Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
1001 Đêm Tân Hôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 196: Chương 196:Sẽ Mãi Mãi Bên Nhau
C
HƯƠNG 196:SẼ MÃI MÃI BÊN NHAU
Khi mà thư ký Tôn phóng xe như bay đưa Bắc Minh Dục về căn biệt thự, có mấy tên vệ sĩ đang đứng ở cửa lớn bảo vệ, sắc mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy Bắc Minh Dục thì bọn họ đều giơ tay ra chặn anh lại.
“Thiếu gia, phu nhân có lệnh, tạm thời thiếu gia không thể vào trong.”
“Cút ra...”
Bắc Minh Dục bực dọc đẩy đám vệ sĩ ra, bọn chúng nhìn nhau rồi liền liên hợp chặn anh lại dữ dội hơn, hai bên giằng cô nhau, không biết tay ai đập vào đầu ai, cũng không biết máu ai dính cả vào những bộ vest.
Trong từ đường, Lương Nặc quỳ trên nền nhà, một nửa ngón tay đeo nhẫn của cô đang rơi trên nền nhà, máu rỏ tong tong.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi: “Phu nhân, đứng trước từ đường của tổ tông, phu nhân khuông được nuốt lời đâu đấy.”
Vú Hà đem chiếc nhẫn rút ra đặt vào chậu nước sạch đã được chuẩn bị trước để cạnh đó.
“Ta nói lời giữ lời, chỉ cần cô và Minh Dục bên nhau, nếu không ảnh hưởng gì tới gia tộc và tập đoàn, thì trong thời gian ngắn, ta sẽ không cấm đoán hai người bên nhau.” Bắc Minh phu nhân lạnh lùng nhìn vết máu trên nền nhà, vẻ mặt không vui: “Đáng tiếc, là bẩn cả nền nhà của từ đường.”
“Phu nhân!” Chú Trương đột nhiên gọi cửa đi vào: “Thiếu...thiếu gia không biết có được thông tin từ đâu mà đã về nhà rồi, lúc này vệ sĩ đang ngăn cậu ấy ở cổng, nhưng mọi người không ai dám nặng tay với cậu ấy....”
“Cho nó vào.” Bắc Minh phu nhân giọng lanh lảnh nói.
Dù sao thì sự việc cũng xong rồi, anh có vào bây giờ thì cũng có thể làm gì nữa?
Nói xong, Bắc Minh phu nhân bảo vú Hà cầm lấy chiếc nhẫn chuẩn bị rời đi, ánh mắt Lương Nặc lờ đờ, dường như sự đau đớn làm từng phần cơ thể cô rời ra, cô cố gắng để đứng lên nhưng có vẻ như đó là một sự cố gắng quá xa xỉ.
Bắc Minh Dục chạy thẳng tới từ đường thì nhìn thấy cảnh này.
Bắc Minh phu nhân và vú Hà đang chuẩn bị rời đi, còn Lương Nặc thì quỳ dưới nền nhà với vết máu bê bết, một nửa ngón tay nằm trên vết máu, anh đột nhiên đơ người ra một chỗ, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lương Nặc cảm thấy như ánh sáng đang bị chặn đi, một bóng người cao lớn phủ lên cơ thể cô.
Từ từ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên và đau xót của Bắc Minh Dục.
“Lương Nặc.” Bắc Minh Dục đột nhiên lên tiếng, hét lớn tên cô, chạy lại gần cô quỳ xuống: “Sao thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu gia, phu nhân nói sau này sẽ không ngăn cản chúng ta ở cạnh nhau nữa....” Lương Nặc nở một nụ cười đau đớn trên môi: “Thực ra em không đau, thật sự không đau.....”
Bắc Minh Dục chỉ cảm thấy sự tức giận đang đè chặt lên tim anh, anh quay đầu nhìn Bắc Minh phu nhân lạnh lùng: “Đây chính là cái Cô muốn à? Chỉ vì một chiếc nhất mà cắt đứt ngón tay của cô ấy?”
“Vậy thì làm sao? Chiếc nhẫn này là được tổ tông truyền lại hằng trăm năm, lẽ nào lại để cho người ngoài đeo?” Bắc Minh phu nhân cũng run người lên trước ánh mắt lạnh lùng vô tận của anh, cứng cổ nói: “Thứ không thuộc về cô ta thì cô ta không nên mơ tưởng.”
Lương Nặc thấp giọng xuống, giật lấy tay áo Bắc Minh Dục: “Là em can tâm tình nguyện!”
“Chỉ vì một câu nói của Cô không cho chúng ta ở cạnh nhau mà em đồng ý?” Bắc Minh Dục nghiến răng: “Rốt cuộc thì đầu em có não không hả? Kể cả Cô không thừa nhận thì sao chứ? Muốn tách chúng ta ra thì làm sao? Anh đã nói không rời xa thì nhất định sẽ không rời xa.”
Bắc Minh phu nhân chỉ cười lạnh lùng mà không nói gì.
Xem ra anh đã quên mất rằng trong tay bà tay vẫn còn một thứ vũ khí nữa.
Lương Nặc mất máu nhiều quá, ánh mắt cô càng lúc càng mờ đi, sau cùng đã rơi vào trạng thái hôn mê, Bắc Minh DỤc vội vàng bế cô lên, thư ký Tôn cũng nhanh chóng cầm lấy ngón tay chạy theo ra khỏi căn biệt thự.
Bắc Minh Dục mím chặt môi nhìn thẳng, tỏ ra rất bình tĩnh không hề sợ hãi.
Nhưng lên đến xe, thư ký Tôn không thể khởi động được chiếc xe, Bắc Minh Dục đau xót nhìn khuôn mặt Lương Nặc càng lúc càng trắng bệch ra, anh nhăn mặt lại, ra lệnh: “Nhanh lên, đi bệnh viện.”
Thư ký Tôn tay run lên lẩy bẩy, cố gắng khởi động xe một cách nhanh nhất.
Vừa đưa tới bệnh viện, Lương Nặc hôn mê không còn biết gi nữa, Bắc Minh Dục nheo mày, lấy tay vỗ nhẹ vào má cô: “Đừng ngủ...bác sĩ sẽ tới ngay bây giờ thôi!”
.......
Vú Hà ra lệnh cho người làm quét dọn lau chùi từ đường một lượt từ trong ra ngoài, vết máu không còn nhưng mùi tanh của nó thì khó lòng mà hết sạch.
Khi mà Bắc Minh Dục rời đi không lâu, Bắc Minh phu nhân lại quỳ trong từ đường.
Bà ta dập đầu liên tiếp vài cái, thắp nhang, hai tay vê tràng hạt, vú Hà đứng bên cạnh có chút hồ nghi, sau đó không chịu được nữa đã hỏi: “Phu nhân thực sự quyết định sẽ không ngăn cấm thiếu gia và Lương Nặc ở bên nhau à?”
“Đứng trước vong linh tổ tiên, ta không thể nói mà không giữ lời.”
“Thế nhưng....” vú Hà tò mò: “Nếu đã như vậy tì sao lại phải lấy lại bằng được chiếc nhẫn ạ?”
Chiếc nhẫn đó chỉ có Bắc Minh phu nhân mới có tư cách đeo nó, nếu đã không ngăn cản bọn họ ở bên nhau thì việc gì phải làm cho từ đường nhuốm máu thế này.
Bắc Minh phu nhân đột nhiên cười lạnh lùng: “Ta chỉ nói là trong thời gian ngắn không ngăn cản bọn chúng ở bên nhau, nhưng nếu hai đứa nó tự có vấn đề gì thì sao? Ta sớm đã nói rồi, ai dám làm gì bất lợi cho Bắc Minh gia thì ta sẽ cho người đó xuống địa ngục trước! Cô ta – Lương Nặc rõ ràng biết rằng bản mệnh của mình đã thay đổi, thế mà còn sống chết ăn vạ ở đây....ha ha, lấy lại chiếc nhẫn chỉ là bước đầu tiên, cuối cùng sẽ có một ngày, cô ta sẽ phải khóc mà cầu xin rời đi.”
Vú Hà gật gật đầu nhưng không biết đã hiểu ra vấn đề chưa: “Vậy tác dụng của An tiểu thư là....?”
“Cô ta thực ra chỉ là một nước cờ mà thôi, ta chỉ muốn dùng cô ta để thăm dò xem Minh Dục nó thích là thích cái mặt Lương Nặc ta hay thích con người Lương Nặc? Có điều giờ đây có thể thấy, cái nó thích không phải là cái mặt đó.”
Vú Hà vẫn chưa hết ngỡ ngàng: “Vậy bước tiếp theo phu nhân định làm gì ạ?”
“Cái gì nên đến thì cuối cùng sẽ đến.”
“Khi Lương Nặc tỉnh lại cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, bao quanh là một màn đêm tối đen, còn có mũi thuốc sát trùng nồng nặc sộc lên mũi, ngồi cạnh dường hình như còn có một người nào đó.
“Này này...” Cô lên tiếng, người ngồi cạnh liền đột nhiên động đậy, một giây sau, đèn phòng đã được bật lên, ánh sáng đến quá bất ngờ: “Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có muốn ăn chút gì đó không?”
Bắc Minh Dục nhìn cô ân cần, ánh mắt tỏ rõ sự ăn năn hối lỗi cùng sự thương xót.
Lương Nặc hiếm khi nhìn thấy ánh mắt này của anh, cô rất muốn giơ tay lên vuốt mặt anh nhưng cơ thể vừa động đậy liền cảm thấy một cơn đau chạy dọc khắp người, vừa giơ tay lên cô phát hiện cắm vào tay là một chiếc kim dài đang truyền nước vào người cô.
Lại còn ngón tay bị cắt kia đang được băng bó với tấm gạc trắng tinh, cô nhìn không rõ rốt cuộc bên trong là như thế nào.
“Không sao rồi, bác sĩ nói là nối kịp thời, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đâu.”
“Không có ảnh hưởng gì lớn tức là ảnh hưởng như thế nào?” Lương Nặc đột nhiên tròn mắt nhìn anh hỏi, Bắc Minh Dục thấp giọng nói: “Chịu khó luyện tập thì trong một thời gian nhất định sẽ hồi phục thôi!”
Lương Nặc nhắm mắt lại, có được câu trả lời, thực ra thì đây cũng là kết quả sớm đã được chuẩn bị trước.
“Thiếu gia, không sao.” Cô dỗ dành Bắc Minh Dục bằng giọng nói yếu ớt: “Chỉ cần phu nhân sau này không ngăn cấm chúng ta bên nhau thì điều gì em cũng không sợ.”
Những bức ảnh không bị bại lộ ra cô cũng được an tâm.
“Chúng ta nhất định sẽ tốt thôi, sẽ mãi mãi bên nhau.” Bắc Minh Dục ôm lấy cô, nét mặt có chút phức tạp trong suy nghĩ.
Lương Nặc gật đầu liên tiếp, cố quên đi cái đau trên tay, xê dịch người về một bên giường, dành ra một khoảng trống cho Bắc Minh Dục: “Anh chắc cũng mệt lắm rồi, nghỉ một lát đi, mai sẽ lại là một ngày mới.”
Tâm trạng của Bắc Minh Dục càng phức tạp hơn, cuối cùng cũng cởi chiếc áo ngoài ra mà nằm xuống, ôm cô vào lòng.
Một lúc lâu sau, trong phòng bệnh mới vang lên âm thanh cuộc nói chuyện giữa hai con người.
“Em có hối hận không?”
“Hối hận điều gì?”
“Chỉ vì một lời hứa mà chịu để ngón tay bị cắt đi, hối hận không?”
“Bắc Minh phu nhân nuôi anh không lớn, bà ấy chính là người thân của anh, không có lời chúc phúc của người thân thì tình cảm của chúng ta cũng không thể hạnh phúc được, em cũng không muốn anh phải khó xử khi bị kẹp giữa hai người, cho nên, bây giờ anh hỏi em có hối hận không, câu trả lời của em là không, em không hối hận vì đã làm như vậy, hơn nữa sau khi nối lại thì cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.....”
Đây chính là điều chứng minh cho tình yêu của cô dành cho anh, mặc dù ngốc nghếch không gì bằng nhưng đổi lại là sự an tâm.
Truyện cực hay mới: Thiếu phu nhân vô lại - diệp phi dạ, Tổng giám đốc đoạt tình - giành lại vợ yêu, 1. Đoạt hôn 101 lần - 2. Sa vào trêu ghẹo vợ yêu: tổng giám đốc vô cùng cưng chiều - 3. Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút - 4. nói yêu em 99
Chương trước
Mục lục
Chương sau
1001 Đêm Tân Hôn
Thiên Nam Hy
1001 Đêm Tân Hôn - Thiên Nam Hy
https://isach.info/story.php?story=1001_dem_tan_hon__thien_nam_hy