ra một chút. Hắn cúi xuống đỡ Dung Chỉ ngồi dậy, tay chạm vào cơ thể gầy mòn tiều tụy dưới lớp y phục, trong mắt lại hiện lên vẻ phiền muộn.
Hoa Thác còn dẫn một người khác tới. Người đó có vẻ thư sinh yếu ớt hơn hắn, nửa mặt phía trên đeo mặt nạ đen, chỉ lộ ra nửa dưới với làn môi và chiếc cằm xinh xắn gợi cảm.
Người đó thấy Dung Chỉ tỉnh lại, vội vàng định quỳ xuống hành lễ. Nhưng thấy Dung Chỉ mỉm cười, hắn bèn dừng động tác, bước tới.
Dung Chỉ chậm rãi lắc đầu: “Đã nhắc bao nhiêu lần, ở trước mặt ta có thể miễn nghi thức lễ tiết. Nói chuyện chính đi!” Chỉ vài câu ngắn ngủi, hắn đã thể hiện rõ quyền chỉ đạo. Hoa Thác đứng một bên im lặng trầm mặc, còn người kia cũng cúi đầu nghe sai bảo.
“Thời gian của ta không còn nhiều. Giả vờ không chống đỡ nổi, té xỉu là để lừa Thiên Như Kính, nhưng thực sự thời gian sống của ta cũng chỉ còn một tháng nữa thôi!” Hắn nói ung dung trầm tĩnh, như thể người suy sụp, sắp đi vào cõi chết là ai khác chứ không phải chính mình “Bởi vậy, Hoa Thác, ta có chuyện giao cho ngươi. Công chúa đến tám phần là không thể hỏi cách điều khiển chiếc vòng từ Thiên Như Kính. Tính tình Thiên Như Kính ta biết rõ, hắn tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục dễ dàng như vậy.”
“Ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu công chúa không thành công, ngươi hãy thay ta lén lấy chiếc vòng trả cho Thiên Như Kính, rồi thả huynh đệ bọn họ ra!”
“Vì sao vậy?”
“Không nên làm thế!”
Hoa Thác và người hắn đưa tới đều cùng cất tiếng nghi vấn hoặc phản đối.
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, vầng trán phảng phất như đỉnh núi băng tuyết xa xôi không thể với tới, vẻ trầm tĩnh ung dung khiến hai người kia dần bình tĩnh lại.
“Các ngươi hãy từ từ nghe ta nói!” Dung Chỉ chậm rãi cất tiếng “Nhất là Hoa Thác, ngươi thường nóng nảy hấp tấp, làm việc theo cảm tính. Vì thế trước đây ta giấu ngươi một số chuyện, bây giờ có lẽ cũng nên cho ngươi biết!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong