Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đừng Để Lỡ Nhau
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 195 : Tại Sao Tôi Không Được Ở Cùng Anh Ấy
T
rong điện thoại, ngữ điệu của Hứa Đồng vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày, nhưng chữ nào cũng như đâm thẳng vào tim Tố Diệp. Cô biết Hứa Đồng chỉ chuyển lời lại thôi, nhưng nghe vẫn cảm thấy rất không vui. Mấy lão già trong hội đồng quản trị đúng là rất biết đánh đòn phủ đầu. Cô thật không thể tưởng tượng nổi người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia thường ngày phải điều đình với bọn họ ra sao. Cố gắng bình ổn lại tâm trạng, Tố Diệp nói: “Rất xin lỗi! Bây giờ có lẽ anh ấy không đủ khả năng để giải thích với hội đồng quản trị rồi.”
Đầu kia, Hứa Đồng khựng lại trong giây lát, giọng nói cũng hơi ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Niên Bách Ngạn đã bị trúng đạn, vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Sao lại như vậy?”
Tố Diệp hít một hơi sâu, kể lại toàn bộ sự việc ban sáng cho Hứa Đồng. Sau khi biết rõ mọi chuyện, Hứa Đồng cũng chợt cảm thấy nơm nớp lo sợ. Cô ấy không ngờ sự thể lại nghiêm trọng đến vậy, như thế này phía hội đồng quản trị chưa biết sẽ còn giở trò gì: “Cô cũng biết là bọn họ trước nay vẫn mong ông Diệp đứng ra nắm quyền quản lý công ty.”
“Tạm thời cô đành phải vất vả một chút, cố gắng kìm chế bọn họ lại. Họ cũng không thể ăn cháo đá bát được, nếu không vì Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn có đến nỗi liều mạng như thế không?” Tố Diệp càng nói càng kích động.
“Được, được, được! Chuyện này tôi sẽ xem xét giải quyết.” Hứa Đồng chắc đã nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Tố Diệp, vội vàng an ủi. Một lát sau cô ấy nhắc nhở: “Còn một việc nữa, bên ngoài hiện vẫn đang rất quan tâm tới chuyện hôn nhân của anh Niên. Chuyện hai người ở Nam Phi còn chưa công bố với báo chí trong nước, thế nên khi hai người về nước…” Nói được nửa chừng, Hứa Đồng ngừng lại.
Tố Diệp đương nhiên không ngốc, cô nghe ra được sự lo lắng và cảnh báo trong những lời cô ấy nói. Cô nắm chặt tay, đáp: “Tôi biết phải làm thế nào. Sau khi về nước tôi sẽ không xuất hiện cùng một nơi với anh ấy.”
Hứa Đồng thở dài, cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi cúp máy, Tố Diệp ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, giơ tay lên nhưng có một khoảnh khắc cô không dám chạm vào gương mặt anh. Nỗi đau dần dần tụ lại nơi đáy mắt, như dòng nước nhỏ giọt cuối cùng hòa vào tận cùng con tim. Sau cùng, ngón tay cô khẽ dừng lại trên trán anh, cảm nhận sự ấm áp khi da thịt kết hợp.
Con người luôn rất tham lam, vì chưa từng được hưởng sự ấm áp nên mới khao khát hơi ấm, khi có được rồi lại chỉ mong nó có thể tồn tại mãi mãi. Nhưng cô quên mất rằng, những khoảng thời gian tươi đẹp luôn rất ngắn ngủi. Nếu cuộc đời cứ hoàn hảo mãi, sao người ta có thể cảm nhận được sự đáng quý của những tình cảm tuyệt đẹp và ấm lòng? Từ trấn Thiên Đăng tới Nam Phi, Niên Bách Ngạn đã cho cô những trải nghiệm chưa từng có. Sự cưng chiều của anh, nụ cười của anh, nét mặt nghiêm nghị của anh, sự khắt khe của anh, mỗi một dáng vẻ đều khiến cô lưu luyến không thôi.
Con gái giỏi nhất là nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc của quá khứ để bổ sung vào những tháng ngày nhàm chán đơn điệu. Cô cảm thấy mình cũng có thể nhẫn nại chờ đợi, chờ đợi một ngày được cùng anh đường hoàng nắm tay nhau, không còn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, không còn phải chịu tổn thương vì những lời gièm pha nữa.
Ngày hôm sau Niên Bách Ngạn vẫn chưa tỉnh lại. Bác sỹ lại tiến hành kiểm tra cho anh một lần nữa, nói rằng tất cả đều đang hồi phục rất tốt. Chỉ có điều thể chất của người bệnh đang kém, quá trình cấp cứu máu lại chảy quá nhiều, nên bây giờ xuất hiện tình trạng hôn mê một thời gian ngắn cũng là chuyện bình thường. Kỷ Đông Nham không về nước ngay, lượn qua phòng bệnh cằn nhằn với Tố Diệp mấy câu rồi mới đi. Hơn ba giờ chiều, bệnh viện vốn ồn ào giờ yên tĩnh hơn, đến cơn gió ngoài sổ cũng trở nên lười biếng. Tố Diệp vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng sốc lại tinh thần, ngồi kể chuyện cười cho Niên Bách Ngạn đang hôn mê.
“Em kể cho anh thêm một chuyện nữa nhé, lúc đó em đọc mà buồn cười chết thôi!” Tố Diệp nằm bò bên cạnh anh, nghịch nghịch ngón tay anh: “Một hôm ông chồng khiến bà vợ không vui, bà vợ nói: Anh lăn đi ngay cho em! Ông chồng cười xòa: Anh mà lăn đi xa mất sau này còn ai nói chuyện với em nữa. Bà vợ tức giận hét lên: Ai bảo anh lăn đường thẳng, lăn vòng tròn!” Kể xong, cô cười ha ha.
Niên Bách Ngạn nằm trên giường vẫn chẳng có phản ứng gì, bất động một cách yên lặng. Tố Diệp thấy vậy thở dài, nhưng vẫn ép ra một nụ cười: “Sao em kể nhiều chuyện cho anh như vậy mà anh vẫn chẳng có phản ứng gì thế hả?”
Tố Diệp siết chặt tay anh, nhìn anh không rời mắt, chỉ mong một giây tiếp theo anh sẽ mở mắt ra. Nhưng vài giây sau đó vẫn chẳng có kỳ tích nào xảy ra, thứ phát ra tiếng động là cái di động của Niên Bách Ngạn chứ không phải anh. Tố Diệp lấy lại xem, chần chừ giây lát mới nghe điện thoại. Đầu kia là một giọng nói đã lâu không nghe thấy, trầm ấm và hiền từ: “Bách Ngạn?”
Tố Diệp cầm chặt điện thoại, tiếng nói này khiến tai cô đau buốt, hóa ra nghe tiếng bố qua một chiếc di động lại xa xôi và lạ lẫm đến vậy.
“Alô?”
Lúc này cô mới nói được, cất giọng hết sức lạnh nhạt: “Tôi là Tố Diệp.”
Đối phương rõ ràng sững sờ một lúc, rất lâu sau mới hỏi: “Hứa Đồng đã báo cáo tình hình với bố rồi. Bách Ngạn đã tỉnh chưa?”
“Chưa!”
Diệp Hạc Phong có lẽ cũng nhận ra sự xa cách của cô, nhất thời cảm thấy ngượng ngập, vài giây sau ông nói: “Nếu thật sự không ổn thì về nước điều trị tiếp.”
Tố Diệp nắm tay Niên Bách Ngạn, dịu dàng nhìn anh: “Thật ra, ông đâu muốn nói chuyện này.”
Diệp Hạc Phong không thốt nên lời, ngừng một lúc mới thốt lên được một câu với giọng khản đặc: “Tiểu Diệp! Tại sao con lại ở chung với Bách Ngạn?”
Tố Diệp cười khẩy: “Tại sao tôi không được ở bên cạnh anh ấy?”
Một câu phản bác khiến Diệp Hạc Phong nghẹn lời.
“Cùng là con gái của ông, lẽ nào ông không cảm thấy Diệp Ngọc có được quá nhiều thứ so với tôi sao?” Tố Diệp khẽ nheo mắt lại, dằn giọng.
“Tiểu Diệp! Bố không có ý trách cứ con.”
“Ông cũng chẳng có tư cách làm vậy.” Tố Diệp như một con nhím đang xù hết lông, sẵn sàng công kích đối phương bất kỳ lúc nào: “Cả đời này tôi cũng sẽ ở bên cạnh Niên Bách Ngạn. Chẳng phải ông luôn miệng nói muốn được tôi tha thứ sao? Được thôi, ông khuyên Diệp Ngọc mau ly hôn đi.”
Diệp Hạc Phong thở dài, nói chân thành: “Tiểu Diệp à! Con ức hiếp người quá đáng rồi.”
Nụ cười nhạt bên môi Tố Diệp càng lúc càng đậm: “Ông nhầm rồi! Tôi không ức hiếp người quá đáng, mà luôn là người đứng ngoài nhìn rõ quan hệ của chị ta và Niên Bách Ngạn. Thử hỏi, một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thì có ý nghĩa gì?”
Diệp Hạc Phong á khẩu.
Tố Diệp cũng không cho ông thêm nhiều cơ hội để nói, thẳng thừng tắt điện thoại. Cô ngồi bên giường, một lúc sau mới để điện thoại sang bên cạnh, cả người mệt mỏi như vừa đánh xong một trận chiến. Cô nhìn chim chóc hoa lá bên ngoài cửa sổ, nhìn mãi nhìn mãi, khóe mắt bỗng đỏ ửng.
Ngày thứ ba, bầu trời bên ngoài vẫn rực rỡ còn Niên Bách Ngạn thì vẫn nằm im.
Thị trường cổ phiếu lại truyền tới một tin tức bất lợi, giá cổ phiếu của tập đoàn Tinh Thạch vừa mở cửa giao dịch đã thiệt hại nghiêm trọng!
Thì ra chuyện Niên Bách Ngạn đấu thầu thất bại đã truyền đi khắp giới doanh nghiệp. Một khi mọi người biết chuyện này đồng nghĩa với việc phải chịu một việc tai bay vạ gió. Người cùng ngành là kẻ địch, vũ khí dùng để tấn công chính là đám nhà báo. Bắc Kinh lại là một nơi tập trung khá nhiều phóng viên, chỉ trong một thời gian ngắn tin tức tiêu cực của Tinh Thạch đã bùng nổ, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, các thành viên trong hội đồng quản trị đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng mũi súng hướng cả về Niên Bách Ngạn. Buổi trưa ngày thứ ba, điện thoại của anh gần như nổ tung.
Đầu tiên Bella vẫn là người giải quyết, cuối cùng không thể nhận nổi nữa. Khi điện thoại tạm ngừng một lúc, Tố Diệp mới gọi về cho Hứa Đồng, hỏi thăm tình hình tổng bộ bên đó. Lúc đó Hứa Đồng mới chịu nói thật, rằng áp lực hội đồng quản trị đè xuống quá lớn, mà tình hình sức khỏe của Diệp Hạc Phong lại mỗi ngày một xấu đi, hoàn toàn không thể ra mặt chủ trì cuộc họp, chỉ biết đặt toàn bộ hy vọng vào Niên Bách Ngạn. Tố Diệp nghe xong càng cảm thấy căng thẳng, ruột gan quặn thắt khó chịu, không biết vì Hứa Đồng nhắc tới chuyện Diệp Hạc Phong bị bệnh hay vì lo lắng Niên Bách Ngạn dù có tỉnh lại cũng sẽ phải đối mặt ngay với hàng loạt chuyện nhức đầu. Dù là chuyện gì cô cũng cảm thấy ngột ngạt, không thể thở nổi.
Cuối cùng, Tố Diệp đành xin Hứa Đồng cố gắng làm dịu lòng người, ít nhất phải đợi tới khi Niên Bách Ngạn tỉnh lại mới được. Hứa Đồng nhận lời.
Buổi trưa sau khi về nhà, Tố Diệp lấy một ít quần áo đã thay giặt. Hai ngày nay cô gần như sức cùng lực kiệt. Cô chuẩn bị bồn tắm, định ngâm người một lát. Mở màn hình trong phòng tắm, cô nhắm mắt lại, vừa thư giãn cơ thể mỏi mệt vừa nghe tin tức trên tivi, mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay. Cô mơ những giấc mơ rất lộn xộn, lại không giống như đang nằm mơ, lúc thật lúc giả. Có cảnh Niên Bách Ngạn nắm tay cô chạy trốn, có cảnh anh chắn đạn cho cô ngã xuống đất, lại có cảnh anh mỉm cười với cô dưới tán cây tuyết cầu.
Cho tới khi…
“Theo nguồn tin được biết, công ty Nightlife của Anh trước mắt đã đấu giá thành công mỏ kim cương M100-2 tại Nam Phi với giá hai tỷ, nhưng theo đội thăm dò trắc địa chuyên nghiệp cho hay, trữ lượng của mỏ kim cương này thấp hơn rất nhiều lần so với con số công ty gọi thầu đưa ra, chỉ khoảng một trăm bảy mươi triệu theo giá thị trường, còn chưa tới 10% tổng số tiền đầu tư. So với con số hai tỷ mà M100-2 được mua về, nó coi như là một mỏ rỗng. Henry, người phụ trách công ty gọi thầu lên tiếng rằng hàm lượng tích trữ đưa ra chỉ mang tính chất tham khảo, không có hiệu lực pháp lý. Còn Aston, phía công ty Nightlife đã rơi vào hoàn cảnh bi đát, cho tới nay vẫn chưa xuất hiện thanh minh chuyện này. Những người phụ trách có liên quan của công ty cũng từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn của báo chí…”
Tố Diệp giật mình tỉnh giấc, ban đầu còn tưởng mình nằm mơ, định thần lại nhìn màn hình mới biết là chuyện thật sự đã xảy ra. Tin tức trên tivi đều nhiệt tình đưa thông tin về chuyện công ty Nightlife đầu tư thất bại. Nó như một mồi lửa châm lên một loạt các câu chuyện tiếp theo. Thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn đã có kênh truyền hình làm cả một chuyên đề làm thế nào để tránh rủi ro khi cược mỏ, còn mời một số người gọi là chuyên gia ngồi trước tivi giải thích cho mọi người.
Cả người Tố Diệp căng ra, ngồi chết dí trong bồn tắm, một lúc lâu sau mới đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Thì ra lời cảnh cáo của Xương Đồ là sự thật, đó thật sự là một mỏ rỗng. Cũng may lúc đó Niên Bách Ngạn không đấu giá thành công. Cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nghĩ lại biểu cảm đắc thắng và mãn nguyện của Aston sau khi đấu giá thành công hôm đó. Đúng thế, ai mà ngờ được ông ta lại bỏ ra hai tỷ để mua về một mỏ kim cương chỉ có giá một trăm bảy mươi triệu chứ?
Đợi đã…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người cùng một loạt các hành vi đáng ngờ của anh ta trước và sau buổi đấu thầu. Người đó không phải ai khác, chính là Kỷ Đông Nham. Đừng trách cô bỗng dưng nghi ngờ anh ta. Trước đây cô đã nghe rõ ràng anh ta nhắc tới chuyện ba trăm triệu. Mà hôm đó, một người đang muốn tranh giành cao thấp với Niên Bách Ngạn như thế tại sao không tiếp tục hét giá? Anh ta thật lòng cảm thấy cái giá đó quá cao hay vốn dĩ đã biết chuyện gì? Cái gọi là hét giá chẳng qua chỉ là một màn kịch?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đừng Để Lỡ Nhau
Ân Tầm
Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
https://isach.info/story.php?story=dung_de_lo_nhau__an_tam